Lần đầu tiên Khương Lâm Tà biết Thẩm Tịch, y không phải Thẩm Tịch, mà tên là Giang Sâm, là công tử trong thủ tướng quân.
Giang Sâm bừa bãi ngông cuồng, là thiếu tướng trẻ nhất Mạc Quốc, chinh chiến sa trường, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, được bách tính phong thành Chiến Thần.
Nhưng thiếu tướng chỉ được gọi là Chiến Thần, cũng không phải thần thật, đến cùng chỉ là một người phàm, sẽ bị thương sẽ chảy máu.
Lần đầu tiên Khương Lâm Tà gặp Giang Sâm, chính là ở dưới vách núi, nhìn thấy đối phương bị thương hôn mê bất tỉnh.
Khi đó Khương Lâm Tà cũng vừa tu luyện thành hình người, nghe các tiền bối nói tìm tụ linh thảo để tu luyện nhanh hơn.
Kết quả tụ linh thảo không tìm được, lại nhặt được một Giang Sơn bị thương.
Khương Lâm Tà là một mèo tinh xưa nay chưa từng ra khỏi núi sâu, mới vừa tu luyện ra hình người, cảm thấy tò mò với tất cả mọi thứ bên ngoài, cho nên nhìn thấy Giang Sâm đẫm máu nằm thoi thóp cũng không sợ, trái lại đi xung quanh y hai vòng, đưa người về hang của mình.
Khi đó Khương Lâm Tà vẫn chưa có tên, lại vì linh lực thấp kém, tất cả mọi người gọi anh là mèo tinh nhỏ, trên đường gặp phải những yêu tinh khác nhìn thấy cậu cõng người máu me nhầy nhụa trở về, đều kinh ngạc kêu anh:
"Mèo tinh nhỏ, không phải ngươi đi tìm linh thảo sao? Sao lại dẫn một kẻ đã chết trở về?"
Mèo tinh nhỏ không phục lắm, nhe răng trừng đối phương: "Hắn còn chưa có chết mà!"
Yêu tinh kia cười cậu: "Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn nếm thử mùi vị thịt người?"
Mèo tinh nhỏ không nói, vùi đầu cõng Giang Sâm đi về phía hang của mình.
Hang của mèo tinh nhỏ là một gốc cổ thụ, anh không biết tuổi tác của cổ thụ, từ khi anh có ý thức tới nay, cổ thụ đã biết nói chuyện.
Cổ thụ dùng bộ rễ chằng chịt của mình đan làm chỗ che mưa che gió cho mèo tinh nhỏ, mèo tinh nhỏ nhét Giang Sâm thoi thóp vào trong hang của mình, nhấc móng vuốt vỗ vỗ rễ cổ thụ, giọng điệu kích động:
"Ông cây đa, ông xem cháu mang về cái gì này!"
Bị anh vỗ vỗ, cành lá cây đa run lên, sau đó một giọng nói thăng trầm từ phía trên vang lên:
"Nhóc con, nam nhân này đã sắp chết rồi, cháu không nên dẫn hắn về, sẽ rước họa vào thân."
Mèo tinh nhỏ ngồi đống lá cây nghe xong xìu vai, cắn móng tay nhìn chằm chằm Giang Sâm hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt vừa xoắn xuýt vừa khó xử:
"Nhưng hắn là con người, cháu chưa từng thấy người bao giờ."
Cây đa to lớn phát ra tiếng thở dài từ tán lá:
"Con người quỷ kế đa đoan, lòng dạ độc ác, thầy trừ yêu đối với chúng ta đuổi tận giết tuyệt, dù chúng ta không hề làm gì cả, cháu không cần phải dính vào máu tanh."
Những yêu tinh sinh sống trong núi này, có cả từ nhỏ lớn lên trong núi, ví dụ như mèo tinh nhỏ, cũng có xà yêu bên cạnh, là bị con người hung tàn xua đuổi chạy vào.
Cho nên đối với con người, đại đa số yêu tinh nơi này là vừa sợ hãi vừa căm hận, sợ kiếm gỗ đào và bùa trong tay bọn họ, hận bọn họ đuổi tận giết tuyệt không để lại đường sống.
Nói chung mọi người đều không có cảm tình gì đối với con người, đối với cái chết của con người, bọn họ vui như mở cờ.
Mèo tinh nhỏ bỏ ra mấy trăm năm tinh lực mới khổ cực tu luyện thành hình người, cho nên anh không thể nào trơ mắt nhìn một người chết trước mắt mình mà bản thân không làm gì được.
Xoắn xuýt vài giây, mèo tinh nhỏ ngửa đầu nhìn cây đa: "Cháu giúp hắn chữa khỏi vết thương sau đó đuổi hắn ra ngoài, như vậy có được không?"
Nghe mèo tinh nhỏ nói, cây đa không nói tốt cũng không nói xấu, chỉ để lại một tiếng thở dài.
Cứ như vậy, mèo tinh nhỏ giữ Giang Sâm ở lại, anh không hiểu y học, với tâm thái ôm ngựa chết coi như ngựa sống lột sạch quần áo Giang Sâm, nhìn thấy thiếu tướng trần truồng sau đó sờ sờ bụng của mình, ngạc nhiên lầm bầm lầu bầu:
"Thịt hắn cứng lắm!"
Cây đa: "..."
Sau khi nói xong mèo tinh nhỏ còn nhéo nhéo cánh tay đối phương, đôi mắt sáng lên: "Cánh tay cũng rất cứng."
Cây đa không nhịn được, giải thích cho mèo tinh không rành thế sự: "Đó là cơ bắp, nam nhân này quanh năm hành quân đánh trận, rèn luyện có được."
Hai mắt mèo tinh nhỏ sáng lấp lánh: "Vậy cháu rèn luyện cũng sẽ trở nên giống như hắn sao?"
Cây đa: "...!Hẳn là có thể."
Mèo tinh nhỏ chưa từng thấy thế giới ngoài kia, quyết định rèn luyện, nhưng trước đó, anh cần phải cứu sống người sắp chết này.
Mèo tinh nhỏ đi tìm rất nhiều thảo dược có thể trị bệnh ở gần đó, nhưng anh không biết phân biệt các loại, vì vậy ôm hết tất cả những thứ anh cảm thấy có thể trị bệnh được về nhà, chất đống dưới gốc cây đa khổ não:
"Ông cây đa, cái nào là thuốc chữa vết thương?"
Vấn đề này cây đa cũng không biết, ông chỉ biết là loại nào có độc loại nào không có độc.
Cuối cùng hết cách rồi, mèo tinh nhỏ dùng toàn bộ thảo dược có thể sử dụng đắp lên người Giang Sâm, sau đó hai móng trước chắp lại bái lạy trước ngực Giang Sâm, trong miệng lẩm bẩm lải nhải:
"Có thể sống hay không tuỳ thuộc vào ngươi, dù sao ta cũng không phải đại phu."
Vết thương to nhỏ trên người được đắp không dưới mười loại thảo dược, vốn là mèo tinh nhỏ cũng không ôm hi vọng, lại không ngờ rằng sắc mặt Giang Sâm còn thật sự từ từ chuyển biến tốt, mèo mù vớ chuột chết, được mèo tinh nhỏ nhặt về, Giang Sâm kiếm về một mạng.
Cứu được tính mạng xong phải giải quyết vấn đề ăn cơm, mèo tinh nhỏ nhảy nhót tưng bừng hái chút hoa quả hại cho Giang Sâm, vắt nước quả dại vào trong miệng Giang Sâm...!
Vào ngày thứ tám mèo tinh nhỏ nhặt được Giang Sâm, Giang Sâm hôn mê bất tỉnh cuối cùng cũng mở mắt, nhưng mà hắn mở mắt, động tác đầu tiên chính là cho mèo tinh nhỏ chăm sóc anh bảy, tám ngày trời một chưởng ngã sang bên cạnh.
Giang Sâm chống người ngồi dậy, ánh mắt đề phòng nhìn thiếu niên trước mặt:
"Ngươi là ai? Đây là đâu?"
Ngay khi thiếu niên ngã xuống đất, một cơn gió thổi qua, thổi đến mức lá cây trong rừng vang sào sạt.
Mèo tinh nhỏ có lòng tốt cứu người đột nhiên không kịp chuẩn bị bị đẩy ngã uỵch mông xuống, 'Ui' một tiếng sau đó đứng lên, vừa xoa cái mông đau đau đớn của mình vừa nhìn Giang Sâm, vừa tức vừa oan ức:
"Đây là nhà ta! Ông nói quả nhiên không sai, con người đều là kẻ xấu, ta có lòng tốt cứu ngươi, ngươi còn đánh ta!"
Nhìn mèo tinh nhỏ thấp hơn mình một cái đầu, Giang Sâm ngẩn người: "Là ngươi đã cứu ta?"
Mèo tinh nhỏ vô cùng tức giận, thần sắc giận dữ:
"Nếu như không phải ta, ngươi đã bị chó sói dưới vách núi ăn thịt từ lâu rồi!"
Được mèo tinh nhỏ nhắc nhở, thiếu tướng cuối cùng cũng nhớ ra ——
Không sai, vì tránh né quân địch, quả thật là mình đã ngã xuống vách núi sau vài nhát kiếm của quân địch.
Lại nhìn quanh bốn phía, trong hốc cây mà y nằm bây giờ rất to, trên mặt đất phủ đầy cỏ khô, áo giáp của y được cẩn thận đặt bên cạnh, quần áo trên người cũng sạch sành sanh, trông như đã có người chăm chút.
Nghĩ tới đây, biết mình hiểu lầm, Giang Sâm nhanh chóng nói lời xin lỗi với thiếu niên đang bất mãn:
"Thật xin lỗi, vừa rồi tôi không cố ý."
Quanh năm tập võ, sau khi y khôi phục ý thức, cảm giác bên cạnh có người lén lén lút lút, chỉ ra tay theo bản năng, lại không ngờ rằng đánh trúng ân nhân cứu mạng của mình.
Mèo tinh nhỏ giận cũng nhanh mà nguôi cũng nhanh, thấy Giang Sâm thật lòng xin lỗi mình, anh trái lại ngượng ngùng trước, gãi đầu một cái:
"Không sao, dù gì cũng không phải ngươi cố ý."
Giang Sâm nhìn anh: "Ta ngủ đã bao lâu?"
Mèo tinh nhỏ ngửa mặt nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: "Dựa theo tính toán của loài người các ngươi, từ khi ta phát hiện ngươi đến bây giờ, đã qua tám ngày."
Giang Sâm cả kinh: "Ta hôn mê lâu như vậy?"
Mèo tinh nhỏ gật đầu: "Đúng rồi."
Giang Sâm nhíu chặt mày: "Ngươi phát hiện ta đang dưới vách núi?"
Mèo tinh nhỏ gật đầu: "Phải."
Nhìn cái 'nhà' chỉ có bốn bức tường rễ, Giang Sâm nhìn thiếu niên trước mắt, tâm trạng và ánh mắt đều phức tạp: "Ngươi nói đây là nhà ngươi? Ngươi ở nơi đây sao?"
Không nhận ra vẻ thương cảm trong mắt Giang Sâm, mèo tinh nhỏ kiêu ngạo ưỡn ngực: "Phải, có phải nhà ta rất đẹp không!"
Đối diện ánh mắt 'khen ta đi' của thiếu niên, Giang Sâm từ nhỏ lớn lên trong phủ tướng quân xa hoa: "..."
Tâm tình phức tạp hơn.
Trong lúc nhất thời Giang Sâm không lên tiếng, mèo tinh nhỏ cũng không ngại, xoa nhẹ mông mình còn hơi đau đến gần Giang Sâm, đưa trái cây mới hái khi sáng cho y, đôi mắt to tròn nhìn y:
"Ngươi có đói bụng không? Có muốn ăn cái này không?"
Hôn mê mấy ngày, bụng Giang Sâm đã đánh trống từ lâu, nói một tiếng cảm ơn sau đó giơ tay muốn nhận, kết quả tay y đưa qua một nửa, đối phương lại đột nhiên thu tay về.
Nhìn thiếu niên giấu tay sau lưng, Giang Sâm: "???"
Mèo tinh nhỏ giấu trái cây ra phía sau, một mặt đột nhiên nhớ ra chuyện lớn:
"Đúng rồi, ông cây đa nói bây giờ thân thể ngươi còn yếu, không thể chỉ ăn quả dại, ngươi chờ một chút, ta đi bắt hai con cá về cho ngươi, tay nghề của ta khá tốt!"
Nghe anh nói, Giang Sâm mơ hồ —— cây đa...!ông?
Sau khi nói xong không chờ Giang Sâm trả lời, mèo tinh nhỏ đã vội vã quay người chạy, để lại một mình Giang Sâm sững sờ tại chỗ cũ.
Trong rừng rậm đảo mắt đã không thấy bóng người thiếu niên, Giang Sâm nhíu nhíu mày, nghĩ thầm:
Ông cây đa? Lẽ nào thiếu niên này vì đầu óc không được bình thường mới bị cha mẹ vứt bỏ trong rừng già núi thẳm này?
Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, Giang Sâm cũng rất đau lòng cho thiếu niên nở nụ cười với hai lúm đồng tiền.
Trong núi rừng tránh không khỏi sẽ có chim bay cá nhảy, Giang Sâm cẩn thận quan sát xung quanh một chút, sau khi xác nhận an toàn mới từ từ ngồi xuống.
Lá cây màu xanh lục trên đất làm đống hoa quả dại rực rỡ đẹp mặt, thoạt nhìn cũng rất có ngon miệng, Giang Sâm cũng không chờ mèo tinh nhỏ nướng cá, cảm thấy chờ ân nhân bắt được cá rồi nướng kỹ, y cũng gần chết đói rồi.
Dù sao thiếu niên nhìn qua thân thể gầy gò, không giống như người chuyên bắt cá.
Trong lòng nghĩ như vậy, Giang Sâm trực tiếp cầm lấy quả dại trên đất, cắn một miếng.
Sau đó y bị chua đến mức gần ê răng.
Nhìn chăm chú quả dại trong tay, sắc mặt Giang Sâm hơi đổi một chút, cuối cùng vẫn là cắn răng ăn mấy quả còn lại trên đất.
Vừa ăn Giang Sâm vừa nghĩ, vừa nãy thế mà quên hỏi tên ân nhân của y, thiếu niên thoạt nhìn mười lăm, mười sáu tuổi, đến cùng vì sao lại ở trong núi sâu, nếu gặp phải thú hoang thì làm sao?
Nghĩ đến ân nhân cứu mạng của mình xong, Giang Sâm lại nghĩ đến chuyện trong quân đội, mất tích nhiều ngày như vậy, cha và thuộc hạ của y chắc chẳn đều cho là hắn đã rớt xuống vách núi mà chết.
Giang Sâm thở dài, tự lẩm bẩm: "Không biết tình hình trận chiến bây giờ thế nào."
Quân địch đánh lén lần này làm binh lính bọn họ tổn thất nặng nề, Giang Sâm càng nghĩ càng ngồi không yên, vừa lo lắng cho cha, vừa lo lắng thiếu niên gặp phải thú hoang trong rừng, cho nên y cầm thanh kiếm bên cạnh, dùng kiếm chống đỡ thân thể còn chưa có khỏi hẳn của mình đi ra khỏi hốc cây.
Nhưng khi y mới vừa cố gắng hết sức đi tới cửa hang, chân còn chưa bước đi, một giọng nói già nua đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu y:
"Ngươi vừa lấy được mạng về, nếu muốn sống, hãy thành thật ở một chỗ, đừng đi lung tung."
Mấy ngày trôi qua, hiện tại mọi người trong rừng đều biết mèo tinh nhỏ hoá hình người ra ngoài hái thuốc nhặt được một nam nhân.
Ban đầu tất cả mọi người ôm thái độ xem kịch vui, chờ xem con người có sinh mệnh yếu đuối này đến khi nào sẽ tắt thở, nhưng mà cũng không biết là tên con người này mạng lớn hay là mèo tinh nhỏ số may, y thật sự được mèo tinh nhỏ dùng các loại thảo dược cứu sống.
Hiện tại, tất cả mọi người mắt lom lom nhìn chằm chằm Giang Sâm, đặc biệt là xà yêu bị loài người đuổi vào trong núi, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng vồ lấy y.
Giang Sâm chờ đợi ở đây, vẫn không có yêu tinh nào vì một con người bình thường mà đắc tội lão yêu ngàn năm, nhưng chỉ cần y vừa đi ra khỏi cây đa phạm vi che chở của cây đa, mà y bị thương nặng như vậy, tuyệt đối không sống hơn nửa tiếng đồng hồ sẽ bị bầy yêu xé nát.
Cây đa tuy cũng không thích con người, lại cũng không muốn công sức mèo tinh nhỏ mấy ngày khổ cực nước chảy về biển đông.
Cho là gần đây chỉ có hai người là mình và mèo tinh nhỏ, Giang Sâm chợt vừa nghe thấy giọng nói này, phản xạ có điều kiện nắm chặt chuôi kiếm của mình, ánh mắt đề phòng quát lớn:
"Ai!"
Giang Sâm dứt lời, thân cây đa to lớn lung lay, y bị một trận mưa lá cây làm nheo mắt lại, chờ y mở mắt ra một lần nữa, thấy cây đa như có một cành cây sống, mang theo gió hất tới mặt y.
Giang Sâm rùng mình, không còn kịp suy nghĩ tình cảnh hiện tại thế nào, theo bản năng rút kiếm muốn chặn lại, một giây sau phía sau y lại vang lên một giọng nói giòn tan:
"Ông cây đa, ông làm gì đó!"
Nghe ra giọng nói thiếu niên, Giang Sâm hơi nhướn mày xoay mặt vừa định nói ân nhân đi nhanh đi, sau đó còn chưa kịp mở miệng, y cảm thấy hoa mắt, có thứ gì thoáng qua bên cạnh mình.
Chờ Giang Sâm xoay mặt lại, thấy thiếu niên dang hai tay ra chặn trước mặt mình, trên tay phải còn cầm hai con cá vùng vẫy tứ tung, còn thân cây vốn khí thế hùng hổ hất về phía y cũng bỗng nhiên dừng lại giữa không trung.
Mèo tinh nhỏ che trước mặt Giang Sâm, đang ngửa mặt lên 'quở trách' ông cây đa của anh, không ngờ nhận lúc anh không có mặt ra tay với Giang Sâm:
"Ông cây đa, chúng ta đã nói rồi mà? Cháu chỉ đi hắt hai con cá, sao ông có thể bắt nạt một con người bình thường chứ? Thương thế của hắn cũng chưa lành mà, ông chơi xấu."
Mèo tinh nhỏ ở phía trước đang tranh cãi với cây đa, nhưng Giang Sâm được anh che chở ở phía sau hoàn toàn không nghe rõ anh nói cái gì, lực chú ý đều bị phía sau anh hấp dẫn.
Nhìn thứ đang đung đưa phía sau thiếu niên, Giang Sâm trừng mắt nhìn, xác nhận không phải mình hoa mắt nhìn lầm sau đó mới chậm rãi mở miệng:
"Cái đuôi, đuôi...?"
Nghe Giang Sâm nói, mèo tinh nhỏ đang thao thao bất tuyệt khựng lại, xoay mặt vừa nhìn, sau đó 'à' một tiếng:
"Đuôi ta lại chạy ra ngoài!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...