Đoàn phim (Kẻ sát phạt) trở lại với danh tiếng trong liên hoan phim, dưới sự cạnh tranh khốc liệt như thế, trong bốn hạng mục đưa danh sách đề cử, thu về giải thưởng biên kịch xuất sắc nhất và nam diễn viễn chính xuất sắc nhất.
Trước khi Tần Trầm bước qua tuổi hai mươi chín, từ song kim ảnh đế thành công trở thành tam kim ảnh đế.
Thời điểm Tần Trầm lên sân khấu nhận cúp và phát biểu, Hứa Giản đang quay cảnh đêm, không chỉ không có thể đến, ngay cả phát sóng trực tiếp cũng không có thời gian xem.
Trước khi kết quả được công bố, Hứa Giản còn căng thẳng hơn cả bản thân Tần Trầm được đề cử, lúc bắt đầu làm việc đã nhắc nhở Chu Lượng, để cậu ấy canh chừng phát sóng trực tiếp, có kết quả rồi nói với cậu.
Sau đó biết Tần Trầm thật sự đoạt giải, Hứa Giản lấy quá điện thoại di động gửi tin nhắn cho hắn, chúc mừng hắn đoạt giải, đối phương nhanh chóng trả lời tin nhắn:
[Điều tiếc nuối duy nhất đêm nay chính là không có em bên cạnh anh.]
Bên nhau lâu, Tần Trầm bất cứ lúc nào cũng có thể thốt ra khỏi miệng những câu nói khiến người ta nổi da gà, nhưng Hứa Giản không cảm thấy nổi da gà còn rất thích, đáp:
[Hôn nhẹ.
jpg]
[Chờ em về rồi sẽ chúc mừng anh đàng hoàng, gọi cả Trần Đậu Đậu và mấy người Đường Ly nữa.]
Tần Trầm: [Chúng ta có thể chúc mừng hai người trước, lần sau kêu những người khác.]
Lần này Hứa Giản đi quay phim một tháng rưỡi, tiểu biệt thắng tân hôn, Tần Trầm muốn trải qua thế giới hai người.
Hứa Giản: [Hai người làm sao chúc mừng? Không có chút náo nhiệt nào.]
Tần Trầm: [Có cách ăn mừng chỉ có thể với hai người, nhiều người chính là đạo đức và đời tư có vấn đề.]
Hứa Giản ngay lập tức đã hiểu 'Có cách ăn mừng' mà Tần Trầm nói là gì, sau đó: [...]
Đột nhiên không kịp chuẩn bị lại bị người nào đó lái xe va vào eo.
Hứa Giản: [Lại bắt đầu đúng không.
jpg]
Tần Trầm cũng gửi đến một tấm meme: [Lên giường của anh, bước đi phải vịn tường.
jpg]
Khác với Hứa Giản có nhiều biểu tượng cảm xúc, Tần Trầm lúc thường ngoại trừ biểu tình cảm xúc của Sữa Tươi, rất ít khi gửi cái khác, sau đó dẫn đến 'Không gửi thì thôi, cứ gửi là cợt nhả'.
Thấy rõ meme Tần Trầm gửi, Hứa Giản nhịn không được phun hết nước trong miệng, trừng hai mắt nhìn một hồi lâu, xác định mình không nhìn lầm sau đó hơi nhướn mày, phát hiện sự việc cũng không đơn giản, hỏi:
[Anh lấy đâu ra cái meme này? Ai gửi cho anh?]
Đối mặt với Hứa Giản khí thế hùng hổ ép hỏi, Tần Trầm cười cười, từ từ gửi một tin nhắn thoại qua:
"Đừng căng thẳng, là do lưu lại trong super topic Thỉnh Giản cp."
Hứa Giản nghĩ thầm may thay, trên ót mình không có ánh sáng xanh lục, lại nói: [...!ngài Tần, mời anh tránh xa đời sống của fan một chút.]
Nếu như bị những người hâm mộ biết được Tần Trầm thế mà còn đi dạo super topic couple, thấy được mấy cô nàng ngượng ngùng cẩn thận trước mặt bọn họ lại lên super topic "lái xe", mỗi ngày không phải đang "lái xe" thì vẫn là "lái xe", những người hâm mộ chắc sẽ giận dữ và xấu hổ muốn chết.
Dù sao trong super topic có không ít H văn và mười tám điều cấm.
Tần Trầm: [Người có tài khoản trên Thỉnh Giản cp với đăng ký hơn 300 ngày không phải là anh, ngài Hứa, em mới phải là người nên tránh xa đời sống của fan.]
Tưởng mình đã giấu tài khoản rất kỹ, trừ mình ra không ai biết, Hứa Giản: [!!!]
Hứa Giản: [Anh còn biết tài khoản của em!]
Tần Trầm: [Là lần trước lúc em đang tắm kêu anh nhận nhận điện thoại giúp em thì vô ý nhìn thấy, không xem không biết, xem rồi giật mình, anh cũng không biết thì ra em chính là x bà chủ.]
x bà chủ, tên weibo là 'x-', bởi vì thường thường weibo này hay đăng một vài đoạn ngắn về Thỉnh Giản và bị mọi người coi là x bà chủ.
x bà chủ có ngàn chục nghìn lượt theo dõi, weibo giới tính nữ, xưa nay không bao giờ trả lời bình luận hay tin nhắn, là người rất lạnh lùng.
Đoản văn của x bà chủ tuy thường hay phá vỡ tính cách thiết lập của Tần Trầm và Hứa Giản, thế nhưng rất ngọt, ngọt đến ngấy, cho nên rất đông fan, mỗi lần đăng bài đều có thể làm người khác gào thét như chuột đùn đất.
x bà chủ nổi tiếng trong giới, ngay cả Tần Trầm cũng từng nghe qua Tiểu Nam đọc đoản văn cô nàng viết, hắn cũng thực sự không ngờ ông giời con nhà mình chính là bà chủ phát thương thực trong nhóm Thỉnh Giản cp.
Mọi người đều biết, x bà chủ không ít đoản văn trong lái xe, là một tài xế có trình độ.
Tần Trầm nói ra không khác nào bản án công khai, fan biết Tần Trầm xem super topic có thể giận dữ và xấu hổ muốn chết hay không thì Hứa Giản không rõ, chỉ biết mình hiện tại mình rất xấu hổ muốn tạm biệt thế giới xinh đẹp này.
Hứa Giản nóng tai, lựa chọn chạy trốn đi quay phim, mượn cớ nói quay phim, vội vã kết thúc cuộc trò chuyện.
Chu Lượng nhìn thấy Hứa Giản ném điện thoại di động của mình xuống như khoai lang bỏng tay, rồi lại nhìn mặt cậu đỏ bừng, ngay lập tức hiểu rõ ——
À, anh Hứa lại bị anh Trầm trêu.
......!
Đã hơn một tuần kể từ ngày Tần Trầm đoạt giải, cuối cùng Hứa Giản cũng hoàn thành công việc của mình trong giai đoạn, không ngừng bay về Nam Phong, để ăn mừng giải thưởng của người nào đó.
Vì Tần Trầm ra sức thỉnh cầu, lần ăn mừng này không gọi nhóm Đường Ly Đỗ Tắc Chu tới, mà là cùng nhau trải qua thế giới hai người.
Bầu không khí buổi tối tốt khiến tâm trạng tốt hơn, lại sợ Tần Trầm nhắc đến x bà chủ, cho nên lúc ăn cơm Hứa Giản vô tình hay cố ý rót rượu cho Tần Trầm, đối phương cũng phối hợp, rượu đến cũng không từ chối.
Bên nhau lâu như vậy, chưa bao giờ từng thấy Tần Trầm khi uống say trông thế nào, Hứa Giản vốn định chờ hắn uống say sau đó chụp vài tấm hắn say rượu xem như nhược điểm, để hắn khỏi nhắc tới chuyện x bà chủ.
Nhưng mà Hứa Giản đánh giá thấp tửu lượng của Tần Trầm, cũng đánh giá cao bản thân, rõ ràng Tần Trầm uống ba ly cậu mới uống một ly, cuối cùng người chịu không nổi gục trước là cậu.
Hứa Giản gục xuống bàn mất công tốn sức mở mắt nhìn Tần Trầm, sau đó tay loạng choà loạng choạng chỉ vào hắn ngây ngô cười:
"Em có ba, ba bạn trai...!Khà khà."
Hạnh phúc gấp ba.
Nhìn Hứa Giản đã say, Tần Trầm ngửa đầu uống hết ngụm rượu cuối cùng trong ly, mặt cũng không đỏ một tẹo nào, nhíu mày nở nụ cười:
"Bây giờ đã biết rõ sự chêch lệch tựu lượng giữa hai chúng ta chưa?"
Trong mắt Hứa Giản lúc này, dưới ánh đèn vàng ấm, Tần Trầm cười y như hồ ly ngàn năm, vừa mê người vừa xảo quyệt, làm cho tim cậu đập nhanh hơn, nhíu nhíu mày, hai tay chống bàn ăn lảo đảo đứng lên, líu lưỡi:
"Không, phải, em không miệng..."
'Em không say' cũng có thể nói thành 'Em không miệng', Tần Trầm bị cậu chọc phát cười, đứng dậy đỡ lấy ai kia trông như bất cứ lúc nào cũng có thể tiếp xúc thân mật với sàn nhà.
Đỡ Hứa Giản uống say đi về phòng ngủ, Tần Trầm giơ tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt của cậu, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười:
"Rõ ràng không thể uống còn uống nhiều như vậy."
Tập tễnh đi được hai bước, Hứa Giản không vui, trở tay ôm lấy Tần Trầm bên cạnh, như con koala treo trên người hắn, hơi híp mắt lại hôn lung tung trên mặt hắn vài cái, sau đó ngả đầu dựa lên vai hắn, rầm rì chơi xấu không muốn đi.
Nhìn người nào đó vừa thầm thì mình không say rất tỉnh táo, vừa "bôi" nước bọt lên mặt hắn, ánh mắt Tần Trầm dịu dàng, cứ đứng như vậy, ôm người dựa vào ghế sô pha, nghiêng đầu nhìn chằm chằm đối phương không được tỉnh táo vài giây, đột nhiên nhớ tới đoàn văn trên mạng, hỏi:
"Mật khẩu thẻ ngân hàng của em là bao nhiêu?"
Tài sản của cả hai đều công khai rõ ràng, tất nhiên Tần Trầm biết mật khẩu thẻ ngân hàng của Hứa Giản, nhưng hắn muốn xem Hứa Giản uống say có ý thức đề phòng hay không, có thể nói ra hay không.
Nghe Tần Trầm nóu vậy, Hứa Giản đang híp lại mắt từ từ mở mắt, nhìn về phía hắn cười đắc ý, giơ tay phải lên đến trước mắt hắn.
Ngay khi Tần Trầm nghi hoặc khó hiểu, Hứa Giản đột nhiên dựng thẳng ngón tay cái của mình, quơ quơ ngón tay cái với hắn khác nào tổng tài bá đạo, nói:
"A, chàng trai, muốn bao, bao tôi —— ức, tôi đã nói, không có cửa ~ "
Trước giờ thấy người khác đều giơ ngón tay trỏ, Tần Trầm chưa từng thấy ai giơ ngón tay cái để biểu thị từ chối, cho nên hắn đầu tiên là bị Hứa Giản say đến mức ngây ngốc chọc cười, lại còn câu nói cố ý kéo dài âm cuối còn uốn lưỡi cuối vần cực kỳ đáng yêu.
Bỏ thêm filter bạn trai, Tần Trầm hận không thể vì tên nhóc đáng yêu này làm phản tại chỗ, tuyên bố từ nay giơ ngón tay trỏ sẽ đổi thành ngón tay cái.
Còn không đợi Tần Trầm phản ứng, Hứa Giản vừa cười vừa giơ ngón tay cái liên tục nhìn chằm chằm vào hắn, giơ tay sờ soạng mặt Tần Trầm, Hứa Giản cười ngây ngốc:
"Anh thật là đẹp trai, em thật...!Giỏi quá."
Tuy rằng say rồi, nhưng Hứa Giản vẫn nhớ người đang ôm mình trước mắt là đối tượng của cậu, đồng thời cảm thấy mình thật giỏi khi có một anh người đẹp trai như vậy.
Lừa được một anh đẹp trai về làm bạn trai, mình giỏi quá đi thôi!
Mãi mãi không muốn tìm hiểu mạch não của một người uống say, cho nên mặc dù không biết mình đẹp trai với cậu giỏi có liên quan gì đến nhau, nhưng Tần Trầm cũng không hỏi.
Trên người cả hai bây giờ đều là mùi rượu, nhìn bộ dạng Hứa Giản say đến mức không được tỉnh táo, dù là tiểu biệt thắng tân hôn Tần Trầm cũng không làm được, cho nên ôm Hứa Giản như bạch tuộc đi về phòng ngủ, chuẩn bị thay quần áo lau người cho cậu sau đó để cậu ngủ một giấc.
Các bước trước đó diễn ra rất thuận lợi, nhưng khi Tần Trầm dùng nước ấm chuẩn bị lau người cho Hứa Giản, đối phương không phối hợp, khăn ấm vừa đụng tới dẻ đã trốn, tội nghiệp nói mình là người tuyết, cũng bị tan chảy.
Nhìn Hứa Giản quấn chăn lăn lộn trên giường như con nhộng, rầm rì không muốn khăn trong tay hắn chạm vào người, Tần Trầm dỗ như dỗ trẻ con:
"Người tuyết cũng phải tắm mà."
Giản con nhộng quấn kín người chỉ lộ ra khuôn mặt, nghe Tần Trầm nói sau đó ngẩng đầu, dùng đôi mắt ngấn nước tha thiết mong chờ nhìn hắn, phản bác:
"Người tuyết không tắm."
Tần Trầm nghe xong vẻ mặt thành thật: "Người tuyết không thích sạch sẽ thế sao?"
Hứa Giản nghe vậy chớp mắt hai lần, cuối cùng bất đắc dĩ dời lại đây, duỗi hai cánh tay ra, một mặt thấy chết không sờn:
"Anh cẩn thận một chút, em thật sự sẽ tan."
Hứa Giản gặp nước nóng có thể tan hay không thì Tần Trầm không biết, nhưng tim Tần Trầm đã bị sự dễ thương của cậu làm tan chảy, không nhịn được vươn tay xoa xoa tóc cậu, cười:
"Em thật đáng yêu."
Hứa Giản nhìn hắn cười khúc khích.
Không nên nói lý người say rượu, hãy làm theo lời hắn, đây là chân lý mà Tần Trầm có được từ trên thực tế.
Quá trình lau mặt và cánh tay rất suôn sẻ, Giản người tuyết ngoan ngoãn để hắn lau, song kế tiếp không còn suôn sẻ, có lẽ vẫn là vì uống say không thoải mái, Hứa Giản như trượt tới trượt lui như cá chạch, chờ giúp cậu lau xong toàn thân, Tần Trầm đã vã đầy mồ hôi.
Sau khi bật điều hòa ở nhiệt độ thích hợp, Tần Trầm nhét người nào đó vào trong chăn, bưng nước chuẩn bị đi phòng tắm, kết quả hắn vừa mới khom lưng, Hứa Giản vốn đang ngoan ngoãn nằm trên giường lại như một miếng mè xửng dính tới, nằm nhoài trên lưng hắn miệng nhỏ mổ cổ hắn.
Nhìn Hứa Giản từ người tuyết biến thành chim gõ kiến, Tần Trầm nâng mông của cậu, nghiêng đầu nhìn cậu:
"Uống say còn đùa giỡn lưu manh gì đây."
Hứa Giản lúc này đang say rượu, làm việc toàn bằng bản năng, đối với lời giải thích đùa giỡn lưu manh của cậu, Tần Trầm có nghe không có hiểu, ôm người vừa hôn vừa sờ, triệt để cái gọi là đùa giỡn lưu manh.
Cân nhắc cậu đang say, vốn nghĩ rằng hôm nay sẽ tha cho cậu, Tần Trầm lại bị hành động lung tung của cậu làm phát hoả, thả khăn mặt xuống vươn mình đè lên trên người Hứa Giản trần như nhộn, nhìn ánh mắt của hắn đều rực lửa:
"Đây là em khiêu khích anh."
Hứa Giản bị đè dùng hai tay đẩy lồng ngực hắn, cau mày rầm rì nói mình muốn ở phía trên, Tần Trầm nghe xong nhíu mày ——
Ông giời con uống say vẫn là ông giời con, cái gì cũng dám nghĩ.
Dưới sức lực của Hứa Giản, Tần Trầm thuận thế nằm sang bên cạnh, giọng điệu vừa cưng chiều vừa dung túng:
"Được được được, em ở phía trên."
Vừa hay cái tư thế này vì người nào đó da mặt mỏng lúc thường ít dùng đến.
Không còn người đè lên mình, Hứa Giản cuối cùnh cũng hài lòng, hớn hở cười vài tiếng, dùng cả tay cả chân bò lên trên người Tần Trầm, trong lúc mất thăng bằng nhào lên người Tần Trầm, trán đập vào cằm Tần Trầm.
Nhìn Hứa Giản bị đau ôm trán, Tần Trầm không để ý tới cằm mình bị đập, nhanh chóng gần lấy tay cậu ra nhìn một chút, thấy chỉ hơi hồng lên, không bị sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Xoa xoa cái trán đau, Hứa Giản oan ức mấy giây sau đó lại lên tinh thần, không ngừng cố gắng thực thi đại nghiệp 'Ở phía trên' của mình.
Sau một phút, Tần Trầm nhìn người nào đó rốt cuộc cũnh trèo lên được người mình, nghịch ngợm lung tung, nghiêm túc nghi ngờ người nọ coi mình là ngựa để cưỡi.
Còn kém la lên 'Phi'.
Hiện tại Tần Trầm mới phản ứng được, người này hoàn toàn không muốn cùng hắn làm một số chuyện có ích cho giấc ngủ, chẳng qua là cảm thấy thú vị.
Hứa Giản không có ý đó, nhưng Tần Trầm đã bị cậu trêu chọc cho phát hoả, vì vậy dùng sức, đổi khách làm chủ lần thứ hai đặt người dưới thân, cũng không đợi nói thêm vài câu đã cúi đầu ngăn miệng cậu...!
Trong lúc lăn lộn, áo của Tần Trầm cũng rách, hắn đột nhiên cảm thấy trong lồng ngực buông lỏng, một giây sau, hắn gặm một miệng lông mèo.
Tên đã lắp vào cung Tần Trầm mèo trắnh uốn tới ẹo lui ngay bên cạnh mình, cảm thấy lịch sự đáng sợ lặp lại một lần nữa ——
Tình cảnh này, quen thuộc giống như đã từng, làm người ta nôn ra máu.
Sau khi biến thành mèo, Hứa Giản tỉnh táo nhìn Tần Trầm xanh mặt, trong mắt sắp phun lửa, trong đôi mắt mèo to tròn tràn đầy nghi hoặc:
"Meo meo?"
Hứa Giản: Tình huống bây giờ là gì vậy?
Tần Trầm: "..."
Gân xanh trên trán giật giật, cuối cùng hắn nằm ngã xuống giường, nghiêng đầu cắn răng nói với Hứa Giản:
"Sớm muộn anh có một ngày bị em chọc điên."
Không biết mình một lần nữa trêu chọc rồi bỏ chạy, Hứa Giản phe phẩy đuôi, nghiêng đầu: "Meo???"
Nhìn vẻ mặt hiền lành của Hứa Giản, Tần Trầm có lửa cũng không có chỗ phát, chỉ có thể thở dài tự trách mình không chọn ngày lành tháng tốt.
Người nào đó thần trí không tỉnh táo, lúc nào cũng có thể sẽ biến thành mèo, đây là kết luận mà Tần Trầm rút ra được trong lúc tắm nước lạnh..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...