Hứa Giản không biết chạy xe đạp, cho nên khi Tần Trầm và Khổng Chiêu Trạch ngồi trên xe fan hâm mộ bằng sự nổi tiếng, nhìn thấy Hứa Giản và Tào Thiêm đang khổ sở đạp một chiếc xe đạp hai chỗ không biết lấy đâu ra.
Tào Thiêm biết đạp xe đạp phía trước nắm giữ phương hướng, Hứa Giản đạp ở phía sau, thỉnh thoảng vang lên tiếng kinh ngạc của Tào Thiêm:
Này này cậu đừng đạp nhanh vậy, đừng nghiêng người, ngã đó ngã đó, cậu nghiêng sang phải chút, giữ cân bằng...!
Hứa Giản không biết đạp xe cúi đầu, rất căng thẳng, tất cả lực chú ý đều đặt trên hai chân, nhưng mà càng căng thẳng lại càng không đạp được, hai người một xe loạng choà loạng choạng, như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống.
Mà khi hai người quay phim và trợ lý ngồi trên xe, từ từ đi cùng bọn họ, thu hết vẻ mặt kinh hoảng rõ mười mươi vào trong máy quay.
Tần Trầm ngồi trên xe fan nhìn Hứa Giản chật vật, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, hạ cửa sổ xe xuống nói:
"Với tốc độ này, thì bao giờ mới đến địa điểm?"
Với tốc độ đạp xe của Hứa Giản và Tào Thiêm, còn không bằng chạy bộ, mà không mất công tốn sức thế này.
Hứa Giản nghe ra giọng Tần Trầm, tranh thủ quay đầu liếc mắt nhìn hắn, thấy hắn ngồi trong xe nhàn nhã thiếu chút nữa rớt cằm:
"Các anh lấy xe ở đâu vậy?"
Không phải nói ekip không thể đưa đón sao?
Lần đầu tiên cảm thấy được chạy xe đạp như thế gian nan, Tào Thiêm mệt đến nỗi đổ đầy mồ hôi, thấy Tần Trầm còn có cả xe, tâm thái trong nháy mắt nổ tung:
"Chơi vậy cũng được à?"
Khổng Chiêu Trạch ra hiệu fan chạy xe chậm lại, cùng Tần Trầm dùng tay ra hiệu, vừa cười vừa mời hai người đạp xe:
"Trên xe còn chỗ trống, hai người có muốn cùng đi không?"
Nhìn bọn họ từ từ giảm tốc độ xe, chuông cảnh báo trong lòng Tào Thiêm rung lên mãnh liệt, lập tức thắng gấp, Hứa Giản nhất thời không quan sát, thân thể theo quán tính nhào về phía trước, thiếu chút nữa đụng phải Tào Thiêm.
Nhờ đôi chân dài chống trên đất ổn định cơ thể, Hứa Giản hỏi Tào Thiêm:
"Sao vậy?"
Tào Thiêm quay đầu lại nhanh chóng nói với cậu:
"Đội Tần Trầm chuẩn bị xuống xe, có thể là muốn ra tay cướp thời gian của chúng ta ở chỗ này, tốc độ của chúng ta quá chậm, nhất định sẽ bị đuổi kịp, không thể còn sức đạp xe."
Tào Thiêm: Không di chuyển được không di chuyển được.
Sau khi bỏ xe đạp lại, Hứa Giản nắm huy chương trước ngực vừa nhanh chóng cùng Tào Thiêm chạy vào nơi đông người, xe cộ không thuận tiện, vừa căng thẳng hỏi:
"Vậy tiếp theo chúng ta làm gì đây, bọn họ có xe, chắc chắn chúng ta không thể đua với họ, nếu không chúng ta cũng tìm xe đi?"
Quay đầu lại liếc mắt một cái thấy Tần Trầm và Khổng Chiêu Trạch cũng xuống xe theo, Tào Thiêm quyết định thật nhanh:
"Chúng ta gom lại một chỗ rất khó, tách ra đi, gặp nhau ở điểm đến tiếp theo."
Hứa Giản nhanh chóng gật đầu: "Được, anh cẩn thận một chút."
Khi chia thành hai ngả với Tào Thiêm, Tào Thiêm không yên lòng dặn Hứa Giản:
"Cậu gặp đội khác phải bỏ chạy, đừng đối đầu, dựa theo tính cách lão Khổng, tôi đoán đội trưởng đội Nguyệt Lượng là Tần Trầm, đội Tinh Tinh thì không rõ lắm, nhưng tôi đoán khả năng cao là Tiết Dịch."
Đưa thẻ ưu tiên vừa rồi cho Tào Thiêm, Hứa Giản nhỏ giọng: "Tôi là đội viên, bọn họ cướp của tôi rất nguy hiểm, cũng không dám dễ dàng ra tay, thẻ trao đổi thân phận đưa cho anh, nếu anh gặp phải tình huống khẩn cấp trốn không thoát, nhanh chóng sử dụng ưu tiên."
Nhận thẻ ưu tiên, Tào Thiêm trịnh trọng vỗ vỗ vai Hứa Giản: "Tôi ở điểm đến tiếp theo chờ cậu!"
Thấy Hứa Giản và Tào Thiêm tụ lại thì thầm với nhau một lúc sau đó đột nhiên tách ra hai hướng, Khổng Chiêu Trạch kéo Tần Trầm:
"Đuổi theo ai?"
Tần Trầm không chút nghĩ ngợi mở miệng nói: "Tôi đuổi theo Hứa Giản, anh đi theo Tào Thiêm, tách ra đi."
Khổng Chiêu Trạch cau mày: "Tôi cảm thấy đội trưởng đội Thái Dương hẳn là Tào Thiêm, nếu không chúng ta cùng đuổi theo Tào Thiêm đi."
Giải quyết được Tào Thiêm, đội họ cũng thua.
Vừa nói xong, Khổng Chiêu Trạch lại lắc đầu phủ định: "Thôi, hay là nghe anh, tách ra hành động đi."
Chương trình tạp kỹ, coi như vì hiệu quả chương trình cũng không thể vừa chơi đã thủ tiêu đối thủ, huống hồ nếu bây giờ loại bỏ đội Thái Dương, vậy sau đó bọn họ sẽ không được lên hình.
Không thù không oán, không đến nỗi.
Sau khi tách ra với Tào Thiêm, Hứa Giản tìm người hỏi đường, sau đó chuẩn bị đi tàu điện ngầm đến, tốc độ của tàu điện ngầm nhanh còn không kẹt xe.
Thế nhưng còn không đợi Hứa Giản tìm tới trạm tàu điện ngầm, người đi đường vây xem có lòng nhắc nhở cậu:
"Có người đuổi theo tới."
Hứa Giản căng thẳng trong lòng, không tự chủ bước nhanh hơn, quay đầu hỏi: "Ai?"
Nhắc nhở Hứa Giản chính là một cô gái trẻ tuổi, trong tay còn giơ điện thoại di động quay video, thấy Hứa Giản nhìn mình không khỏi đỏ mặt, hơi lên giọng:
"Nghe nói là Tần Trầm."
Tần Trầm?
Nghe người đuổi theo người là Tần Trầm, Hứa Giản bình tĩnh lại, rồi hỏi: "Chỉ một mình hắn sao?"
Một người khác đáp cậu:
"Khổng Chiêu Trạch đuổi theo Tào Thiêm đội anh."
Hứa Giản nói hai tiếng cảm ơn, quay đầu lại nhìn một chút, đi chậm lại.
Thời điểm Tần Trầm đuổi kịp Hứa Giản, chỉ thấy cậu đang đứng ngã tư đường chờ đèn đỏ, vài bước đi tới bên cạnh cậu, mở miệng hỏi:
"Chuẩn bị đi tàu điện ngầm?"
Hứa Giản nhìn chăm chú vào đèn đỏ bị giọng nói đột ngột của Tần Trầm làm sợ hết hồn, nắm huy chương theo phản xạ có điều kiện lùi về sau một bước, thấy là hắn mới cởi bỏ tâm phòng bị.
Liếc mắt nhìn phía sau Tần Trầm, thấy ngoại trừ nhân viên quay phim ra, không thấy bóng dáng Khổng Chiêu Trạch, mới hỏi:
"Sao anh biết em muốn đi tàu điện ngầm, thầy Khổng đâu?"
Hứa Giản ký hợp đồng với công ty tuy rằng đã lâu, nhưng chưa có tác phẩm nào, đối với Khổng Chiêu Trạch và Tào Thiểm thành danh sớm mà nói, cậu chỉ là người mới, trong số khách mời lần này, phân biệt đối xử, ngoại trừ Lăng Phi ra, cậu đều là thầy.
Tần Trầm liếc mắt nhìn những người vây xem, hét lên hoan hô cổ vũ, Hứa Giản lập tức hiểu ra ——
Có người nhắc nhở mình, dĩ nhiên cũng có fan nói cho Tần Trầm hướng mình đi.
Hứa Giản vẫn luôn giữ chặt huy chương, Tần Trầm không nhịn được cười cậu:
"Em cũng không phải đội trưởng, che cái gì mà che, anh không động em đâu."
Hứa Giản hậu tri hậu giác thả tay xuống, sau đó liếc Tần Trầm một cái, rất cẩn thận: "Đừng hòng lừa em, hơn nữa em cảm thấy anh chính là đội trưởng."
Cậu không phải đội trưởng, nhưng theo phân tích của Tào Thiêm thì Tần Trầm rất có thể là đội trưởng, cướp thời gian của mình không khó không bị phạt.
Cơ mà đối với Tần Trầm, Hứa Giản cũng không hoảng loạn, bỏ qua quan hệ của hai người bọn họ không nói, nếu Tần Trầm thực sự là đội trưởng, cậu cũng có thể cướp thời gian của hắn.
Thân phận không phải là đội trưởng, chỉ khi cướp thời gian của người cùng thân phận thành công, đội trưởng mới có thể bị phạt.
Nhưng sau khi Tần Trầm nghe Hứa Giản nói, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cậu: "Em không tin anh?"
Hứa Giản: "..."
Cậu nghi ngờ Tần Trầm là muốn công tư không phân minh với mình, đồng thời có chứng cứ.
Đúng lúc đèn xanh, Hứa Giản băng qua đường vừa hỏi Tần Trầm đi theo bên cạnh cậu:
"Anh cũng định đi tàu điện ngầm?"
Tần Trầm gật đầu: "Đi với em."
Nghe hắn nói, khoé miệng Hứa Giản bất giác lên, sau đó nhận ra có người quay phim bên cạnh và khán giả, nhanh chóng nhếch khoé miệng, cố gắng làm như vừa rồi không có gì xảy ra.
Nhìn dáng vẻ Hứa Giản muốn cười lại nỗ lực kìm nén, Tần Trầm cười cười, sau đó lên tiếng nhắc nhở:
"Em không cần căng thẳng như vậy, quay nhiều cũng sẽ không phát."
Bọn họ cùng quay chương trình này cả một ngày, nhưng thời lượng phát sóng không quá hai tiếng đồng hồ, còn phải thêm quảng cáo.
Hứa Giản muốn Tần Trầm đừng xem thường, nhìn lướt qua người quay phim, giữ huy hiệu đến bên cạnh Tần Trầm, nhỏ giọng nói:
"Chẳng phải vì muốn hấp dẫn mà có rất nhiều chương trình mà cắt ghép tung lung, cố ý làm khán giả hiểu lầm —— a."
Giơ tay che miệng Hứa Giản, Tần Trầm dở khóc dở cười: "Chuyện này, nói riêng là được rồi."
Sau khi nói xong Tần Trầm liếc nhìn đạo diễn, đối phương sững sờ, sau đó hiểu rõ giơ tay ra dấu "ok" với hắn, ý là ——
Yên tâm, đoạn khi nãy sẽ không phát.
Mặc dù anh ta cũng không nghe rõ Hứa Giản nói nhỏ cái gì, nhưng nhìn ánh mắt Tần Trầm nhìn anh là hiểu.
......!
Hai người đi tới lối vào tàu điện ngầm, kết quả lại bị ngăn ở cửa ga, nguyên nhân rất đơn giản, không có tiền mua vé.
Lục lọi hết túi trên người một lần, xác nhận người mình không có đồng nào sau đó Hứa Giản nhìn Tần Trầm:
"Trước khi quay chương trình, ví tiền điện thoại đều nộp hết."
Tần Trầm: "...!Anh cũng giống vậy."
Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí nhất thời có một chút lúng túng.
Xung quanh có rất nhiều fan Tần Trầm, nhìn ra bọn họ bối rối liền ào ào giơ tay:
"Em có!"
"Anh Trầm nhìn em đi, em mời các anh đi tàu điện ngầm nha!"
"Em cũng có tiền, tàu điện ngầm ngồi đâu cũng được!"
Còn có một cô gái giơ thẻ tàu điện ngầm vẫy tay với hai người:
"Em có thẻ tàu điện ngầm, quẹt là được!"
Cô gái phấn khích lên tiếng không khác nào "tổng tài bá đạo", làm cho mọi người xung quanh cười một trận sảng khoái.
Cô gái "bá tổng" sở hữu thẻ tàu điện ngầm thành công kéo sự chú ý của Tần Trầm, thế nhưng thẻ tàu điện ngầm chỉ có thể quẹt một người một lần, cuối cùng nhờ cô mua hai tấm vé tàu điện ngầm.
Sau khi nhận được vé từ cô gái phấn khích đỏ cả mặt, Tần Trầm nói:
"Bạn để lại phương thức liên lạc, chờ chương trình ghi hình xong tôi sẽ gửi tiền cho bạn."
"Em không cần tiền!" Cô gái "bá tổng" lắc đầu như trống bỏi, mắt long lanh ngửa đầu nhìn Tần Trầm: "Nam thần em có thể chụp với hai anh một tấm được không?"
Hai tấm vé tàu điện ngầm phiếu chỉ cần chút tiền, nếu có thể đổi một bức ảnh chung, quả thực là lãi to.
Lúc hỏi câu này ra, thực sự cô không hề ôm hi vọng, mọi người đều biết, Tần Trầm không thích chụp ảnh thế nào.
Nhưng khiến cho cô không ngờ tới chính là, nghe cô nói sau đó Tần Trầm rất sảng khoái gật đầu đồng ý, ôm vai Hứa Giản bên cạnh, cười cười nói với cô:
"Đương nhiên có thể."
Cô gái nghe xong mừng đến nỗi nhảy cẫng lên, vội vàng đưa điện thoại di động cho bạn mình, trước ánh mắt cực kỳ ghen tỵ của bạn mình và người xung quanh, đứng bên cạnh Tần Trầm.
Vốn dĩ cô muốn đứng ở giữa hai người Tần Trầm và Hứa Giản, thế nhưng Tần Trầm ôm vai Hứa Giản không hề có ý định buông ra, vì vậy cô chỉ có thể đứng bên cạnh.
Sau khi chụp xong, cô nàng lấy điện thoại di động, lúc nói cảm ơn với hai người còn lắp ba lắp bắp.
Xoát vé vào tàu xong, có rất nhiều fan cũng đang mua vé lên tàu sau bọn họ, nhưng khi ekip chương trình nói như vậy không hay, tất cả mọi người nhanh chóng tỏ thái độ:
"Chúng tôi chỉ nhìn từ xa, sẽ không quấy rầy mọi người ghi hình."
"Đúng, chúng tôi cũng sẽ không gây trở ngại giao thông, bảo đảm không ồn ào không mất trật tự."
Thái độ của các fan chân thành, mà toàn bộ quá trình không ồn ào không mất trật tự, ekip chương trình cũng không cản, chỉ nói các nàng yên tĩnh một chút, đừng gây phiền phức cho nhân viên tàu điện ngầm.
Trạm tàu điện ngầm vốn đông người, bên cạnh Tần Trầm và Hứa Giản có vài bảo vệ, giữ gìn trị an, cũng phòng ngừa có fan kích động miến xông vào bọn họ.
Tần Trầm và Hứa Giản ngồi trên tàu điện ngầm, những fan không lên tàu cũng ngoan ngoãn xếp hàng, không có chen chúc đi chung một chuyến với họ.
Toa xe đã không hết chỗ, nhìn thấy bọn họ và người quay phim tới, có người nhận ra Tần Trầm vui vẻ muốn nhường chỗ ngồi, nhưng lại bị Tần Trầm từ chối.
Kéo cổ tay Hứa Giản đứng ở cạnh cửa, Tần Trầm che Hứa Giản ở phía sau mình, rời xa đám người nhốn nháo.
Lại qua hai phút, Tần Trầm cúi đầu nhìn Hứa Giản, bỗng nhiên nở nụ cười, trước ánh mắt nghi hoặc của đối phương, nhẹ giọng mở miệng:
"Quen biết lâu rồi, đây là lần đầu tiên anh đi tàu điện ngầm cùng em.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...