Tin đồn Thạch Tể tướng và Đoạn Thị lang nhận nuôi Hà Canh Y chấn động một thời.
Đương nhiên, trước những lời mỉa mai thấy người sang bắt quàng làm họ, Thạch Trung Ngọc và Đoạn Mạc Ngôn chỉ có thể cắn răng nhịn nhục.
“Hoàng Thượng, vi thần không dám nhận nuôi Hà Canh Y.” Thạch Trung Ngọc xanh mặt, “Thần không trèo cao nổi.”
Đông Lâm Tuyền cười hì hì, vẫy vẫy phong thư trong tay, “Đoạn lão chưởng môn đã đồng ý rồi.
Thạch Tể tướng, chẳng lẽ khanh không nghe lời bố chồng mình?”
Nàng ấy cướp thư xem, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đông Lâm Tuyền, hận không thể làm thịt tên Hoàng Thượng chết tiệt đang cười nham nhở này! “…… Thần tuân chỉ.”
Thế là, Tuyết Hà mê mụ lễ bái Thạch Trung Ngọc, dâng lễ vật lên.
Thạch Trung Ngọc mặt mũi xanh mét, tặng nàng một chiếc vòng ngọc làm quà đáp lễ.
Đông Lâm Tuyền ghé sát tai nàng, bảo nàng gọi họ là cha mẹ.
Hở? Nàng hơi hoang mang, trông hai người kia có lớn hơn nàng mấy tuổi đâu.
“Mau gọi đi.” Đông Lâm Tuyền nhỏ giọng nói, “”Mẹ” nàng hơi bị nóng tính đấy.”
Bị chàng dọa vậy, Tuyết Hà ngoan ngoãn gọi cha mẹ, nhưng vẫn thấy u mê khó hiểu.
Sau khi về hiên Tích Thúy, đám tú nữ hớn hở chúc mừng nàng, bấy giờ nàng mới bàng hoàng nhận ra, hóa ra nàng đã thành con gái của phủ Tể tướng.
“Tại, tại sao ạ?” Nàng lắp bắp hỏi Đông Lâm Tuyền, “Hoàng Thượng, tại sao…… Thạch Tể tướng…… Thạch Tể tướng mới hơn ba mươi thôi mà?”
“Không sai.” Đông Lâm Tuyền đáp rất nhanh.
“Theo lý, tẩu ấy chưa sinh được con gái lớn bằng tuổi nàng.
Nói đi cũng phải nói lại, Tể tướng và Thị lang coi như được hời, không cần sinh đẻ nuôi dưỡng cũng có một cô con gái xinh như hoa là Canh Y nương nương đây.”
Tuyết Hà chớp chớp mắt, nhớ lại vẻ mặt sầm sì của Thạch Tể tướng ban nãy, “Hoàng Thượng, có phải chàng bắt Thạch Tể tướng làm vậy không? Tại sao lại phải làm vậy? Thiếp…… Ngài ấy…… Ngài ấy nhất định tức chết mất!”
“Tuyết Hà……” Đông Lâm Tuyền lắc lắc ngón tay, “Chuyện này ta cũng đành bó tay.
Hai người đó suốt ngày la hét đòi từ quan, nước Đông Lâm làm sao thiếu được họ? Giờ thì tốt rồi, họ có một cô “con gái” ở trong cung, dù gì, họ cũng coi như bố mẹ vợ của trẫm.
Như vậy, nọ có nhì nhằng cũng khó.” Chàng đắc ý nở nụ cười.
Tuyết Hà vỗ vỗ trán, đột nhiên vô cùng thương cảm đôi vợ chồng xúi quẩy này.
Bề ngoài thoạt trông giàu sang phú quý, nhưng bên trong lại bị Hoàng Thượng chơi khăm.
Nàng lo lắng liếc Đông Lâm Tuyền, không biết mình có thành đối tượng bị đùa bỡn không.
Càng hiểu thêm về Hoàng Thượng, nàng càng cảm thấy bất an hơn.
※
Dự cảm của Tuyết Hà trở thành sự thật.
Hoàng Thượng càng quen thân với nàng, thì càng thích bắt nạt nàng.
Thời gian lên triều sắp đến tới nơi, nhưng nàng vẫn chưa tìm thấy yếm ngực!
“Hoàng Thượng!” Nàng tức sắp khóc đến nơi, “Mau trả yếm cho thiếp!”
“Yếm iếc nào cơ?” Đông Lâm Tuyền thèm vào mà nhận.
“Hoàng Thượng!” Tuyết Hà dở khóc dở cười.
Tất cả yếm trong tủ đều không cánh mà bay, chẳng lẽ chúng đều mọc chân chạy hết? “Đừng đùa thiếp nữa! Mau trả cho thiếp, không là hôm nay thiếp không lên triều với chàng được đâu!”
“Tại sao không mặc yếm thì không được?” Bàn tay to của chàng ỡm ờ lần lên cơ thể mềm mại của nàng, “Nàng mặc nhiều lớp thế này, ai mà thấy được? Ngoan, trẫm mặc quần áo cho nàng……”
“Hoàng Thượng, chàng thật là……” Nàng đỏ mặt thót tim, cướp áo quần của mình về.
“Thiếp…… thiếp tự mặc!”
Nàng vừa luống cuống tay chân thắt đai lưng, vừa ai oán trách móc bản thân trong lòng.
Nếu biết trước sẽ thế này, tối qua lúc chàng muốn để đèn, nàng cứ để chàng thắp cho rồi; chàng đòi cởi yếm, cũng cho chàng cởi luôn.
Chỉ vì thẹn thùng mà mình cự nự, quấy quả tới tận sáng, mất hết yếm ngực thì thôi, còn phải lên triều trong tình cảnh xấu hổ thế này.
Nàng đỏ mặt đi theo chàng, lấy sách che ngực mình đi.
“… Lộ rồi.” Đông Lâm Tuyền thì thào nói với nàng.
Nàng sợ hãi hít một hơi, vội cúi đầu nhìn.
“Ý ta là, bút của nàng lộ rồi.”
Tuyết Hà u oán lườm chàng một cái, che ngực thật cẩn thận, thoăn thoắt đi đến vị trí của mình.
Áo trong trống rỗng, thực sự không an toàn tí nào.
Nàng đỏ mặt suốt buổi sáng, nhưng Đông Lâm Tuyền lại cố ý để hồ sơ linh tinh, làm nàng tìm không được.
Khi nàng đang lục tung đồ đạc, chàng lại cố tình nghiêng đầu, thưởng thức bộ ngực sữa hơi lộ ra dưới cổ áo to rộng của nàng.
Nàng thẹn quá lườm chàng tóe lửa, chàng lại ngoác miệng cười rất vui.
Khi dùng bữa trưa, chàng rút một chiếc khăn đỏ tươi ra từ ngực áo, “Chà, trẫm phải nói chuyện với bà giặt đồ trong cục giặt quần áo mới được, sao khăn của trẫm lại có dây lưng thế này?”
Tuyết Hà hét lên, vội cướp nó về.
Chiếc yếm mà nàng tìm mãi không ra quả nhiên bị chàng giấu mất.
“Hoàng Thượng…… Chàng chàng……” Nàng tức nhảy dựng, huơ nắm tay nhỏ, “Chàng…… chàng chàng chàng……”
“Tối qua tính chơi mấy trò tình thú, ai bảo nàng ngượng ngùng xoắn xít không chịu làm theo.” Chàng còn xụ mặt, “Chỉ là để đèn thôi mà nàng trốn tuốt trong chăn, nàng cho ta ngắm chăn làm gì? Chúng ta thành thân đã hơn nửa năm, mà nàng còn chẳng chịu cởi yếm, nàng ra dáng hoa khôi một tí được không?”
“Dáng dấp hoa khôi có phải để dùng vào đấy đâu!” Tuyết Hà gào lên bằng âm lượng lớn nhất của nàng, nhưng giọng nói ủy mị lại như làm nũng, không giống đang tức giận.
“Chàng…… Chàng chàng chàng……” Nàng vừa thẹn vừa tức, ào vào lòng chàng đánh đấm linh tinh.
“Ối chà, chết rồi, hoa khôi hành thích vua rồi!” Đông Lâm Tuyền cười như nắc nẻ, hai người lăn kềnh ra mặt đất.
Tuyết Hà la hét, “Chàng còn nói linh tinh?! Chàng còn cười nữa?! Tên khốn kiếp đáng ghét nhà chàng……” Nàng cưỡi trên người chàng, hai bàn tay trắng như phấn lại đập xuống.
“Ô, tối qua ta muốn thế này này, nhưng khuyên mãi nàng không chịu trèo lên cơ mà?” Đông Lâm Tuyền chớp chớp mắt với nàng, “Nếu nàng chịu rồi, thì nương tử, sàn nhà cứng quá, nhân lúc nghỉ trưa, chúng ta lên giường đi ——”
“Chàng im cho thiếp!” Trời ạ, tóc nàng cũng đỏ lên rồi đây, nàng vội bịt miệng Đông Lâm Tuyền lại.
Không ngờ chàng còn liếm láp lòng bàn tay nàng, nàng sợ quá, vội vàng buông tay.
Đông Lâm Tuyền nhẹ nhàng bế nàng lên, “Xem kìa, đánh Hoàng Thượng, mắng Hoàng Thượng, còn bảo Hoàng Thượng im, tội này nặng lắm đây……”
Tuyết Hà dở khóc dở cười vì bị chàng trêu chọc, “Tại…… tại chàng quá đáng quá ý!”
“Kìa, không gọi ta là Hoàng Thượng nữa à? Nàng đó, 《 Quyển Răn Nữ Quan 》 dạy nàng như thế sao?” Chàng ném nàng lên giường, “Khà, hôm nay ta phải dạy nàng lễ nghi trong cung!”
“Chàng nói bậy cái gì đấy?!” Tuyết Hà giãy giụa, “Hoàng Thượng, đừng đùa nữa, chiều nay còn có quan lớn ở tỉnh chờ tấn kiến, xin chàng…… Ấy! Ban ngày ban mặt chàng muốn làm gì?”
Đông Lâm Tuyền vừa lột quần áo của nàng, vừa cười tà ác, “Trẫm phải dạy dỗ nàng “làm người” tử tế mới được.
Đạo lý này…… rất là uyên bác thâm sâu đấy……”
※
Những lúc bình thường thì thôi, có điều, trên triều và ở Ngự Thư Phòng mà cũng chơi kiểu này, tim Tuyết Hà đúng là suýt nhảy ra ngoài.
Đông Lâm Tuyền mà không cố ý cầm tay nàng không bỏ, thì lại thừa dịp không ai chú ý thơm trộm nàng một cái.
Nàng thường nhảy dựng lên vì bị đánh lén, các đại thần xung quanh vờ như không thấy, ngầm thành trò cười lưu truyền nội bộ.
Nàng phàn nàn với chàng, bảo chàng đừng chọc mình nữa, chàng lại cười nham nhở ——
“Giai thoại đấy, đâu phải trò cười?” Chàng nói rất thản nhiên phỉnh phờ.
Đêm Thu trăng tròn đầy, hôm nay Đông Lâm Tuyền lại kéo Tuyết Hà ra Ngự Hoa Viên ngắm trăng.
Chàng không mang theo ai cả, bế Tuyết Hà lặng lẽ trèo tường ra ngoài từ hiên Tích Thúy.
Tuyết Hà ôm cổ chàng, chỉ cảm thấy nhấp nhô nhấp nhô, cả thế giới xoay tới xoay lui trước mặt nàng, trò chơi còn kích thích hơn cả xích đu này làm nàng hơi sợ.
Thật sự kích thích quá đáng.
“Nếu sợ quá, thì cứ nhắm chặt mắt lại là được.” Thấy khuôn mặt nhỏ của nàng tái mét vì sợ, chàng chỉ cảm thấy buồn cười.
“Hoàng Thượng……” Giọng nàng run rẩy.
Đông Lâm Tuyền càng ngày càng ghét kiểu xưng hô “Hoàng Thượng” này, đúng ra phải nói tên thân mật của mình với nàng sớm hơn! Chàng ác ý ném nàng lên trên, làm nàng sợ hãi không dám kêu ca gì, chỉ ôm chặt cổ chàng run như cầy sấy.
“Nương tử, nàng nên gọi ta là gì mới phải?” Vẻ ác ý trên khóe môi chàng làm người ta sợ hãi.
“Tuyền!” Nàng tức suýt khóc, “Chàng chàng chàng…… chàng không bắt nạt thiếp một ngày thì không sống được hay sao?” Hốc mắt nàng ậng nước, đầy vẻ đáng thương, “Làm sao thiếp nhắm mắt lại được? Ai biết chàng có hứng chí treo thiếp lên cây không……”
“Hử? Nàng nhắc ta mới biết cách chơi này đấy! Lần sau ta sẽ thử xem——”
“Tuyền! Thiếp còn tưởng chàng là người tốt, là đại hào kiệt, là đấng anh hùng, hóa ra chàng lại đáng ghét như thế!” Tuyết Hà run rẩy xuống đất, múa may nắm tay trong không khí, “Chàng chỉ lấy chuyện bắt nạt thiếp làm vui thôi! Sao chàng đáng ghét thế……”
“Ta chỉ an tâm bắt nạt mình nàng thôi.” Chàng cười, vò loạn tóc nàng, “Làm vua nhàm chán lắm, phải đứng đắn suốt ngày, nàng để ta bắt nạt một chút có sao đâu.
Nhìn kìa, ai bảo trăng Trung Thu đẹp nhất? Được ở bên nàng, trăng nào cũng là trăng đẹp.”
“Chẳng lẽ bây giờ chàng lại muốn trêu ghẹo thiếp nữa?” Nàng nghi hoặc nhìn sang chàng, “Có phải chàng lại định nói thiếp khóc hồng hết mũi, trông giống thỏ ngọc trên cung trăng đúng không?”
Đông Lâm Tuyền ngắm phần mũi đỏ ửng của nàng, “Khà, nàng không nói thì ta chưa nghĩ tới đấy……”
Tuyết Hà dở khóc dở cười nhìn vị vua mang khuôn mặt bỡn cợt này, khe khẽ thở dài.
Thấy nàng không nói lời nào, Đông Lâm Tuyền bỗng hơi lo lắng, “Được được được, ta không quậy phá nữa.
Tuyết Hà, đừng lờ ta đi mà.”
“Thôi chàng chứ quậy đi.” Tuyết Hà trưng ra vẻ mặt chấp nhận số phận, “Còn đỡ hơn đi chọc ghẹo Thạch Tể tướng và Đoạn Thị lang.”
“Bọn họ quen lâu rồi.” Đông Lâm Tuyền nói cực kì tự nhiên.
Tuyết Hà đảo tròn mắt, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.
Trời thu mát mẻ như nước, nàng không khỏi rùng mình một cái.
Đông Lâm Tuyền nắm bàn tay lạnh buốt của nàng, sợ hãi, “Mới mùa Thu mà nàng đã sợ lạnh thế này, đến lúc Đông sang thì phải làm sao đây?” Chàng ủ tay cho nàng.
Chàng vốn định tản bộ tâm sự nhân đêm trăng, nhưng sợ nàng cảm lạnh, chàng đành bỏ cuộc.
“Vẫn nên về thôi.”
Chàng hít làn khí lành lạnh vào thật sâu.
Ngự Hoa Viên dưới ánh trăng như được tạo nên từ ngọc lưu ly, nơi nơi đều phủ một lớp ánh sáng màu bạc, người con gái đáng yêu tri kỷ đi bên cạnh mình.
Từ khi chàng đăng cơ làm vua tới nay, ít khi chàng thấy lòng mình thanh thản như vậy.
Tuyết Hà đè cơn ho trong họng xuống, ôm cánh tay Đông Lâm Tuyền, “Ở lại thêm lát nữa đi.
Lâu lắm rồi Hoàng Thượng không ra ngoài dạo chơi, buồn lắm rồi chứ gì?”
Đông Lâm Tuyền cười cười, ôm bả vai thon gầy của nàng, chia hơi ấm của mình cho nàng.
“Nếu bảo buồn, thì cũng hơi buồn thật.
Nhất là bây giờ khác trước rồi, cuộc ganh đua giữa các quan được tuyển nhờ khoa cử và đám ngoại thích thế gia càng lúc càng kịch liệt, ta phải đứng giữa hòa giải trấn an, đâu được nhàn nhã ra ngoài chơi bời như xưa.
Bây giờ làm vua còn khó hơn làm gái, các cô gái bán hoa còn có thể đóng cửa, vua thì không đóng cửa được, động tí là có người đòi diện thánh hỏi cho ra nhẽ, đang ngủ cũng bị dựng dậy.
Nàng nói xem, làm vua có gì hay ho chứ?”
Tuyết Hà phì cười, “Sao Tuyết Hà cảm thấy Hoàng Thượng rất vui mà? Ngồi trên núi xem hổ đấu nhau đó.”
“Nàng ấy à, đến Ngự Thư Phòng chưa được bao lâu, đã bị Trung Ngọc và Mạc Ngôn dạy hư.” Đông Lâm Tuyền xoa xoa bả vai nhỏ gầy của nàng, “Chính họ thích đấu đá đấy, ta chỉ ngồi xem, phất cờ hò reo cổ vũ thôi.”
Tuyết Hà bất đắc dĩ lắc đầu, mặt vẫn tươi nụ cười.
“Chàng đó, mặt thì cười hì hì, giải quyết cho đôi bên có vẻ nước đôi.
Thật ra, ai nói hợp lý, ai đặt lợi ích của bá tánh Đông Lâm lên hàng đầu, thì dòng dõi quan giai gì cũng không quan trọng, phải không?”
“Ồ.” Đông Lâm Tuyền cười, “Để nàng làm Canh Y đúng là phí cả nàng đi.
Sao nàng không thi làm nữ Trạng Nguyên? Nếu ta có thêm mấy người như nàng giúp sức, thì cũng không cần thức khuya đọc tấu sớ đến độ bốc hỏa.” Chàng thương tiếc vỗ về tấm lưng càng thêm mảnh khảnh của nàng, “Sao? Trẫm khiến nàng mệt mỏi quá à? Càng gầy thảm thương thế này.
Có ăn trứng phô mai đúng bữa không? Vẫn không ăn thịt à?”
“Thiếp luôn ăn đúng bữa mà.” Tuyết Hà cười dịu dàng, “Từ bé sức khỏe của Tuyết Hà đã không tốt, không phải vào cung rồi mới vậy đâu.
Thiếp rất thích được đi đó đây với Hoàng Thượng, xin đừng lo cho thiếp ạ.”
Đông Lâm Tuyền thấy nàng mảnh mai nhưng cứng cỏi, ánh mắt chàng đầy vẻ thỏa mãn tự hào.
Chàng vốn có lòng riêng, nên mới đặt nàng ở nơi mình có thể bảo vệ nàng được, không ngờ nàng thông tuệ như vậy, bây giờ Ngự Thư Phòng nhất định không thể thiếu nàng.
Mỗi lúc không có nàng bên cạnh, chàng lại cảm thấy như bị trói tay trói chân, không thể tìm được gì, cũng không thể bình tĩnh lại mà làm việc được.
Biết rõ thân thể yếu ớt của mình khác một trời một vực với đám đại thần kia, nhưng dù nàng có mệt, có phải gắng gượng chịu đựng, nàng vẫn giữ nếp cẩn thận và chu đáo.
Không rõ nàng đã ngầm giúp chàng giải hòa bao nhiêu trận xung đột lớn nhỏ lúc nghị sự.
Chàng suy nghĩ rất lung, ôm Tuyết Hà, yên lặng nghe tiếng suối và tiếng gió trong Ngự Hoa Viên.
“Tuyết Hà…… chuyện hằng tháng của nàng có chuẩn không?” Chàng thản nhiên hỏi.
Gương mặt yêu kiều của nàng đỏ lựng lên, đã thân mật ân ái bao lần, nàng vẫn e lệ như trước.
“Tuyết Hà…… trước giờ không chuẩn ạ, có lúc dài, có lúc ngắn.”
“Vậy thì nàng bị thiếu máu, khí hư rồi.” Nghe thấy nàng hắt xì, chàng xót xa vô cùng.
“Dù không thích ăn thịt, nàng cũng nên uống canh thịt nhiều vào.
Ta đã dặn dò Ngự Thiện Phòng, mỗi ngày dâng một bát tổ yến hầm đường phèn lên, tú nữ có hầu nàng uống đúng giờ không?”
“Có ạ.” Nàng dịu dàng trả lời, “Không phải chàng luôn ở cạnh canh thiếp uống ư?”
“Thi thoảng ta bận quá, quên giám sát nàng.” Chàng thở dài một tiếng, muốn nói lại thôi, “Phủ Thái y tốt xấu lẫn lộn……” Chàng trầm ngâm một lát, “Ngoài Hoàng thái y, nàng không được để đại phu khác chạm vào mình, biết chưa?”
Tuyết Hà nhìn mặt chàng đăm đăm, nàng có bao điều muốn nói, muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống, “…… Hoàng Thượng, thiếp biết rồi ạ.”
Hai người mang hai tâm sự khác nhau, nhưng chỉ tựa vào nhau, không ai nói ra.
Thấy nàng lại hắt xì lần nữa, Đông Lâm Tuyền cởi áo khoác của mình, bọc nàng lại.
“Hoàng Thượng, chàng sẽ lạnh đấy!” Tuyết Hà định trả cho chàng, “Thiếp đã mặc áo khoác lông chồn rồi……”
“Mặc đi.” Thấy hai má nàng ửng hồng, lòng chàng không khỏi lo lắng, “Xem ra ta càn rỡ rồi, thời tiết thế này còn kéo nàng ra ngoài làm gì? Từ mai trở đi, ta sẽ không đến hiên Tích Thúy ba hôm……” Chàng không nói hết câu.
Tuyết Hà biết ba ngày chàng đến ba cung kia điểm danh lại tới.
Nàng vốn không định khóc, nhưng không biết tại sao, lòng nàng đau xót, nước mắt cứ rơi rả rích.
“Tuyết Hà……” Đông Lâm Tuyền muốn an ủi nàng, lại không biết nên nói gì.
Gặp nhau mỗi ngày, bên nhau mọi lúc, chàng chưa từng cảm thấy mãn nguyện như vậy bao giờ, nhưng cứ đến ba ngày hằng tháng…… Chàng càng cảm thấy khó chịu hơn.
Chàng kiên quyết kéo nàng ra ngoài hóng gió lạnh ngắm trăng, có lẽ vì mong có thể ở bên nhau thêm một khoảnh khắc.
Chàng đã quá quen và quá thích việc có Tuyết Hà ở bên mình, tuy rằng nàng không nói ra, nhưng chàng biết cô gái xinh đẹp trong trắng này cũng rất không muốn xa rời mình.
“Tuyết Hà, ta là vua.” Chàng vô cùng áy náy, muốn giải thích với nàng.
“Thiếp hiểu, Tuyết Hà hiểu……” Tuyết Hà cắn môi, cố ép nước mắt về, “Vua khác với bá thánh bình thường, Tuyết Hà không nên độc chiếm Hoàng Thượng……” Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, “Đây là lẽ đương nhiên…… Thật ra Hoàng Thượng ở cạnh thiếp gần như mỗi ngày, Tuyết Hà đã…… đã……” nàng không kìm được, lại bật khóc.
Đông Lâm Tuyền ôm nàng, yên lặng nhìn trăng sáng.
Chàng chưa bao giờ thấy ham hố việc làm vua, nhưng cũng chưa bao giờ ghét cay ghét đắng thân phận của mình như giờ phút này.
※
Khóc thút thít giữa gió rét, lại nhiễm lạnh, nên trời chưa sáng, Tuyết Hà đã sốt cao bỏng rẫy.
Đông Lâm Tuyền sợ hãi, vội vàng triệu Hoàng thái y vào cung giữa đêm.
Đến tận khi bên ngoài gọi chàng lên triều, chàng vẫn không có lòng nào để ý.
“Hoàng Thượng, lên triều thôi.” Tuyết Hà yếu ớt nói.
Bàn tay nhỏ của nàng mướt mát mồ hôi lạnh, tứ chi lạnh lẽo, trán nóng bỏng, Đông Lâm Tuyền nhìn mà lòng dạ rối ren.
“Nàng chưa khỏe thì ta không đi đâu cả.” Chàng tựa mép giường, tự thay khăn cho nàng, “Không lên triều sớm một hôm thì có sao?”
Mặt Tuyết Hà đỏ ửng vì sốt, nàng e lệ mỉm cười.
Nàng rất vui…… nàng thật sự rất vui vì Hoàng Thượng lại nhớ thương nàng như thế trong lòng.
Nhưng, nàng không quên thân phận của mình.
Đồng thời, nàng cũng không muốn Hoàng Thượng vì nàng mà quên mất thân phận của chàng.
“Chàng là vua.” Nàng nhẹ nhàng nói, giãy giụa định ngồi dậy, “Chàng xem, thiếp đã khá hơn nhiều rồi, nếu chàng một hai phải có thiếp đi cùng……” Nàng run rẩy cầm quần áo, “Thần thiếp đây xin thay quần áo lên triều với chàng.”
“Ta không đi.” Chàng ngang ngược nói, “Ta muốn ở đây!”
“Hoàng Thượng,” Tuyết Hà khổ tâm khuyên nhủ, “Người là bậc đế vương, chỗ dựa của thiên hạ xã tắc……”
Cãi cọ mãi, Đông Lâm Tuyền tức giận.
“Thôi! Thôi!” Chàng bực bội ấn nàng lên giường, “Dù nàng có lấy ai, cũng sẽ trung trinh thế này đúng không?!”
Gương mặt đỏ ửng vì sốt của nàng tái nhợt, “Hoàng Thượng?”
Đông Lâm Tuyền lo lắng cho sức khỏe của nàng, lại ảo não vì mình làm nàng cảm lạnh.
Chàng muốn ở bên cạnh nàng, nhưng nàng cứ một mực bàn chuyện vua tôi.
Có trời mới biết hôm nay chàng đã rất bực vì buổi tối phải tới chỗ ba cung, vậy mà nàng còn nói những điều mà chàng không thích nghe!
“Nàng thì hiền lương gớm! Lấy ta thì sẽ trở thành phi tử tốt nhất, biết suy nghĩ nhất cho nước nhà; dù có gả vào phủ của Triệu Vương gia, nàng vẫn sẽ được gã Triệu Vương gia tàn bạo kia đối đãi như bảo bối thôi! Ai lại không thương một người vợ hiền lương săn sóc như vậy cơ chứ? Dù sao lấy ai cũng thế, cần gì phải lấy ta? Đang dưng tự làm mình mệt chết! Tính ta nhiều chuyện, vạ vật chỗ này làm hỏng tiếng thơm hiền đức của nàng rồi!”
Lời vừa dứt, hai người đều ngơ ngẩn.
Tuy đây là lời nói lúc tức giận, nhưng cũng là nỗi lo lắng nằm sâu nhất trong đáy lòng Đông Lâm Tuyền.
Yêu thương Tuyết Hà, hưởng thụ sự săn sóc và ấm áp của nàng, nhưng lòng chàng không khỏi thấy bất an mọi lúc.
Được như bây giờ là nhờ số mệnh đưa đẩy, Tuyết Hà mới vào cung, sự dịu dàng săn sóc, lòng thương yêu vô bờ của nàng, rốt cuộc chỉ vì một mình chàng, hay bất kì gã đàn ông nào có thể trở thành chồng nàng cũng đều được hưởng thụ sự dịu dàng như nước của nàng?
Người đó, chưa chắc nhất định phải là mình chàng.
Suy nghĩ này khiến chàng càng ngày càng phiền não, đành phải đẩy nó xuống chỗ sâu thẳm nhất trong lòng.
Không ngờ khi nàng thúc giục mình lên triều sớm, chàng lại buột miệng thốt ra.
Tuyết Hà khụ một tiếng, hai hàng lệ trong suốt rơi xuống.
Chàng vốn định khuyên giải an ủi nàng, nhưng thấy nàng không cự cãi, chàng lại thấy vừa buồn bã vừa tức giận.
“Thôi trẫm lên triều vậy! Giữ lại cái danh phi tần hiền lương cho nàng!”
Thấy chàng xoay người, Tuyết Hà yếu ớt gọi khẽ một tiếng, “Hoàng Thượng……”
Bước chân tuy ngừng, nhưng Đông Lâm Tuyền không xoay người lại.
“Hoàng Thượng, nếu người thiếp lấy không phải là chàng……” Nàng nức nở, “Chưa chắc…… chưa chắc thiếp đã cam tâm mọi bề……” Nàng cắn mạnh môi, ép mình phải dũng cảm hơn, “Hoàng Thượng…… dù thiếp cam tâm tình nguyện, lòng tràn trề hạnh phúc được làm vợ chàng…… nhưng chàng thì sao? Nếu một cô gái khác cũng đối xử với chàng như thế, nhưng…… người ấy là thiên kim nhà quyền thế xứng đôi với chàng, chàng còn ở bên cạnh một cô gái phong trần như thiếp chăng?”
Đông Lâm Tuyền xoay người lại, hung tợn giữ vai nàng lắc mạnh, “Ta sẽ không nạp bất kì phi tần nào nữa!”
“Chàng không lập hậu ư?” Mái tóc mây của Tuyết Hà tán loạn vì bị lắc, nhưng nàng lại kiên cường không chịu yếu thế, “Sau khi vào cung, thiếp không mù, cũng hoàn toàn không điếc, chàng không hề tính chuyện lập bất cứ phi tần nào lên làm hoàng hậu!”
“Nàng đang thảo luận ngôi vị hoàng hậu với ta đó ư?” Mắt Đông Lâm Tuyền gần như sắp phun ra lửa.
“Không! Thiếp rất biết thân biết phận, biết xuất thân của mình là gì……” Tuyết Hà kích động, lại ho một tràng, “Thiếp không thể, cũng không cần làm hoàng hậu!”
“Chúng ta cứ chờ mà xem.” Đông Lâm Tuyền khàn giọng nói, ngữ điệu lạnh lùng.
“Ta không nạp thêm bất cứ phi tần nào nữa, ta đã có nàng rồi.”
Tuyết Hà nghe xong lại không thấy vui, nước mắt lăn xuống chăn gấm như những hạt ngọc trai, “Hoàng Thượng…… chàng mới là người lấy ai cũng thế.
Chàng gắn bó bên thiếp, chỉ vì thiếp tình cờ ở đây đúng lúc.” Nàng phải cố gắng lắm mới không gào khóc, “Bởi vì thiếp khác những kẻ kia, thiếp không vụ lợi từ chàng, thiếp không xin chàng bất cứ thứ gì, nên chàng mới thích thiếp hơn một chút…… chức Canh Y này không phải chỉ dành cho mình thiếp! Bất cứ cô gái nào cũng làm được, chỉ cần người đó không mấy mặn mà với danh lợi, đủ dịu dàng xinh đẹp……”
Những giọt lệ không ngừng ứa ra từ mắt nàng, “Nhưng thiếp chỉ muốn…… chỉ muốn ở bên chàng! Sao chàng lại có thể nói…… sao chàng lại có thể nói thiếp lấy ai cũng thế?! Rõ ràng chàng biết không phải như vậy……” Nàng rốt cuộc không chịu nổi nữa, miệng nàng khẽ hé, nàng nôn toàn bộ số thuốc vừa uống ra.
Đông Lâm Tuyền cuống quít vỗ lưng nàng, hối hận tại sao mình lại cãi cọ với nàng trong lúc nàng bị ốm.
Sau hồi lâu im lặng, Đông Lâm Tuyền dịu dàng vỗ lưng nàng từng chút một, “…… Tuyết Hà, chỉ mình Tuyết Hà thôi, ta không muốn ai nữa cả.
Nàng là vợ ta, cả đời đều là vợ ta.”
Tuyết Hà rưng rưng lệ, không dám nức nở thành tiếng.
Hai mắt nàng ngập nước, nàng ngẩng đầu, không ngăn được câu hỏi mà nàng ngờ vực đã lâu, “Hoàng Thượng…… Chàng nói thiếp là vợ chàng……” Cuối cùng nàng hỏi, “Vậy thì, chàng có yêu thiếp không?”
Cảm giác được tay Đông Lâm Tuyền cứng đờ, nàng lập tức hối hận, mình không nên hỏi câu hỏi khiến người ta chua xót này.
Thứ bị tổn thương, vẫn là trái tim của nàng.
“Thiếp xin lỗi……” Nàng rầu rĩ run rẩy, “Thần thiếp càn rỡ rồi, xin…… Hoàng Thượng vào triều sớm đi.”
“…… Ta thích nàng, thích nàng rất, rất nhiều.” Đông Lâm Tuyền vẫn trả lời, “Thích hơn bất kì ai.”
Nàng gật đầu.
Đông Lâm Tuyền nhẹ nhàng hôn lên trán nàng, bước nhanh ra ngoài như chạy trốn.
Chàng bỗng thấy sợ hãi, chàng sợ nước mắt của Tuyết Hà.
Sau câu trả lời quả quyết của nàng, chàng phát hiện mình khao khát muốn có được trái tim nàng, nhưng chàng không rõ mình còn có thể yêu được nữa không.
Chàng không biết, sau khi chàng ra ngoài, Tuyết Hà nằm vật ra chăn, nước mắt chưa hề ngừng rơi.
Thích, nhưng không phải yêu.
Tuy rằng nàng đã sớm đoán được đáp án này, nhưng không ngờ khi nghe được nó, trái tim nàng vẫn đau như bị xé rách.
Nhưng…… mình còn làm sao được nữa? Bản thân nàng đã yêu chàng hết thuốc chữa, nàng biết làm gì với tình cảm thâm căn cố đế này đây?
Nàng khóc rồi lại khóc, nhưng khóc cũng không đưa ra được đáp án cho nàng.
※
Giờ nghỉ trưa, chàng tới thăm nàng, phát hiện Tuyết Hà cuối cùng cũng ngủ.
Đông Lâm Tuyền không muốn đánh thức nàng, chàng lặng lẽ sờ trán nàng, vẫn bỏng rẫy.
Tại sao lại phải cãi nhau với nàng ấy cơ chứ? Nàng ấy mảnh mai thế này, chỉ thích hợp che chở trong lòng bàn tay thôi.
Chàng đã đặt quá nhiều kì vọng lên người nàng, mà nàng cũng đã cố hết sức rồi.
Nàng ấy…… chỉ cần ở bên cạnh mình là được.
Nhìn vẻ ốm yếu bệnh tật trên nét mặt Tuyết Hà, trái tim chàng rối bời một mối.
Tình yêu rất cay đắng, chàng hiểu rõ điều ấy.
Chàng yêu say đắm chị họ mình nhiều năm, dù người ấy đã lấy chồng sinh con, nhưng nghĩ đến người ấy, lòng chàng vẫn trào dâng chua xót kèm theo chút ngọt ngào.
Biết rõ mình đã không thể yêu bất kì ai khác, tại sao còn bắt Tuyết Hà phải thật lòng thật dạ? Đến cả chàng cũng không hiểu rõ chính mình.
Chờ sự kinh hãi ban đầu đi qua, chàng phát hiện, tình yêu chân thành của Tuyết Hà khiến chàng dần cảm thấy ngọt ngào êm ái.
Cảm xúc này khác tình cảm mà chàng dành cho Mộc Lan …… nó chậm rãi mở rộng, lan tràn, hòa quyện giữa áy náy và thỏa mãn.
Hóa ra được yêu lại hạnh phúc như vậy.
Chàng lưu luyến dém chăn cho nàng, nghĩ đến chuyện tối nay phải tới cung Tùng, chàng do dự thật lâu.
Tuyết Hà ốm nặng thế này, chàng thật sự không nỡ chút nào.
Nhưng nếu chàng không tới cung Tùng, sau này Tuyết Hà càng khó sống hơn.
“Ta đã nói, nàng là vợ của ta.” Chàng thì thầm bên tai Tuyết Hà say ngủ, “Lời này không phải chót lưỡi đầu môi.”
Chàng quyết định gọi Lý Thượng Nghi tới hầu nàng.
Dù không ở cạnh nàng, chàng cũng phải để người mà mình tin tưởng ở bên nàng.
Chàng lại ngắm nàng hồi lâu, rồi mới rời khỏi hiên Tích Thúy.
※
Hoàng Thượng lại còn đến cung Tùng từ lúc hoàng hôn, đây là chuyện chưa từng xảy ra bao giờ.
Tùng phi nhướn một bên mày, ra ngoài nghênh đón theo quy củ.
Nhìn Tùng phi đang quỳ rạp dưới đất, Đông Lâm Tuyền cười khẽ.
Nếu bắt chàng phải chọn giữa ba cung, chàng vẫn thích Tùng phi hơn một chút.
Tuy thị xảo trá hay thay đổi, lòng dạ thâm trầm, là thứ đàn bà có giấu dao găm, nhưng khi nhìn thị, dường như chàng thấy được mặt âm u của mình.
Từng một thời, Đông Lâm Tuyền rất thích thị.
Cô thiên kim giảo hoạt của nhà họ Vương này luôn đầy rẫy mưu kế.
Dưới lớp mặt nạ khi quyến rũ lúc hờn ghen của thị, luôn có mục tiêu cụ thể—— Quan to lộc dày cho nhà họ Vương và ngôi vị hoàng hậu.
Đông Lâm Tuyền đánh giá cao mưu kế và thủ đoạn của thị, vì thị rất giống chàng, thậm chí chàng từng suy xét đến chuyện phong thị làm hoàng hậu.
Thị quá âm hiểm, cũng quá giảo hoạt.
Giữa chốn hậu cung đen tối tranh quyền đoạt lợi này, thị sẽ là một người lãnh đạo rất tốt.
Nếu không có vụ việc “Sự kiện Quách cung nhân”, có lẽ thị đã đạt được ý nguyện từ lâu.
Quách cung nhân…… Chàng nhìn vào một góc âm u.
Nữ thị vệ trung thành và tận tâm theo Tùng phi vào cung kia, dù đã bị phá hủy dung mạo, nhưng vẫn ở cạnh nữ chủ nhân đã hại mình, không oán hận lấy một câu.
Bước vào cung Tùng, Tùng phi dâng trà lên.
“Hoàng Thượng, dạo này người có khỏe không? Nghe nói Hà Canh Y không khỏe, đã khá hơn chưa? Hà Canh Y còn yếu, người cần gì phải tới đây sớm thế? Ngày khác lại đến cũng không sao.”
Chàng nâng tách trà, “Tùng ái phi, Hà Canh Y chỉ bị cảm lạnh mà thôi.
Trẫm bận rộn việc nước, không thể tới quấy quả nàng ấy mỗi ngày được.
Khó lắm mới tới ngày đôi ta gặp nhau bữa nay, sao nàng ấy dám viện cớ đau ốm để can ngăn? Hôm qua nàng ấy còn muốn tới thỉnh an nàng với ta.
Có điều thân phận nàng ấy thấp kém, đến thăm lại không hay.”
Tùng phi cười cười, yêu kiều ngồi cạnh Đông Lâm Tuyền.
Hai kẻ tinh ranh cùng vận trí, chỉ sợ để đối phương tóm được nhược điểm của mình.
Bề ngoài tán dóc chuyện nhà, ở trong lòng, Đông Lâm Tuyền lại thầm than đáng tiếc.
Một cô gái khôn khéo linh hoạt thế này, hiềm nỗi tính tình tàn nhẫn, còn có thể ra tay với chính người hầu trung thành tận tụy của mình.
Vả lại, chàng cũng chẳng có lòng riêng nhộn nhạo gì với Quách cung nhân, chẳng qua tình cờ thấy Quách cung nhân rất giống Mộc Lan, nên chàng mới ngỡ ngàng.
Nói giống, thì thật ra khuôn mặt cô ta thô ráp hơn Mộc Lan rất nhiều, nhưng vẻ nghiêm nghị hào sảng kia thì giống nàng ấy như tạc.
Lúc ấy chàng vẫn khắc cốt ghi tâm với Mộc Lan đã đi xa, chợt thấy Quách cung nhân, không khỏi hơi lưu luyến cảm mến.
Mỗi lần đến cung Tùng, chàng luôn không quên bắt chuyện mấy câu với cô ta.
Cô ta thì luôn lạnh như băng, mà thần thái lãnh đạm này lại càng giống Mộc Lan hơn, khiến cõi lòng đau khổ vì ái tình của chàng được an ủi.
Chuyện xấu xảy ra khi Quách cung nhân chọc cười Đông Lâm Tuyền một lần, khi chàng quay lại cung Tùng lần nữa, đã không còn thấy cô ta đâu cả.
Chàng hẵng còn nhớ rõ ngày đó ——
“Quách cung nhân đâu?” Chàng thuận miệng hỏi một câu.
“Chuyện này thần thiếp cũng không biết.” Tùng phi cười vô cùng thân thiết, “Hoàng Thượng, thần thiếp tự tay làm bánh tiết heo, người có muốn nếm thử không?”
(Bánh tiết heo: là một loại bánh gạo truyền thống Đài Loan làm từ gạo nếp và máu động vật (heo, vịt, ngan, gà).
Bánh tiết heo sau khi hấp chín sẽ được nhúng vào nước tương, bọc bột đậu phộng và rau mùi, tùy theo yêu cầu của thực khách mà bánh được làm theo các cách khác nhau.)
Ăn bánh tiết heo, uống rượu hoa quế, hương xông trong phòng nồng nặc điếc mũi, nhưng Tùng phi lại chẳng có vẻ gì khác thường, vẫn chuyện trò vui vẻ.
Trong không khí sực nức mùi hương xông này, có vị máu tươi thoang thoảng.
Đông Lâm Tuyền không phải là một vị vua sống trong nhung lụa, chàng từng mang binh đi đánh giặc, chàng không hề xa lạ với mùi máu.
Chàng lặng lẽ đi tra, phát hiện một cô gái mặt toàn máu bị treo ngược trong phòng kho ở cung Tùng.
Tai cô ta bị chọc một lỗ nhỏ, số máu bị ứ đọng vì treo ngược chảy xuống từ cái lỗ kia, nhỏ xuống cái bát để phía dưới, từng giọt máu chậm rãi nhỏ tong tong.
Đông Lâm Tuyền sợ ngây người, thả cô gái kia xuống, nhận ra cô gái hỏng hết mặt mũi đang hấp hối kia là Quách cung nhân.
Tùng phi chỉ trời thề rằng mình không biết gì cả, còn Quách cung nhân sau khi được cứu sống cũng không nói lời nào, trở thành kẻ câm, không ai biết chân tướng là gì.
Đông Lâm Tuyền tức giận không thôi, hạ lệnh tra bằng sạch tất cả cung nữ trong cung, phát hiện tất cả các tú nữ được lựa chọn trong cung vẫn còn nguyên, nhưng những người hầu do ba cung đưa vào lại “mất tích” 36 người.
Chúng còn dám giết chóc đến mức này! Sau khi chàng nổi cáu một trận dữ dội, thái giám tổng quản mới thực sự tra xét tận tâm.
Kết quả chỉ tìm được 16 thi thể, có người bị chôn ở Ngự Hoa Viên, có kẻ bị ném xuống giếng cổ.
Hậu cung to nhường này, lại có nhiều oan hồn như thế!
Nhìn danh sách những người hầu đã uổng mạng, lòng Đông Lâm Tuyền thấy đau nhâm nhẩm.
Những cô hầu này hầu hết đều có mặt mũi xinh xắn, thông minh lanh lợi.
Họ theo tiểu thư vào cung, đương nhiên cũng tiếp xúc nhiều hơn với Hoàng Thượng là chàng.
Lý do họ bỏ mạng, dĩ nhiên là vì lòng ghen tuông của ba cung.
Nói tới đây, chàng đã gián tiếp hại chết bao nhiêu người.
Từ ngày đó trở đi, chàng không còn hé mắt nhìn bất kì người hầu, tú nữ nào nữa, cũng thờ ơ với ba cung.
Những mụ đàn bà tâm địa rắn rết kia, không xứng làm mẫu nghi thiên hạ.
Mãi đến ngày đó, chàng mới biết mình đã sai.
Chàng và Tùng phi chỉ giống nhau ở chỗ khôn ranh linh hoạt, còn tâm tính thì khác hẳn nhau.
Nhìn vào mắt Tùng phi, Đông Lâm Tuyền biết, Tùng phi chắc chắn biết chàng đang nghĩ tới điều gì.
Thị cười tự giễu, hiểu rất rõ mình đã mất cơ hội lên chức hoàng hậu vì sự khinh suất và táo bạo của mình.
Nhưng thôi, thị và Trúc phi, Mai phi đều như nhau.
Thị nôn nóng chờ đợi, chờ một cơ hội mới xuất hiện, để thị có được vị trí không thể lay chuyển trong hậu cung.
Có lẽ, bây giờ Hoàng Thượng sẽ cho thị cơ hội này.
[HẾT CHƯƠNG 6].