Tuyết Hà lo lắng dè chừng vào cung, hết gần một tháng, nàng vẫn chưa thấy mặt Hoàng Thượng lần nào.
Tuy rằng trong cung nhiều quy củ, mama dạy bảo lại nghiêm khắc, nhưng Tuyết Hà lại cảm thấy cuộc sống ở đây tốt hơn nhiều thời nàng còn ở nhà Tiên Gia.
Thời trẻ, mẹ nàng được xưng tụng là đóa hoa đẹp nhất Triệu Châu, nhưng lúc thi hoa khôi lại thua bẽ bàng, khiến chúng chị em cười chê móc mỉa.
Bởi vậy khi sinh Tuyết Hà ra, bà ta bèn lập chí muốn bồi dưỡng con gái thành hoa khôi.
Khi con mình vừa đầy tháng, bà ta đã đưa nàng về cho thầy dạy học ở quê nuôi dưỡng, đến tận lúc 8 tuổi nàng mới được đón về.
Ngặt nỗi, điều khiến mẹ nàng thất vọng chính là, tướng mạo của nàng chỉ ở mức trung bình khá, đến cả tài năng cũng tầm thường, tuy rằng có dụng công đọc sách học chữ, nhưng cũng chẳng có thiên phú gì về mặt thơ từ ca phú.
Tuyệt vọng não nề, người mẹ mở nhà Tiên Gia tự làm tú bà của nàng càng quản giáo nàng nghiêm khắc hơn, ép người có tính cách e lệ hướng nội như nàng phải mở cửa đón khách.
May mà nàng có tài đánh đàn độc đáo, nên mẹ nàng còn hơi tươi tỉnh.
Mà năm ấy nàng mới mười một tuổi.
Tuy rằng mẹ nàng bắt nàng mở cửa tiếp khách, nhưng lại không cho phép nàng bán mình, đây không phải vì bà ta yêu thương con gái, mà là do còn ý đồ khác.
Lăn lộn mấy chục năm trong chốn lầu xanh, mẹ nàng kiên trì cho rằng “Không có cô gái nào không thể đắt khách, chỉ có tú bà không có năng lực”.
Đứa con gái này của bà ta không có dung nhan khiến người ta phải trầm trồ, nhưng khí chất e lệ ngượng ngùng trời sinh kia lại khiến người ta thương yêu.
Nhưng nếu biến mình thành cái hũ nút, thì ả gái này cũng coi như bỏ.
Vậy nên bà ta dùng roi dạy dỗ tàn nhẫn đến bao giờ Tuyết Hà ứng đối thoả đáng mới thôi.
Tuy mày mắt đượm sầu, trái với bản tính của nàng, nhưng lại khiến đám khách làng chơi đã quen nhìn những những đóa hoa kiều diễm si mê không thôi.
Giọng ngọt ngào yêu kiều mềm mại, tay khảy khúc du dương động lòng, lại thêm tư thái phảng phất u sầu, Tuyết Hà được đắp nặn không dính bụi trần như tiên trên trời, khiến người ta khắc sâu ấn tượng.
Nhưng những lời hay ý đẹp ấy, chẳng rõ phải chịu bao nhiêu đòn roi, bị bỏ đói bao nhiêu bữa ăn, mới có thể luyện thành.
Tuyết Hà chưa bao giờ cảm thấy vui sướng.
Vốn vì chiến loạn, nàng và mẹ chạy nạn tới Giang Nam.
Nàng những tưởng có thể sống cuộc đời bình thường, cơm canh đạm bạc nàng cũng cam lòng.
Nào ngờ chuyển qua nơi ở mới, mẹ nàng vẫn quen thói bán thân, tiếp tục sống cuộc đời ong bướm lả lơi.
Hiện giờ vào cung rồi, tuy rằng mama dạy bảo và đám tú nữ đều xem thường nàng, nàng thường bị đánh gậy vì không làm đúng quy củ.
Nhưng so với roi vọt của mẹ mình, mấy cái đập nhẹ nhàng kia không đáng kể chút nào.
Ít nhất nàng được ăn no ba bữa một ngày, không ai dám bỏ đói nàng.
Thậm chí nàng nhặt một con mèo nhỏ vào cung, mama dạy bảo cũng chỉ mắng nàng một trận, vẫn để nàng giữ mèo con lại.
Nàng thực sự hạnh phúc hơn trước kia nhiều, thật đó.
Chú mèo trắng đã được nàng ôm và cho ăn cháo, đang ngủ ngáy say sưa.
Ngẩng đầu nhìn mây trắng lãng đãng, nàng cảm thấy, cuộc đời thế này đã đủ mỹ mãn.
“Meo Meo,” nàng gọi chú mèo con, “Ta đánh đàn cho em nghe nhé, được không?”
Tiếng đàn của nàng, không vương chút ưu sầu.
※
Tuy tiếng đàn rất hay, nhưng mama dạy bảo lại lườm Tuyết Hà đang vui sướng dạo nhạc đầy ghét bỏ.
Mama dạy bảo là con gái nhà họ Tiền, nhiều đời sống giàu sang.
Dù nhà họ Tiền thất thế vì nâng đỡ Hưng Đế, nhưng dù gì mụ cũng làm nữ quan ba đời vua, lại là vú em của Thái Tử tiền nhiệm, chung quy vẫn không bị sóng gió chính trị đánh sập.
Mụ không có duyên vào được ba cung, mụ cũng cắn răng chấp nhận.
Mụ luôn cho rằng Hoàng Thượng không thể chỉ nạp ba cung được.
Ngày nào đó, mụ sẽ được theo một người chủ tốt, nhà họ Tiền cũng sẽ nhờ thế mà phất nhanh.
Nào ngờ mong tới mong lui, mụ lại về hầu một con ả làm gái.
Nếu bảo Hoàng Thượng chiều chuộng ả, thì cũng chẳng chiều tới đâu.
Ả đã vào cung hơn tháng ròng mà Hoàng Thượng còn chẳng dạo qua cửa lấy một lần, như thể đã quên tiệt Canh Y này vậy.
Vốn dĩ Hoàng Thượng là đấng tôn quý, lúc trước cũng chỉ vì thương hại nhất thời nên mới nạp ả Canh Y này vào cung, hại mụ ta bị đày vào lãnh cung theo.
Mụ chính là nữ quan đã trải qua ba triều đại, một bó tuổi rồi mà còn phải cúi cái mặt già hầu hạ một con kỹ nữ, bị không biết bao nhiêu quan lại cùng thời châm biếm!
Lửa giận trong lòng mụ không thể dập tắt nổi, chỉ khi thấy con điếm kia mắc chút lỗi sai, cầm thước dạy dỗ con ả, mụ mới thấy cơn tức dịu bớt.
Nhưng, thấy con ả chẳng khóc lóc cũng không xin tha, mụ luôn thấy hơi khó ở.
Cục tức của Tiền mama tăng dần theo từng ngày……
※
Khi Tuyết Hà vào cung thì vừa đúng lúc nạn lũ dâng trên sông Toại Tử vào mỗi mùa băng tan đang hoành hành.
Đông Lâm Tuyền bận rộn mất tầm một tháng, cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi yên ổn, gần như coi Ngự Thư Phòng là nhà.
Mấy lần ba cung tới thúc giục chàng qua “quan tâm”, toàn làm chàng phát điên phát cáu.
Sau đấy chàng treo tấm biển vàng “Ai không liên quan đi vào chém ngay”, còn chém một thái giám tổng quản tự cho thân phận mình cao, tự tiện xông vào Ngự Thư Phòng, thì mọi chuyện mới lắng lại.
Chờ nạn lũ bớt, sắp xếp xong chuyện cứu tế khai thương, bấy giờ chàng mới được thở phào.
Nhưng rảnh rỗi rồi, chàng lại chẳng biết nên đi đâu.
Theo lý thuyết, một tháng rưỡi không đi lâm hạnh ba cung, chàng nên dạo qua đấy.
Nhưng, vừa thấy ba cung là chàng lại phiền lòng.
Mấy bà phi không đòi ban thưởng, thì lại xin quan tước cho phụ huynh, hay là khóc lóc kể lể cung này cung kia khinh miệt mình.
Toàn những việc nhỏ vụn vặt linh tinh, phiền chết đi được! Bình thường chàng còn có thể qua loa lấy lệ, nhưng mệt mỏi hơn tháng trời, bây giờ chàng không còn sức để nhịn nữa.
Lỡ nhất thời bực quá, lại kích động chém mất bà phi nào, lúc đấy hối cũng không kịp.
Chàng tính về tẩm cung, nhưng lại sợ ba cung sai người tới hỏi han quan tâm, đúng là phiền không để đâu cho hết!
Đi qua đi lại trong Ngự Thư Phòng một lát, chàng đột nhiên nhớ tới Tuyết Hà, thầm kêu một tiếng ‘thôi xong’ trong lòng.
Sao lại bỏ bê nàng ấy hơn tháng ròng cơ chứ? Hậu cung ưa màu mè khinh lãnh đạm, phong nàng làm Canh Y đã là chức hèn mọn, hơn nữa ông vua là chàng đây còn chẳng thăm hỏi lấy một lời, không biết bây giờ nàng ấy đã tiều tụy đến mức nào vì bị tra tấn!
Nghĩ đến đây, chàng vội sải bước ra ngoài.
Thập Cửu đang gà gật, thấy chàng bỗng dưng bước về phía cửa, cậu ta hoảng hốt suýt vấp đổ giá cắm nến.
Đông Lâm Tuyền không khỏi thấy hơi buồn cười, tháng này đám thị vệ trong cung chánh cũng đuối lắm rồi.
“Thập Cửu, không cần đi theo trẫm.
Ngươi về phòng mình ngủ cho đủ giấc đi, bảo các anh em về hết, trẫm có nội thị theo hầu rồi.”
“Hoàng Thượng, canh một đã điểm rồi, người còn đi đâu?” Thập Cửu dụi dụi mắt.
“Tìm đàn bà.” Chàng nháy mắt với cậu ta, “Hay là ngươi còn muốn đi theo cổ vũ?”
Câu này làm Thập Cửu mặt đỏ tai hồng.
Thứ ông chủ hai nhân cách này, làm ông đây không biết nên khóc hay nên cười nữa.
“Thôi, người với thím tôi chỉ khoái trêu tôi thôi.” Cậu ta lẩm bẩm, ngoan ngoãn cáo lui.
Đông Lâm Tuyền ra khỏi Ngự Thư Phòng, thái giám tổng quản đứng hầu ngoài cửa cuống quý bước lên nghênh đón, “Hôm nay Hoàng Thượng nghỉ ngơi ở đâu ạ?”
“Đến hiên Tích Thúy của Hà Canh Y đi.” Chàng lên kiệu vua, ra lệnh.
Thái giám tổng quản sửng sốt, cẩn trọng lên tiếng: “Hoàng Thượng, sáng nay Tùng phi còn tới hỏi ——”
“Nàng ta tặng quà gì cho ngươi, ton hót gì với ngươi?” Nụ cười của chàng tuy hiền hòa, nhưng lại làm thái giám tổng quản không khỏi rùng mình một cái.
Vị chủ nhân này mặt hiền tâm ác, trước giờ chưa từng vờ vịt với đám nội thị bọn họ, “Hoàng Thượng, vi thần không bao giờ dám……”
“Trẫm cũng lường trước như thế.” Chàng bình tĩnh nói, “Bãi giá đến hiên Tích Thúy đi.” Không nhiều lời thêm một chữ.
Tới hiên Tích Thúy, Tiền mama mừng như có viên gạch vàng rớt từ trên trời xuống.
Còn chưa đợi Canh Y ra nghênh đón, mụ đã tự quỳ sát đất thỉnh an trước.
Đông Lâm Tuyền nhíu mày, cứ để Tiền mama quỳ như thế, không hỏi han gì, suýt thì đâm trúng Tuyết Hà đang cuống quýt chạy ra.
“A…… Hoàng Thượng……” Căng thẳng mà lại mắc lỗi, nàng siết chặt hai nắm tay, gần như bật khóc.
Nàng đã vứt tuốt đống lễ nghi mà trước đó Tiền mama dạy dỗ lên chín tầng mây, không biết tí nữa sẽ phải ăn bao nhiêu thước đây.
“Hà Canh Y! Cô không biết lễ nghĩa quá rồi đấy!” Tiền mama lạnh giọng khịt mũi, “Bình thường ta dạy dỗ cô thế nào? Cô —”
“Hoàng công công.” Đông Lâm Tuyền ngắt lời mụ, thản nhiên gọi thái giám tổng quản, “Lôi mụ mama này ra ngoài.”
“Hoàng Thượng!” Tiền mama sợ ngây người.
“Lôi ra ngoài! Đuổi mụ khỏi hiên Tích Thúy! Tưởng mụ là nữ quan ba triều, có tí kiến thức, nên trẫm mới cho mụ tới hầu hạ Hà Canh Y.
Bây giờ trẫm chỉ thấy mụ la lối quát tháo phi tần, không biết tôn trọng chút nào!” Chàng nâng Tuyết Hà đang ngây ra vì sợ dậy.
Ống tay áo của nàng hơi trượt lên, chàng tinh mắt thấy mấy vết đỏ.
Chàng vừa kéo tay áo nàng lên thì kinh ngạc thấy cánh tay nàng loang lổ đầy vết gậy ứ xanh ứ tím, không khỏi giận tím mặt, “Sao lại thế này?!” Giọng chàng nghiêm khắc, làm Tuyết Hà sợ quá bật khóc.
Nàng không dám rút tay về, “Tại…… tại con…… à…… tại thần thiếp không tuân thủ quy củ ạ……”
Thấy nàng khóc, chẳng hiểu sao chàng lại mềm lòng.
Trước đây, nếu đám phi tần khóc thút thít ầm ĩ, chàng toàn sầm mặt bỏ đi thẳng, thấy hàng lệ rỏ như chuỗi trân châu trên mặt nàng, chàng lại cảm thấy hơi đau lòng.
“Không phải trẫm mắng nàng.
Tiền mama! Mụ đánh đấy ư?”
“Hoàng Thượng, phi tần đều phải để mama dạy bảo…… Già đây chỉ làm đúng theo bổn phận thôi ạ……” Mụ thầm biết không ổn rồi, vội vàng quỳ xuống đất khóc rống xin tha, “Hà Canh Y…… Canh Y nương nương, nể tình già đây chỉ muốn tốt cho cô, van cô xin Hoàng Thượng tha cho già lần này……”
“Cần loại mama hạ nhục chủ nhân như mụ làm gì?!” Đông Lâm Tuyền cười khẩy, “Ba cung đều có mama dạy bảo, sao trẫm không thấy ai động đến một cọng lông tơ của các nàng ấy? Ai mà không tận tình khuyên bảo? Ai lại dám đánh thước? Hà Canh Y đây là do trẫm đích thân phong, hôm nay mụ dám làm nhục vua, chẳng nhẽ không lấy mụ ra làm gương?! Hoàng công công, kéo mụ xuống đánh hai mươi gậy nặng, bảo nhà họ Tiền đến mà lãnh bà cô nhà chúng về!”
“Hoàng Thượng……”
Tuyết Hà vất vả lắm mới lấy hết can đảm để lên tiếng, Đông Lâm Tuyền lại đột nhiên lườm nàng, “Không phải chuyện của nàng!”
Trông thấy vẻ mặt chàng hung ác như thế, Tuyết Hà chớp mắt, không dám rơi lệ, chỉ run như cầy sấy.
“Hoàng Thượng……”
Tiền mama còn định kêu oan, Đông Lâm Tuyền đã mở miệng trách Hoàng công công trước, “Còn không kéo ra ngoài?! Cả ngươi cũng muốn ăn gậy theo hử?”
Hoàng công công nào còn dám dông dài, lão vội kéo mụ xuống.
Đám tú nữ hầu Tuyết Hà đứng một bên sợ quá, quỳ sụp xuống đất.
“Giờ thì biết phải quỳ rồi đấy?” Đông Lâm Tuyền cười khẩy, “Còn đứa nào làm nhục chủ nữa không?”
Không ai dám trả lời, đám tú nữ chỉ dập đầu lia lịa.
“Canh Y, nàng nói đi, trẫm đòi lại công bằng cho nàng.” Tuy thấy nàng run rẩy sợ hãi chàng cũng thương, nhưng bây giờ không ra uy, thì một ngày nào đấy không có chàng, nàng lại phải chịu tra tấn thì sao…… Nghĩ vậy mà lòng chàng đau đớn.
Tuy nàng còn đang run rẩy, nhưng lại dũng cảm ngẩng đầu lên, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, các tú nữ đối xử với thiếp tốt lắm ạ.”
Biểu cảm quen thuộc này…… Đúng là gương mặt đã cứu chàng năm ấy.
Chàng bất đắc dĩ lắc đầu, “Canh Y, tính tình từ bi của nàng sẽ làm nàng khốn khổ.
Nếu trẫm chỉ thi thoảng chăm lo cho nàng, làm sao nàng sống sót trong chốn thâm cung này?”
Chàng vẫy cho đám tú nữ lui về, đi vào hiên Tích Thúy cùng Tuyết Hà.
Chàng ngẩng đầu, thấy cảnh tượng ê chề thê lương.
Viện nơi ba cung còn lại ở đều là vàng ngọc huy hoàng, hiên Tích Thúy bé nhỏ của nàng lại chẳng bằng chỗ nghỉ ngơi của thủ vệ.
Phòng ốc bé hẹp, trang hoàng sơ sài.
Chàng sờ chăn đệm của nàng, mỏng dính.
Đang tiết Xuân se lạnh, làm sao nàng chịu được?
“Rõ ràng trẫm đã dặn dò, phải đối xử đặc biệt với nàng về mọi mặt.” Đông Lâm Tuyền hơi xót xa, lên giọng gọi tú nữ tới, “Truyền lệnh của trẫm, mang đệm chồn tía và chăn tơ tằm từ tẩm cung của trẫm qua đây.” Chàng nhấc nắp ấm trà trên bàn, chỉ thấy mấy lá trà khô quắt.
“Trà La Hán tiến cống đâu? Tiện thể lấy cả ấm sứ Cửu Long của trẫm qua đây……”
(Trà từ quả La Hán, ấm tử sa Cửu Long)
Tuyết Hà ngơ ngác nhìn chàng.
Vị vua uy nghiêm này rõ ràng chẳng hề lưu tình chút nào khi xử lý Tiền mama, nhưng bây giờ lại quan tâm chăn của nàng có ấm không, nàng uống thứ gì……
Chờ tú nữ lui, thấy nàng vẫn đứng ngẩn ra, Đông Lâm Tuyền rót ly trà, “Uống đi.
Có muốn ăn gì không?”
“Hoàng Thượng, đúng ra nên để thần thiếp hầu người…… hầu người……” Nàng quýnh quáng đến mức không biết nên làm gì bây giờ.
Không làm đúng quy củ, liệu Hoàng Thượng có đánh nàng không?
Thấy chàng vươn tay, nàng nghiêng mặt cắn răng, hi vọng sẽ không đau lắm……
Đông Lâm Tuyền lại dịu dàng lùa lọn tóc của nàng.
“Ở đây chỉ có hai chúng ta, nàng không cần phải thần với chẳng thiếp theo quy củ gì cả.
Nói không quen thì không cần miễn cưỡng như vậy.” Chàng kéo nàng ngồi xuống, mạnh mẽ nhét chén trà vào tay nàng.
Nàng khiếp hồn khiếp vía uống một ngụm trà.
Thấy vẻ thương tiếc trong đáy mắt Hoàng Thượng, nàng nghĩ trước nghĩ sau, bỗng dưng không tự chủ được oà khóc.
Ban nãy nàng sợ choáng váng, chưa có thì giờ để phản ứng.
Bây giờ ngẫm lại cẩn thận, nàng biết rõ vị mua mặt mày dữ dằn này nổi cáu là vì nàng.
Nàng lớn bằng chừng này, nào đã có ai quan tâm nàng ăn thế nào, uống cái gì? Chỉ mình người đàn ông làm nàng sợ muốn chết này mới tức giận vì mấy vết thương cỏn con trên tay nàng.
Nàng cũng không biết mình lấy đâu ra nhiều nước mắt để rơi như thế, bình thường nàng không khóc được —— nếu khóc trước mặt khách, nàng sẽ phải ăn roi của mẹ.
“Khách quan tiêu tiền mua niềm vui, mày gào thét khóc tang với tao làm gì?” Mẹ luôn vừa đánh vừa mắng nàng như thế.
Nàng sợ đòn roi, dần dà cũng học được cách nuốt nước mắt vào trong bụng.
Đông Lâm Tuyền thấy nàng khóc khổ sở quá, lòng chàng hiểu nàng đã chịu nhiều tủi hổ.
Chàng dịu dàng định ôm nàng vào lòng, lại thấy nàng sợ sệt rụt người lại, hai mắt chắm chặt.
Trước khi tiến cung, ai cũng phải kiểm tra thân thể.
Việc nàng vẫn mang tấm thân xử nữ từng khiến Đông Lâm Tuyền lắp bắp kinh hãi, nhưng chàng không ngờ nàng lại sợ đàn ông tới mức này.
Chàng đổi qua nhẹ nhàng giữ chặt tay nàng, “Đừng lo lắng, không phải sợ…… Ta sẽ không ép nàng.”
Tuyết Hà ngẩn ngơ nhìn chàng, hơi hoang mang.
Chẳng phải nàng là vợ của Hoàng Thượng sao? Nói thẳng ra, nàng chỉ là một người thiếp mọn, Hoàng Thượng muốn cơ thể nàng cũng là chuyện phải đạo đất trời, tại sao chàng lại bảo chàng sẽ không ép? Nếu không phải mẹ nàng quản rất nghiêm, thì nàng đã bị khách làng chơi “ép” từ lâu rồi.
Trước kia, khi bị khách làng chơi sàm sỡ, nàng còn chưa kịp khóc, mẹ đã đánh nàng một trận, mắng nàng xơi xơi khiến nàng không biết phải ứng đối làm sao.
Nhưng bây giờ, nàng nên đáp lại thế nào đây?
Đông Lâm Tuyền thấy vẻ mặt nghi hoặc của nàng, không khỏi buồn cười.
Chàng vuốt ve mặt nàng, “Nghe nói nàng đánh đàn hay lắm.”
“Hoàng Thượng muốn nghe ạ?” Nàng khờ khạo hỏi lại, ngồi xuống trước đàn.
“Ừ, đàn một khúc ta nghe xem.” Đông Lâm Tuyền nhắm mắt lại.
Tiếng đàn trong trẻo chậm rãi rót xuống, như những hạt ngọc trai vương vãi.
Chàng nghĩ bụng, nàng còn trẻ đã phải lưu lạc phong trần, cuối cùng đến chuyện cả đời cũng bị mẹ đẻ rao giá như bán nô lệ, vậy nhưng cung đàn cất lên lại không mang nỗi sầu bi, mà đượm vẻ an nhàn tự tại.
Tiếng đàn của nàng sạch sẽ biết bao, tựa như chất ngọc lưu ly thuần túy nhất, như loại thủy tinh trong trẻo nhất…… Ôi, thiếu nữ vừa e lệ lại vừa dũng cảm này……
Khúc nhạc kết thúc, khóe môi nàng vương nét cười, vẻ mặt bình thản, tựa như tiên nữ dưới ánh trăng, làm cuồng phong gió bão trong lòng chàng lắng lại.
Đêm nay, Đông Lâm Tuyền bọc nàng trong chăn ấm, ôm nàng.
Mặt nàng nóng lên, nhưng không biết tại sao chàng lại làm như vậy.
“Nàng còn sợ ta.” Đông Lâm Tuyền ôm lấy nàng, “Vốn ta định tìm cho nàng một mối tốt gả nàng đi, nhưng Triệu Vương gia sẽ không tha cho nàng.
Nàng ở thâm cung, luôn phải biết nhẫn nại.
Nàng có tin ta không?”
Tuyết Hà nhìn chàng một lúc lâu, “Thiếp tin ạ.”
“Vậy thì nàng tin ta, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng.” Chàng dỗ nàng như dỗ trẻ con, “Ngủ đi.
Tháng này ta cũng chưa được ngủ ngon…… Sông Toại Tử có nạn lũ……” Đông Lâm Tuyền ngáp một cái, nằm xuống cạnh nàng, bỗng thấy thả lỏng, cơn buồn ngủ dần kéo đến.
Có trời mới biết bao lâu rồi chàng không được ngủ một giấc yên lành, ôm thân thể mềm mại, nhịp thở của chàng đều dần, chỉ lát sau đã ngủ say.
Tuyết Hà mở to mắt, nhìn người đàn ông thay đổi thất thường này.
Nàng sợ sệt vươn tay, vuốt ve khuôn mặt vốn góc cạnh nghiêm nghị nay lại dịu đi của chàng, trông chàng tuấn tú bất ngờ.
Nàng luôn cho rằng đàn ông nếu không nồng hương rượu hôi rình, thì sẽ mang mùi hương xông nồng nặc, nhưng người Hoàng Thượng không có cả hai vị này, chỉ có mùi gỗ đàn hương thoang thoảng.
Sao chàng lại có hương này nhỉ? Nghĩ đến đây, nàng cũng ngáp một cái.
Đúng rồi, nàng nhớ ra rồi.
Thi thoảng khi tâm trạng Tiền mama phấn khởi, mụ từng bảo nàng, ngày nào Hoàng Thượng cũng cầu nguyện với trời.
Hoá ra chàng vương hương gỗ đàn hương nhờ ấy.
Nếu là chàng, nhất định chàng sẽ thành kính cầu nguyện trời xanh cho mưa thuận gió hoà, chứ không qua quýt đâu nhỉ? Nàng đã lấy được một vị vua tốt.
Giữa lúc mông lung, nàng mơ hồ cảm thấy tự hào.
※
Khi thức giấc, Tuyết Hà phát hiện mình đã rời khỏi chăn gấm từ lúc nào, đang ôm chặt Hoàng Thượng, nàng xấu hổ đỏ lựng mặt lên.
Vừa ngước đầu, nàng thấy Hoàng Thượng đang mỉm cười nhìn mình, rặng đỏ trên mặt nàng càng lan tới mang tai.
“Tôi…… Thiếp…… Con…… à không, thần thiếp……”
“Chỉ có hai ta, không cần tiếp tục xưng hô như thế.” Chàng lười nhác ngồi dậy, đùa bỡn nhào lên người nàng, nàng sợ quá hét lên một tiếng.
Ồ…… Nàng ấy thơm thật đấy.
“Nàng dùng loại hương xông gì?”
“Thiếp…… thiếp không dùng ạ.” Nàng bối rối không biết quay mặt đi đâu, đành phải rướn cổ nhìn lên xà ngang trên nóc nhà.
Đúng rồi.
Mùi hương sạch sẽ này không phải hương xông tục tằn.
“Ta hiểu rồi, đây là hương sen.
Nàng không phải là sen tuyết sao?”
(Tuyết Hà: Sen Tuyết)
Gương mặt vất vả lắm mới nguội đi của nàng lại đỏ bừng, “Hoàng…… Hoàng Thượng…… thiếp là người, không phải hoa.” Giọng điệu đáng thương vô cùng.
“Nàng dễ thẹn thùng quá.” Đông Lâm Tuyền điểm điểm lên mũi nàng.
Nàng nuốt nước miếng, dũng cảm ngước khuôn mặt nhỏ lên, “Thiếp sẽ sửa ạ.”
“Không, không cần sửa.” Thấy đôi mắt to của nàng hiện rõ nỗi nghi hoặc, Đông Lâm Tuyền buồn cười hôn lên môi nàng.
Cô ngốc này thực sự từng lăn lộn trong chốn lầu xanh sao? Còn chẳng biết phải mở miệng nữa.
Hôn một lúc lâu, người Tuyết Hà đột nhiên mềm nhũn, chàng vội vàng buông nàng ra, thấy nàng thở hổn hển từng hơi.
“Gượm đã,” Đông Lâm Tuyền nén cười, “Chẳng lẽ nàng nín thở từ nãy đến giờ à?”
“Người thế này làm người ta không biết phải làm sao cả……” Nàng yếu ớt phản bác, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, làm Đông Lâm Tuyền cười ầm ĩ.
Bao lâu rồi mình không cười như vậy nhỉ? Chàng sửng sốt, lại cảm thấy hơi buồn bã.
Chàng vỗ về mái tóc mềm mại của nàng, không thể không thừa nhận, đón nàng vào cung là đúng đắn.
Nàng là một người đáng yêu biết bao.
“Thích không?” Chàng nhẹ nhàng đưa ngón tay mơn trớn phần má trơn mềm của nàng.
“Nụ hôn này ấy?”
“Ừm……” Giọng nàng càng nhỏ hơn, “…… Không biết ạ.”
“Ghét à?”
“Không đâu!” Lần này nàng vô cùng kích động, nói rõ to.
Đông Lâm Tuyền mỉm cười, lại hôn một cái lên má nàng.
“Nàng thật sự rất đáng yêu.”
Chàng trầm tư nhìn phần đệm trắng muốt một lát, đoạn cầm lấy cây thoa đính ngọc Tuyết Hà để trên bàn trang điểm, mau lẹ đâm vào lòng bàn tay mình.
Tuyết Hà ngạc nhiên kêu lên, “Hoàng Thượng, tại sao người lại……” Nàng cầm bàn tay chảy máu của chàng, nước mắt rơi tí tách.
“Người…… người người người…… Tại sao vậy? Đau lắm đấy……”
“Suỵt……” Đông Lâm Tuyền đặt ngón trỏ giữa môi, bảo nàng im lặng.
“Ta qua đêm ở hiên Tích Thúy, nếu trên giường nàng không có vết máu thì sẽ bị xem thường.”
Vết máu? Bấy giờ nàng mới nhớ ra mẹ từng dạy nàng về chuyện máu xử nữ.
Nàng không khỏi đỏ mặt, mắt cũng đỏ hoe.
“Nhưng sao người lại……” Nàng cầm bàn tay bị thương của chàng, bật khóc.
Chà, khóc lóc thảm thương thế này, mà vẫn cầm khăn lụa băng tay cho chàng được, đúng là giỏi gớm.
“Nàng không phải hoa sen, nàng là búp bê làm bằng nước mắt.” Đông Lâm Tuyền buồn cười điểm điểm lên mũi nàng, “Người bị thương là ta cơ mà.”
“Nào…… Nào có đóa sen nào không có sương rơi ạ?” Giọng nói nhỏ nhẹ của nàng cũng khản đi vì khóc, “Tay người…… tay người…… người ta…… người ta……”
Nếu là phi tử của ba cung kia, có lẽ sẽ lại thao thao bất tuyệt mấy câu như “Thần thiếp tội đáng muôn chết”, “Hoàng Thượng giữ gìn long thể”, dài dòng hơn cả văn tế.
Không nói được thì cũng phải gào chay mấy tiếng, phun tí nước miếng chảy tí nước mắt.
Nào có ai như cô ngốc này, chẳng nói được câu gì, chỉ khóc lóc thảm thương.
Có điều, mấy chữ “Người ta” vụng về kia, lại chữa lành cơn đau trên tay chàng, ấm áp bao bọc trái tim chàng.
※
Mấy ngày sau, Hoàng Thượng không đến nữa.
Tuy rằng Tuyết Hà hơi thất vọng, nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn chờ.
Nhưng thôi, tuy Hoàng Thượng không đích thân tới, nhưng quà ban thưởng lại tới mỗi ngày —— hoa điền châu ngọc, son phấn, áo hoa lông chồn lông cừu.
Hiên Tích Thúy nhỏ bé chật ních những chiếc lư hương đẹp đẽ, bình hoa đồ cổ tinh xảo quý giá, màn gấm lụa ngà sặc sỡ đủ màu.
(Hoa điền: chỉ món trang sức hình hoa được đính lên hai bên thái dương, giữa mày hoặc gò má, tục gọi là “mặt hoa”.
Link tìm hiểu: Link.)
Nàng sợ hãi hỏi Lý công công đưa mấy thứ này tới, “Hoàng Thượng…… Muốn tôi bày hết những món này ra à?”
“Đương nhiên không rồi.” Lý công công thấy hơi không biết nên khóc hay nên cười.
Hiên Tích Thúy bé nhỏ này đã chật kín đến mức không còn chỗ để tách trà.
“Hoàng Thượng có lệnh, Canh Y nương nương lựa món nào mình ưng, số còn lại để tú nữ cất đi, bao giờ thích thì bày ra.
Canh Y nương nương, đây là Lý thượng nghi tới thay Tiền mama, đến đây dạy người lễ nghi ở trong cung.” Thấy nàng rúm người lại, Lý công công không khỏi nảy lòng thương tiếc.
“Canh Y nương nương, người yên tâm.
Hoàng Thượng có chỉ, không cho phép đánh thước đâu.”
Một cô gái nhỏ rụt rè yếu ớt nhường này, làm Lý công công từ trước đến nay luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm không khỏi nói thêm mấy câu: “Canh Y nương nương, người cứ thả lỏng đi.
Chịu khó nghe lời Lý Thượng Nghi, biết thêm quy củ cũng chẳng thiệt đường nào, ở trong cung……” Ông ta ngạc nhiên nhận ra mình đã nói quá nhiều, lập tức ngừng lời, “Tóm lại người luôn phải cẩn thận.”
Lý công công cáo lui, để lại Lý Thượng Nghi và nàng nhìn nhau.
Trong cung có chế độ riêng, các tú nữ đều được quản lý bởi những nữ quan này.
Sau khi Đông Lâm Tuyền đăng cơ, sức nước chưa khôi phục, chàng nghiêm cấm xa hoa lãng phí, giảm hẳn quy mô hậu cung, chỉ chừa lại ba cục là Thượng Nghi, Thượng Độ, Thượng Cung.
Cục Thượng Nghi chuyên quản lễ nghi hiến tế của hậu cung, cục Thượng Độ chuyên quản vật tư kinh tế trong hậu cung, Cục Thượng Cung chuyên trị việc phân bổ tú nữ tới các cung, mỗi chỗ lại có bổn phận riêng.
Nếu bàn về chức quan, dưới ba cung là Mỹ Nhân, Tài Tử, hạng bét nhất là Canh Y.
Chủ của ba cục có cùng cấp quan với phi tần.
Khi tấn kiến ba cung, Thượng Nghi, Thượng Độ, Thượng Cung không cần quỳ lạy, được đứng nói chuyện.
Lý Thượng Nghi nhìn cô gái bé nhỏ mảnh mai này, thấy hơi khó hiểu trước sự sắp xếp riêng của Hoàng Thượng.
Về lễ, chị ta cùng mâm với ba cung, chức quan còn cao hơn chức Canh Y nhỏ này mấy lần.
Còn về phần lệnh được giao, Hoàng Thượng lệnh cho chị ta tới hầu hạ, dạy dỗ cô Canh Y chẳng biết gì này, chị ta thật tình không biết phải thi lễ thế nào mới phải.
Haizz, nếu cô ta kiêu căng vì được yêu chiều, thì công việc này sẽ phiền toái lắm đây……
Chị ta đang suy tư, không ngờ Tuyết Hà bỗng bái lạy chị.
“Xin thưa hỏi Thượng Nghi.”
Lý Thượng Nghi thở phào, duyên dáng chào lại, “Chớ nên nói vậy.
Hoàng Thượng sai tôi tới hầu hạ Canh Y nương nương, Thượng Nghi nên chào hỏi người trước mới phải.”
“Không không,” Tuyết Hà vội vàng xua tay, “Tỷ là thầy dạy lễ nghi mà Hoàng Thượng phái tới cho thiếp thân phải không ạ? Thiếp nên theo khuôn phép học trò.”
Quả là một cô hoa khôi biết điều! Lý Thượng Nghi trầm trồ trong dạ.
Biết thân biết phận, khiêm tốn lịch sự, không vội tự cao tự đại hay trưng thái độ hờ hững như ba cung thời mới vào đây, quả thực làm chị ta tức điên.
Ngày xưa chị ta phải tốn rất nhiều công sức mới thuần hóa ba cung vào khuôn phép được.
Nếu không nhờ Hoàng Thượng giúp sức, hậu cung này đã loạn cào cào lâu rồi.
May thay cô Hà Canh Y này trông có vẻ sẵn sàng học lễ nghĩa, tiết kiệm được rất nhiều công sức cho chị ta.
“Canh Y nương nương, trong cung có rất nhiều quy củ, Tiền mama đã từng giảng《 Quyển Răn Nữ Quan 》cho người chưa?” Chị ta hiền lành hỏi thăm.
Tuyết Hà lắc lắc đầu, “Đó là gì ạ?”
Lý Thượng Nghi kinh ngạc, quay qua hỏi tú nữ bên cạnh, “Lấy 《 Quyển Răn Nữ Quan 》 của Canh Y nương nương lại đây.”
Đám tú nữ xấu hổ nhìn nhau, lí nhí trả lời, “…… Canh Y nương nương không có 《 Quyển Răn Nữ Quan 》 ạ.”
《 Quyển Răn Nữ Quan 》 quan trọng như thế mà lại không có?! Tiền mama đang làm gì vậy?! “Tiền mama dạy lễ nghi cho Canh Y nương nương thế nào?”
Đám tú nữ không dám hó hé gì.
Hừ, từ lâu chị ta đã nghe đồn Tiền mama hay luồn cúi, không ngờ lại dám giở trò ma cũ bắt nạt ma mới thế này! Lý Thượng Nghi vất vả lắm mới nguôi giận, đoạn nói: “Đến cục Thượng Nghi lấy một cuốn 《 Quyển Răn Nữ Quan 》 về đây.”
Chị ta thở dài, nhìn Tuyết Hà, “Canh Y nương nương, trong cung khác hẳn chỗ khác, chỉ cần bước một nước cờ sai là sẽ bị kẻ khác phê bình, nếu để nữ ngự sử ghi vào sổ sách thì sẽ khó sống.
Sau giờ Ngọ mỗi ngày, tôi sẽ tới dạy người《 Quyển Răn Nữ Quan 》 một canh giờ, những lúc khác……” Chị ta ngập ngừng, “Người cứ ở trong hiên Tích Thúy này đi.
Nếu người muốn đi ra ngoài, thì tới cục Thượng Nghi tìm tôi, tự tôi sẽ đưa người ra.”
Tuy rằng không lấy gì làm vồn vã, nhưng Tuyết Hà cũng biết Lý Thượng Nghi là người tốt.
Thấy chị ta chuẩn bị đi, Tuyết Hà cuống quít tiễn chị ra ngoài hiên Tích Thúy, không nhịn được gọi khẽ một tiếng, “Thượng Nghi!” Lệ đã dâng đầy trong mắt nàng.
Lý Thượng Nghi quay đầu lại nhìn nàng.
Trong cung cấm thờ ơ vô tình nhường này, không ngờ còn có kẻ dạt dào tình cảm như thế.
Không rõ là do nàng ta mới vào cung chưa lâu, hay vẫn còn từ tâm.
Chao ôi, một con chim nhỏ lang thang không nơi nương tựa thế này, thật khiến người ta chua xót.
Lý Thượng Nghi dịu dàng nói: “Xin Canh Y nương nương cứ an tâm, ngày mai tôi sẽ lại đến.
Trong nhà để đầy đồ đạc, người nhớ kêu đám tú nữ ghi lại từng thứ, lựa món nào mình ưng, chỗ còn lại cất giữ cẩn thận.
Như vậy, Hoàng Thượng tới đây mới có chỗ mà ngồi.” Chị lại dặn dò tú nữ, “Đừng khinh chủ nhân mới đến mặt mỏng lòng mềm mà âm thầm giở trò quỷ.
Kiểm kê cẩn thận từng thứ, nếu thiếu món nào, ta sẽ tính sổ với các cô!”
Đám tú nữ sợ hãi gật đầu thưa vâng.
Ai cũng nhận ra, Lý Thượng Nghi mặt sắt vô tình này khác hẳn Canh Y nương nương rụt rè yếu ớt.
“Canh Y nương nương, về phòng đi thôi.” Chị dịu dàng nói, “Hôm nay rét trời, chớ chịu gió lạnh.”
Tuyết Hà gật đầu, vẫn nước mắt lưng tròng nhìn chị đi xa, rồi mới vào hiên Tích Thúy.
Nói thật, nàng vẫn hơi sợ đám tú nữ này, dù thái độ bây giờ của họ không còn khinh miệt như trước, nhưng nàng vẫn không dám sai bảo bọn họ.
Nhưng, Lý Thượng Nghi mới đến một lát, đám tú nữ lại cung kính hỏi nàng nên dọn dẹp phòng ốc thế nào.
“Đầu…… đầu tiên ghi hết đồ đạc lại đã?” Nàng thử lên tiếng, một người lập tức mài mực tử tế, nhanh chóng phân loại ghi chép.
Lặng yên — một lát, lời Lý Thượng Nghi nói vang lên trong lòng nàng ——
“Như vậy Hoàng Thượng tới đây mới có chỗ mà ngồi……”
Đúng vậy, nàng là bà chủ của ngôi nhà này, sao phải sợ này sợ kia? Hoàng Thượng đã suy nghĩ chu đáo cho mình như thế, nếu mình còn chẳng sắp được chỗ ngồi cho Hoàng Thượng, thì làm sao nàng thấy yên lòng nổi?
“Treo tấm rèm gấm thêu hoa cỏ thủy mặc kia lên.” Nàng siết nắm tay, “Thay cái khăn trải bàn xanh đậm kia đi, không, không phải cái đấy, cái thêu hoa sen ấy……”
Bao giờ trang hoàng xong xuôi, chắc hẳn chàng ấy…… chàng ấy cũng sẽ thấy vui nhỉ? Nàng…… đã thành vợ chàng rồi.
Nàng cười khẽ, một nụ cười đong đầy hạnh phúc thấp thoáng.
[HẾT CHƯƠNG 2].