10
Đó là một quán ăn sáng lâu đời, chủ yếu kinh doanh đậu hũ, sữa đậu nành, canh thịt dê, bánh rán đường…
Ở đây, phần lớn là người cao tuổi ở xung quanh đến ăn.
Tôi và Lục Hân Vũ là những vị khách trẻ tuổi hiếm có trong tiệm.
Nhìn anh ăn rất ngon, tôi không khỏi bật cười.
Anh ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn về phía tôi.
"Không thể tin là cậu thật sự thích ăn những thứ này", Tôi giải thích, "Mình cứ tưởng cậu sẽ thích uống cà phê, ăn bánh mì.
"
Anh lắc đầu, "Không hề, mình vẫn thích ăn đồ ăn Trung Quốc hơn.
"
Ngừng một chút, anh lại nói: "Sáng nào mình cũng thấy cậu ăn bánh quẩy và đậu hũ ở quán ăn sáng trước cổng trường.
"
"Cái này mà cậu cũng nhớ sao?", Tôi cười cười, "Đã bao nhiêu năm rồi mà.
"
Anh lắc đầu, "Mình đều nhớ hết.
"
Đều nhớ hết.
Một trong những nhược điểm của việc yêu đơn phương chính là, bạn sẽ luôn nghe thấy những ẩn ý khác trong lời nói của người ta.
Phòng trường hợp tôi chỉ vì bốn chữ anh nói đó mà tự mình suy nghĩ vẩn vơ, tôi liền quay đầu chuyển chủ đề, chỉ vào cây đào ngoài cửa sổ.
"Cậu nhìn cái cây kia kìa.
Chẳng bao lâu nữa, hoa đào sẽ nở rộ đầy cây, ngồi ở chỗ này ăn cơm vừa hay có thể ngắm hoa đào rồi.
"
"Hoa đào ấy hả?", anh cũng quay đầu nhìn sang, gật đầu, "Vậy hẳn là sẽ rất đẹp.
"
11
Những cuối tuần sau đó, Lục Hân Vũ luôn hẹn tôi cùng đến quán ăn sáng kia ăn sáng.
Ăn sáng xong, nếu hai người chúng tôi đều không bận gì thì sẽ cùng nhau tản bộ ở công viên nội thành bên cạnh, cùng nhau tâm sự.
Chúng tôi tâm sự về công việc, về cuộc sống, về những chuyện thú vị, và cả những chuyện phiền lòng.
Mỗi khi có ai đó nhận ra anh ấy đến xin chụp ảnh chung hoặc xin chữ ký, anh ấy luôn mỉm cười đồng ý.
Hôm nay, vừa ra khỏi quán ăn sáng, tôi và Lục Hân Vũ mới đi được vài bước thì trời đột nhiên đổ mưa nhỏ.
Tôi vừa định bung ô thì thấy một chiếc xe điện vượt đèn đỏ đang chạy như bay tới.
Cơ thể tôi còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay đã bị một lực kéo lấy, làm tôi lảo đảo lui về phía sau, áp vào một lồng ngực ấm áp.
Xe điện phóng nhanh qua trước mặt tôi.
Có lẽ là do vừa ăn sáng xong, hoặc là vì trời mưa nên thời tiết có hơi lạnh, tôi chỉ cảm thấy toàn thân anh ấy tỏa ra hơi nóng.
Trong nháy mắt, vành tai tôi không khống chế được mà nóng lên, tôi không biết giờ phút này lỗ tai tôi có đang đỏ bừng hay không, nhưng may là tai bị tóc che mất nên anh ấy không nhìn thấy.
Nhưng tiếng tim đập mãnh liệt khiến tôi không thể làm ngơ.
Chỉ là anh ấy kéo cánh tay tôi thôi mà.
Chỉ là một cái chạm qua quần áo.
Vào khoảnh khắc ấy, tôi chợt hiểu ra một điều.
Nhịp tim không thể khống chế, cũng sẽ không biến mất, lựa chọn trước kia và sự bình lặng của trái tim, có lẽ là do không gặp đúng người.
Mà khi tôi còn đang chìm trong suy nghĩ, Lục Hân Vũ đã mở miệng trước.
Anh ấy nói:
"Tiểu Sam, chúng ta đi ngắm hoa đào đi.
".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...