9
Lúc học đại học, tôi từng vì tò mò mà đi làm khán giả của một chương trình giải trí.
Đi rồi mới biết, một chương trình chiếu một tiếng rưỡi đồng hồ thì thường phải ghi hình mất bốn, năm tiếng, chưa kể còn có những phần phải quay đi quay lại nhiều lần.
Những lúc như vậy, làm khán giả tại trường quay thật sự rất buồn chán.
Có lẽ là do giọng điệu có hơi chờ mong của anh bên cạnh cũng như giọng hát từ tai nghe truyền tới nên khiến cho tôi vô thức có những ảo tưởng không thực tế.
Tôi nghe thấy giọng mình cất lên: "Muốn, khi nào cậu quay?"
Thời gian quay là một buổi sáng thứ bảy.
Lúc tôi đến, Lục Hân Vũ còn đang bận chuẩn bị trước khi ghi hình, nhưng anh ấy đã nhờ trợ lý của mình đón tôi vào.
Chỗ ngồi của tôi ở hàng thứ ba, bên cạnh là một chỗ trống.
Một lát sau, có người đến ngồi chỗ đó.
Trên cổ hắn đeo một tấm bảng, trên đó viết "Triệu Lỗi, Phó đạo diễn điều hành".
Trước khi chương trình bắt đầu, đạo diễn này đột nhiên nói là cần tôi giúp một chút.
Hắn nói có một đạo cụ đặt ở phòng đạo cụ, cần tôi đi cùng giúp hắn lấy nó.
Dù sao cũng là nơi công cộng, tôi không nghi ngờ gì mà đi theo hắn.
Không ngờ, vừa đến phòng đạo cụ, hắn đã khóa cửa lại.
"Đừng sợ", Hắn cười hì hì nhìn tôi, "Anh thấy em rất đáng yêu, em có muốn ra mắt không? Anh có thể giúp em."
Dạ dày tôi bỗng thấy buồn nôn.
Tôi liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra, lạnh giọng từ chối: "Phiền anh để tôi ra ngoài."
Loại chuyện này, đúng ra là kiểu anh tình tôi nguyện, nhưng dù tôi đã tỏ vẻ không có nhu cầu, hắn vẫn chặn cửa tôi.
"Ở đây không có người khác, em không cần phải giả vờ đâu."
"Tôi không phải người trong giới này, cũng không cần ra mắt.
Phiền anh mở cửa ra!"
Hắn sửng sốt, đột nhiên dùng sức khống chế tôi lên tường, "Giả vờ cái gì? Không phải Lục Hân Vũ mang cô đến đây sao?"
Đến gần tôi mới phát hiện ra gã này hình như đã uống không ít rượu.
"Buông ra!"
Trong lúc chúng tôi đang giằng co thì tôi bỗng nghe một tiếng "rầm", sau đó cửa bị đẩy ra.
Lục Hân Vũ thở hồng hộc đứng ở cửa, trợ lý đi theo phía sau anh.
Nhìn thấy tôi và Triệu Lỗi, trong mắt anh dâng lên một ngọn lửa phẫn nộ.
Tôi thầm nghĩ không ổn rồi, trong khoảnh khắc anh muốn bước tới đấm Triệu Lỗi, tôi liền tiến lên ngăn cản anh, "Mình không sao, cậu bình tĩnh đi, mình thật sự không sao mà."
Anh là người của công chúng, nếu đánh người, dù cho là vì lý do gì, thì đều sẽ bị lều báo phóng đại lên gấp trăm ngàn lần.
Triệu Lỗi đút tay vào túi quần, cà lơ phất phơ nói, "Tôi chỉ cùng em gái này chơi đùa một chút thôi, MC Lục sao lại kích động như vậy chứ?"
"Triệu Lỗi", Lục Hân Vũ sầm mặt xuống, tay cuộn thành nắm đấm, "Lần trước tôi và đạo diễn đã cảnh cáo anh, đó không phải chuyện đùa."
Dù đang say, mặt Triệu Lỗi cũng biến sắc.
Hắn không cãi lại, chỉ mắng một câu thô tục rồi bỏ đi.
Sau khi hắn đi rồi, Lục Hân Vũ nói với tôi, Triệu Lỗi là người được nhà sản xuất nhét vào, hắn có người chống lưng.
Lúc trước, bởi vì hắn không lo làm việc mà lại đi quấy rối các nữ MC và các nhân viên công tác nên đã bị nhiều người tố cáo.
Nhưng không ngờ hắn lại càng tệ hơn, lần này còn quấy rối cả tôi.
"Cậu yên tâm", Lục Hân Vũ nói, "Mình sẽ không để anh ta làm bậy ở đây nữa."
Sau khi xác nhận nhiều lần là tôi không sao, và do sự kiên quyết của bản thân tôi, tôi vẫn ở lại xem anh quay chương trình.
Dù sao tôi cũng không phải là con nít.
Dù Lục Hân Vũ có không tới, tôi cũng đã ấn nút ghi âm trên điện thoại.
Là con gái một thân một mình sống bên ngoài đã lâu, cộng với những lời dặn dò của mẹ trong nhiều năm liền đã khiến tôi trở nên cẩn trọng và thuần thục trong việc tự bảo vệ bản thân.
Nhưng tất nhiên, cảm xúc của Lục Hân Vũ vẫn bị ảnh hưởng.
Lúc anh dẫn chương trình tôi không phát hiện ra, nhưng trên đường lái xe đưa tôi về nhà, mặc dù tôi luôn miệng nói với anh là tôi không sao, nhưng anh vẫn cảm thấy có lỗi với tôi.
"Mình mời cậu đi ăn gì đó có được không? Xem như chuộc tội?", anh chân thành nói.
Tôi không có lựa chọn nào khác, đành phải thỏa hiệp.
"À đúng rồi, hôm trước, có phải cậu nói cậu cũng thích ăn bánh quẩy và đậu hũ phải không?"
Anh gật đầu.
"Vậy ngày mai cậu mời mình đi ăn sáng đi" Tôi cười cười, "Chỗ đó cũng cách nhà cậu không xa mà.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...