Tình Đầu Trong Vũ Trụ

“Mục tiêu phấn đấu cả đời tôi: Gặp anh ấy, yêu anh ấy, lấy anh ấy.”

Type-er: Gabeo

1.

Mẹ Diệp Bổng qua đời hôm mùng sáu Tết.

Hàng câu đối đỏ dán ở cửa là do bố Diệp Bổng viết, thư pháp của ông chẳng ra sao nhưng cả nhà vẫn vỗ tay khen đẹp. Không chỉ thế, hậu bối đến chúc
Tết, như Trác Nguyệt, Thẩm Tịnh, vừa nhìn là biết, vào cửa một cái là
liên tục khen chữ ông đẹp. Đặc biệt là Thẩm Tịnh, khen ông thành như
Vương Hy Chi tái thế, ông cười đến không nhìn thấy tổ quốc nữa.

Hôm mùng năm tinh thần của bà vẫn rất tốt, đến tối tôi nhận được điện khẩn, bệnh viên có cấp cứu, một ca phẫu thuật ruột thừa cấp, rồi lại một ca
tai nạn giao thông. Bệnh nhân xuất huyết ổ bụng, hôn mê sâu. Bác sĩ trực ban không đủ, một nửa lại không ở thành phố, tôi xui xẻo phải gánh
trách nhiệm nặng hơn. Khi ra khỏi nhà, lúc tôi thay giày Diệp Bổng cứ
như ông già dặn dò tôi, qua đường không được vội vàng, khi phẩu thuật
thì phải thận trọng một chút, đừng tự cho mình thông minh.

Nếu không phải dáng vẻ đẹp trai trẻ trung kia thì tôi thật sự tưởng bố tôi trở về.

Tôi kháng nghị, “Anh đừng biến một nữ thạc sĩ tương lai thành trẻ thiểu
năng trí tuệ có được không?... Khi em làm việc rất nghiêm túc đấy…” Khoe khoang với anh nhưng tôi không kéo được giày lên.

Diệp Bổng thấy tôi chiến đấu với khóa kéo của cái giày, vội cúi xuống giúp tôi, “Được
rồi, em không phải trẻ thiểu năng, em lợi hại lắm… à phải, em muốn thi
thạc sĩ thật à? Em không thấy mệt sao?”

“Mệt chứ? Nhưng em muốn hiểu biết rộng, lại đa tài để anh gặp em là phải xấu hổ.” Tôi thúc giục, “Anh nhanh lên chút đi!”

“Đã bảo em mua đôi UGG đi mà, ai lại mua giày da thế này.”

“Đi UGG không có cảm giác vững vàng, không có được lòng tin của nhân dân.”

Không hiểu Diệp Bổng đang lầm bầm cái gì, nhưng chắc chắn trong lòng đang chế giễu tôi.

Tôi ngẩng lên nhìn thấy mẹ Diệp Bổng đang ngồi ở sô pha, trên đùi có tấm
chăn phủ lên, đang cười nhìn chúng tôi đấu võ mồm với nhau.

Bà nói: “Hôm nay trời lạnh, quàng khăn cho kín vào… Mà Tiểu Bổng dán cho Quả Quả miếng dáng nóng đi.”

Tôi vội đi, vẫy tay với bà, “Thôi không cần ạ, con không sợ lạnh. Con đi
đây. Mà mẹ bảo cô gói thêm hai đồng xu trong bánh chẻo không thì Diệp
Bổng vua may mắn ăn hết!”

Sáng hôm sau về thì bà đã đi rồi.

Đó là lần đầu tiên sau này tôi gọi mẹ, gọi rồi bà đi mất.

Người đẹp Điền rất mê tín, bà nói, bà ấy chưa đi được có lẽ là vì nợ một tiếng gọi ấy.

Bà ra đi rất bình yên, vì bệnh cũng đã lâu, cũng không ai thấy bất ngờ.

Dù ai cũng rất đau lòng nhưng cuộc đời vẫn luôn có sinh lão bệnh tử. Sau
đó chúng tôi sắp xếp hậu sự, tìm cho bà một khoảnh đất hợp tang trong
nghĩa trang. Trong tang lễ, Trác Nguyệt trước nay luôn điềm tĩnh không
kìm được bật khóc, quỳ mãi trước mộ không muốn rời đi.

Diệp Bổng tiến lại thì cô ôm lấy anh khóc lớn.

Tiểu Lê ngẩng lên nhìn tôi, tôi dẫn nó ra khu đất trống ngoài nhà tang lễ đợi Diệp Bổng và bọn họ ra.

Nhưng Thẩm Tịnh ra trước, mắt cậu ta vẫn đỏ, “… Chị Nguyệt muốn ở lại chút
nữa, mọi người về trước đi, tôi đảm bảo không phải muốn đuổi cô đi đâu…
Thật đấy… Diệp Tử vì việc này mà suýt nữa tuyệt giao với tôi… Nhưng tôi

và chị Nguyệt hồi nhỏ có đến một nửa thời gian là lớn lên bên mẹ nuôi,
vì thế…”

“Cậu vẫn lái xe được chứ?”

“Đương nhiên.”

Thẩm Tịnh lái xe được chúng tôi về nhà, vào nhà, cậu ta đứng ở cửa nói: “Tôi có thể tắm nhờ được không? Trên người toàn là mùi tiền giấy và nến…”

“Được.”

Khi Thẩm Tịnh tắm thì tôi vào bếp chuẩn bị bánh trôi hấp trứng. Tiểu Lê
thay bộ đồ ngủ, đứng ở cửa bếp buồn bã, hàng lông mày nhăn tít lại.

“Sao thế con?”

Nó chu môi, “Con không thích bố và cô Nguyệt ở cạnh nhau.”

Tôi kinh ngạc, chẳng lẽ nhóc con cũng biết thế nào là tình yêu sao?

“Tại sao?” Tôi vuốt ve gương mặt có vẻ hận đời của nhóc, “Mẹ tưởng con rất thích cô Trác Nguyệt mà?”

“Giờ con không thích nữa, con không muốn cô ấy làm mẹ con.” Diệp Lê càng nói càng cuống, “Lần trước Tiểu Tịnh đã thông đồng với cô ấy, nói là không
có thời gian, bảo cô đi với bố.”

Thẩm Tịnh lúng túng lau tóc đứng ở cửa nhà tắm.

Tôi chỉ vào nhóc cười, “Cậu thấy đấy, con trai tôi cái gì cũng biết.”

“Cái đó… lần trước…”

“Tôi biết lần trước không liên quan đến cậu.”

Đôi mắt đã từng khóc của cậu ta long lanh nước mắt nhìn tôi, như đã giải được nỗi oan khiên của mình vậy.

Tôi nói tiếp: “Con người cậu tuy không tử tể cho lắm nhưng cũng sẽ không làm những chuyện đó. Là Trác Nguyệt nhờ đúng không?”

Thẩm Tịnh ngẩn người, “Chị Nguyệt thật sự thích Diệp Bổng.” Nghĩ một chút
cậu nói thêm, “Thích một người chẳng có gì sai cả, trước đây khi Diệp
Bổng vẫn ở bên chị Nguyệt không phải cô cũng theo đuổi Diệp Bổng rất
quyết liệt đó sao?”

Câu này nói ra thật ngây thơ vô tội, tôi
cười, nước mắt chảy ào ào trong bồn, tôi lúng túng gạt tắt rồi lại mở,
cảm thấy vừa hoang đường vừa nực cười. Đi đi lại lại trong bếp, cuối
cùng tôi cũng bình tĩnh lại.

“Là cô ấy không cần Diệp Bổng, nếu cô ấy không vứt bỏ Diệp Bổng thì sao tôi nhặt được anh ấy?”

Thẩm Tịnh xoa mũi, “Nói là nhặt thì hơi khó nghe thì phải? Khi ấy Diệp Bổng
không thể cho chị Nguyệt thứ chị ấy cần nên mới chia tay. Đó vốn là sai
lầm của chị Nguyệt, không phải chị ấy không yêu Diệp Bổng.”

“Vì thế… giờ tôi nên trả lại đồ cho chủ cũ?”

“Cũng không phải…” Cậu ta sững người, dường như đang suy nghĩ lời của mình nói không được thỏa đáng lắm.

Tôi lại đi loanh quanh trong bếp, trước mắt hơi tôi lại.

Giờ đã đến mức ngay một người xa lạ cũng nghênh ngang ra vẻ với tôi sao?
Trong bát có một quả cà chua, tôi cầm lên bóp chặt. Nước cà chua đỏ chảy quay kẽ tay. Tôi không những không bình tĩnh mà còn giận dữ hơn.

“… Mấy người đừng hòng! Tôi sẽ kết hôn với anh ấy! Qua Tết là kết hôn! Không kết hôn không được… trừ phi tôi chết!”


Tôi ném mạnh bã cà chua xuống chân.

Thẩm Tịnh hét lên: “Tôi không có ý đó, ý tôi là giờ Diệp Bổng không nói
chuyện mấy với chị Nguyệt nữa, có cần đến mức đó không… Này, Đường
Quả!... Đường….”

“Mẹ!”

Mắt tôi tối sầm lại, ngã vật ra.

2.

Cả tối mùng năm Tết bận làm phẫu thuật, thiếu người nên mình tôi trông hai ca.

Mùng sáu đến sáng mùng chín tôi cùng Diệp Lê đón tiếp bạn bè đến chia buồn,
đêm thì túc trực bên linh cữu, mệt quá thì nằm lên sô pha một lúc, cuối
cùng thì mệt đến ngất luôn.

Nghe nói Diệp Bổng đã đánh Thẩm Tịnh, một người huấn luyện chó cảnh sát dù thế nào cũng chẳng thể bằng lính
đặc chủng từng rèn luyện qua thực tiễn. Anh đã nương tay nhưng Thẩm Tịnh vẫn vô cùng thảm hại. Bên ngoài phòng ngủ tôi nghe thấy Diệp Bổng cố
gắng đèn nén đau đớn kêu lên: “Mẹ tôi mới mất, nếu cô ấy có làm sao thì
cậu bảo tôi sẽ sống sao đây?”

Rồi tôi nghe thấy Thẩm Tịnh quát
lên với giọng nghèn nghẹt, “Anh nghĩ tôi cố ý sao? Mẹ kiếp tôi hối hận
chết rồi! Làm sao tôi biết được chỉ mấy câu mà cô ấy ngất?!” Nói rồi anh ta khóc rống lên.

Thật ra chỉ là tôi quá mệt và mất sức quá độ, cũng chẳng có gì nghiêm trọng.

Nói là ngất, chẳng qua là ngủ, tỉnh lại cơ thể mềm nhũn, ăn vào một chút là khỏe mạnh ngay thôi.

Nhưng tôi không dám dậy, vì Diệp Bổng không tin, anh ấy rất căng thẳng, rất
sợ hãi. Tôi không biết phải an ủi thế nào để anh bình tâm lại.

Từng đợt bác sĩ đến thăm bệnh, ban đầu là đồng nghiệp trong bệnh viện, sau
là Hạ Văn Kỳ phụng mệnh mang canh đến châm chọc tôi là bị Lâm Đại Ngọc
nhập hồn, sau đó là Vu Nhã Chí cùng sư nương cũng đến. Sư nương mang đến bánh chưng nhân thịt cô tự gói, Vu Nhã Chí chẳng còn hỏi tôi khi nào
thì có thể gửi vòng hoa.

Cuối cùng là Hạnh Tử mang bánh cay đến,
cô ấy tươi cười hớn hở, “Ai da, cậu không những sinh được con mà còn
biết sinh bệnh nữa cơ à?”

Tôi bực mình: “Tớ là người đương nhiên là biết sinh bệnh rồi!”

“Tớ lại có cảm giác dù toàn nhân loại bị diệt vong thì cậu vẫn có thể ngoan cường sống sót!”

“Thôi đi, mau đưa bánh đây cho tớ, hai ngày nay toàn uống canh ăn cháo, động mạnh tớ sắp đông lại như cháo rồi.”

Chưa ăn được mấy miếng thì Diệp Bổng vào, thấy miệng tôi đo đỏ, lập tức mặp sa sầm lại.

“Đưa đây!”

Hạnh Tử quay đi làm như không biết, tôi vội cắn thêm một miếng mới miễn cưỡng đưa cho Diệp Bổng.

“Cháo của em cô giúp việc vừa đưa đến đấy.”

“Em không muốn ăn cháo nữa.”

“Không phải em nói muốn ăn cháo thịt sao?”


Tôi nhảy lên, “Đó là vì anh chỉ cho em ăn cháo!”

Đương nhiêt đó chỉ là cú nhảy trong tưởng tượng, chưa kịp nhảy thì đã bị Diệp Bổng ấn chặt xuống giường hạ giọng nói, “Thôi được rồi, là anh sai, em
mau khỏe lại rồi anh đưa đi ăn lẩu được không?”

Tôi lại đành ăn cháo, Diệp Bổng rửa bát.

Kha nữ vương sắc mặt phức tạp, “Tớ là người phụ nữ vừa bị bạn trai đầu tiên đá đít, đang bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng nhá! Thế mà cậu còn diễn cảnh thân mật trước mặt tớ, sao tớ lại có người bạn như cậu nhỉ?”

“Này, tớ làm sao hả? Mười năm rồi, mười năm rồi tớ mới được như ý nguyện. Tớ
có dễ dàng không? Đương nhiên phải nắm chặc mọi cơ hội chứ?” Tôi nhe
nanh với cô ấy, “Vì thế cậu nhìn thế thì phải cảm thấy vui mừng mới
phải, nếu khong thì tớ kết bạn với người xui xẻo như cậu làm gì?”

“Tớ thật sự mừng cho cậu, cậu là niềm tự hào của tớ!”

“Ừm ừm.” Tôi chỉ vào mũi Hạnh Tử, “Vì thế cậu mau theo bước chân tớ đi, tìm một người đàn ông tử tế mà cùng chung sống. Cậu nhìn Diệp Bổng nhà tớ
đi, mọi việc đều làm tốt, việc xã hội, việc bếp núc, lại cả việc giường
chiếu, mặc quần áo dáng người thật tuyệt phải không, còn khi cởi ra, cơ
bắp ấy mà, chẹp chẹp… “

“Choang!” Trong bếp có tiếng bát vỡ.

Rồi tiếp đó là tiếng gầm vừa phẫn nộ vừa xấu hổ, “Đường Quả, em thử nói linh tinh thêm nữa xem!”

Hạnh Tử cười ngặt nghẽo mất hết hình tượng.

Sau khi Hạnh Tử về, tôi ôm laptop nằm trên gường lên mạng đặt mua câu đối.
Vế trên là: Hổ thiên hổ địa hổ trụ tường cước. Vế dưới là: Phòng hỏa
phòng đạo phòng tiền nữ hữu (*). Hoàng phi: Tiểu tam thoái tản.

(*) Ý nói phải đề phòng bị chọc gậy bánh xe, phòng bạn gái cũ của chồng cũng quan trọng như đề phòng hỏa hoạn hay trộm cướp.

Tôi bảo: Làm cho kỹ một chút, tôi muốn treo ở chỗ nổi bật nhất phòng khách!

Chủ shop online dở khóc dở cười: “Ặc, nhà cô treo cái này sao? Mọi người
toàn treo tùng cúc trúc mai mà, muốn treo chữ thì cũng phải treo mấy cái như “ái liên thuyết” chứ?”

Tôi bảo: “Không không, trong lòng không an tâm, treo thế để trừ tà.”

Chủ shop cười rất mất hình tượng, trên khung chat cho mấy cái mặt cười
ngoác: Được, dù sao cũng cùng thành phố, tôi đảm bảo tối nay sẽ treo lên cho cô.

Dù sao thì người ta nói rất đúng, chọc gậy bánh xe người khác rồi cũng sẽ bị người khác chọc lại.

Đúng là tôi chột dạ.

Quả nhiên những lượt người đến thăm bệnh cuối cùng cũng tới lượt Trác đại
tiểu thư. Quả nhiên là trung lương, đồ đem đến cũng không tầm thường, tổ yến, phải tốn bao nhiêu tiền chứ? Tôi nhoài người trên bệ cửa sổ nhìn
lên, đúng là có hẹp hòi, nói là biến thái cũng được, nhưng tôi vốn chẳng phải là người cao thượng như cô ta.

“Quả Quả đâu?”

“… Cô ấy ngủ rồi?”

Diệp Bổng cười lịch sự mà rất xa cách với vị tiểu thư nhà giàu đó, tôi nhìn mà mát cả lòng.

“Chị ngồi đi, uống gì?”

“Nhà cậu ngoài trà ra thì còn có gì?” Trác Nguyệt vừa ngẩng lên đã nhìn thấy thứ treo trên tường, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, chỉ lên nói: “Ồ,
nhà cậu thật là cảnh giác, còn treo cái này nữa à?”

Diệp Bổng
suýt nữa thì quên mất cái này, dù sao thì người ta đến treo thì anh
không tiện tranh cãi với tôi. Khi người ta đi rồi thì tôi bám quanh
người anh làm nũng, đến mức anh phải đè tôi ra dạy dỗ, sau rồi quên
luôn. Giờ thì sắc mặt anh đặc sắc phải biết, đỏ ửng lên, tay chân lúng
túng, cũng không dám nhìn cô ta.

“… Tôi gỡ nó xuống ngay!”

“Không cần, cái này là cho tôi xem phải không?” Trác Nguyệt ngồi xuống sô pha, nụ cười tắt lịm, người hình như run lên, nước mắt tràn ra, “Diệp Bổng,
cậu để cô ấy làm nhục tôi như vậy?”

“Xin lỗi, chị đừng khóc, tôi sẽ gỡ xuống ngay, Quả Quả không có ý gì đâu, cô ấy… cô ấy chỉ hơi trẻ con chút thôi…”


Diệp Bổng quay người đi lấy ghế.

Trác Nguyệt từ sau lưng ôm lấy anh ấy.

“… Tiểu Bổng, cậu vẫn thích tôi phải không? Cậu kết hôn với cô ấy chỉ là
thị uy với tôi thôi đúng không? Giờ cậu vẫn không muốn tha thứ cho tôi
sao?... Cậu không thể tha thứ cho tôi sao?”

Giờ tôi mới nghĩ, có
phải mình hơi quá đáng rồi không? Đúng là tôi muốn chọc tức cô ta, nhưng không ngờ lại khiến cô ta tức đến phát khóc. Nghe lén lời nói thật lòng của người khác cũng là chuyện rất đau lòng, vì có những chuyện không
biết tốt hơn là biết. Cảnh giới cao nhất của con người chính là hồ đồ
đúng lúc, hiểu quá rõ mọi chuyện rất mệt mỏi.

Tôi đập trán lên tường, hình như mình gây họa rồi.

Tôi không dám nhìn nữa.

“Không phải tôi không tha thứ cho chị.” Diệp Bổng ngập ngừng, “Chị buông tôi ra trước đã, có gì rồi nói.”

“Tôi không buông!” Trác Nguyệt còn bảo tôi trẻ con, cô ta thì chín chắn hơn
bao nhiêu, “Tiểu Bổng, tôi vẫn luôn yêu cậu, cậu cũng thế, tại sao chúng ta lại không thể ở bên nhau? Lẽ nào vì Tiểu Lê?... Tiểu Lê rất thích
tôi, tôi cũng rất thích Tiểu Lê… Lẽ nào có con rồi lại khác? Trong lòng
cậu con cái quan trọng hơn tình yêu sao?”

Tôi muốn bịt tai lại, nhưng lại muốn nghe, thế là bịt tai nhưng lại để lộ ra khe hở.

“Chị Nguyệt, tôi chưa bao giờ nghĩ con cái quan trọng hơn tình yêu... Nhưng, nói sao đây?... Tôi thừa nhận, sau khi cùng Quả Quả tôi vẫn cảm thấy
thế gian này trong lòng tôi không ai có địa vị cao hơn chị, chắc tôi sẽ
mãi mãi yêu chị… Chỉ là cảm thấy thật… khó khăn. Nhưng sau này cũng
không biết vì sao lại yêu cô ấy, tôi thật sự yêu cô ấy. Có lẽ ban đầu
tôi cũng không biết, nhưng khi biết rồi thì đã rất yêu cô ấy. Giờ tôi
cũng không biết tại sao mình có thể yêu một người như vậy.” Diệp Bổng
giống như đang nói với chính mình, mỗi tiếng đều rất ngọt ngào, “Trước
đây rời xa chị tôi vẫn có thể chịu đựng được, có lẽ vì tuổi còn trẻ con
người cũng kiêu ngạo hơn. Hồi đó cũng trách tôi, nếu suy nghĩ chín chắn
hơn một chút thì có lẽ chị sẽ ở bên tôi. Tôi không biết mình sẽ thế nào… Tôi biết chị thích tôi, thật đấy, tôi chưa bao giờ phủ nhận điều đó. Vì thế chuyện trước đây cũng có lỗi của tôi, không thể nói có tha thứ hay
không. Nhưng bây giờ nếu Quả Quả rời xa tôi thì không biết tôi sẽ thế
nào… Có lẽ tôi sẽ đợi cô ấy, theo đuổi cô ấy mãi, phá hoại cuộc sống của cô ấy, không từ mọi thủ đoạn để có cô ấy… Chị thấy đấy, tôi đã biến
thành người như vậy rồi.”

Nước mắt Trác Nguyệt rơi xuống như
những hòn ngọc đứt dây dây. Cô ôm lấy mặt, gập người khóc. Diệp Bổng cúi người nắm chặt lấy hai tay cô, cười chân thành, “Chị Nguyệt tốt như
vậy, là tôi không có phúc, nhất định chị sẽ tìm được người khiến chị
hạnh phúc.”

Trác Nguyệt lắc đầu, giọng khàn đặc, “Vậy khi ở trong núi tại sao lại liều mạng cứu tôi? Cậu không yêu tôi tại sao lại liều
mạng vì tôi? … Tại sao lại cho tôi cái ảo giác đó?”

“Chị nhớ hôm lật xe tôi đã ôm chị nhảy khỏi xe không?”

“Cô ấy trách cậu vì chuyện đó?”

“Không, cô ấy tưởng tôi bị rơi theo xe xuống, sợ đến mức lăn từ sườn núi xuống, hông bị một vết thương lớn. Nhưng cô ấy không nói gì với tôi, sau này
tôi biết là nhờ Câu Tử - Cô ấy sợ tôi biết rồi sẽ cảm thấy áy náy. Chị
Nguyệt tôi không thể yêu người như thế sao? Những năm tháng đẹp nhất
cuộc đời cô ấy đều dành cho tôi, dù là tảng băng tôi cũng tan chảy rồi.”

Diệp Bổng dịu dàng hơn, “Tại lễ cưới chị từng nói với tôi, hạnh phúc của tôi rất quan trọng với chị. Tôi cũng vậy, hạnh phúc và mạng sống của chị
cũng rất quan trọng với tôi. Dù không phải người thân, chị và Tiểu Tịnh
đều là người thân của tôi… Dù là người lạ thì tôi cũng sẽ dốc hết sức
cứu giúp, càng không nói đến chị của tôi.”

“Chị là chị thôi?”

Diệp Bổng gật đầu, không phủ nhận.

Trác Nguyệt lại khóc một lúc nữa, lớp trang điểm nhòe hết cả. Khi bình tĩnh
lại thì cô mới thấy lúng túng vì đã thất lễ. Cô chưa bị từ chối bao giờ, là cành vàng lá ngọc quen rồi, cảm thấy bất cứ thứ gì chỉ cần cô muốn
là nhất định nó sẽ ở đó đợi mình. Ba mươi tuổi cô mới biết cách trân
trọng, biết chịu đựng, biết chờ đợi.

Còn tôi từ mười năm trước đã bắt đầu chịu đựng chờ đợi thời cơ, tôi biết tình yêu, cái thứ này ý mà, có thể kéo dài đến thiên trường địa cửu, nhưng cũng có thể biến mất
trong nháy mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui