"Rất hiếm có đây." Thích Tư Man tựa hồ không sắc nhọn như trước, đại khái là ấn tượng lúc trước, mặc dù hiện tại nét mặt nàng nhu hòa không ít, Dung Tự vẫn đứng sát cạnh Trình Cẩm Chi.
Thích Tư Man hạ thấp mi mắt, liếc nhìn hai tay sát nhau của Dung Tự và Trình Cẩm Chi.
"Lâu như vậy không gặp, tìm thời gian ôn chút chuyện?"
Trình Cẩm Chi liếc mắt nhìn người môi giới của Thích Tư Man cách đó không xa, người môi giới còn đang nhìn về hướng này, xem ra Thích Tư Man hành trình rất vẹn toàn.
"Tôi không thành vấn đề."
Thích Tư Man nhìn theo ánh mắt của Trình Cẩm Chi, cũng thấy được người môi giới đang nôn nóng chờ đợi.
Nàng cười cười, từ trong ví tiền rút ra một tấm danh thiếp.
"Rảnh rỗi lại hẹn gặp."
Chờ Thích Tư Man đi rồi, Trình Cẩm Chi tùy ý nhét danh thiếp vào trong túi.
Dĩ vãng nàng nhận được người nào vai lớn, đều sẽ đặc biệt nhét vào trong ví tiền.
Dung Tự nhìn thấu động tác của Trình Cẩm Chi, giơ tay nắm bả vai Trình Cẩm Chi.
"Cậu ta ngụy trang càng ngày càng giỏi." Trình Cẩm Chi nói.
Tới hôm nay, Trình Cẩm Chi cũng coi như ăn rất nhiều hào trường một trí*.
Thích Tư Man mới sẽ không liên hệ nàng, vừa vặn, nàng cùng Thích Tư Man cũng không có cái gì để nói.
Chụp ảnh tốt nghiệp, chụp ra được chuyện với bạn học, đó mới gọi là quái đản.
Thích Tư Man tới chụp ảnh tốt nghiệp, là bị bao vây tới.
Trình Cẩm Chi ước ao nàng điểm này.
Nàng lúc nào mới có thể hot thành như vậy, tùy tiện dự một hoạt động, đều có người đến chụp chung với nàng cọ nhiệt độ.
"Mặc kệ nàng, Lão Trầm và Nam Tuyền còn đang ở đằng trước.
Chúng ta đi tìm bọn họ đi."
[*cụm nguyên gốc là 'ăn một hào trường một trí', ý chỉ ăn một lần thất bại thì tăng thêm một phần tài trí.
Cẩm Miêu ăn nhiều lần mới tăng được một phần :))]
Dung Tự viết xong bài tập, quay đầu lại nhìn Trình Cẩm Chi ở phía sau.
Mẫu thân đã ngủ, Trình Cẩm Chi ôm gối, đang nằm nhoài trên giường.
Trình Cẩm Chi đại khái đang chỉnh ảnh, hôm nay nàng chụp rất nhiều.
Phỏng chừng đợi lát nữa muốn đăng Weibo.
Hôm nay đi trường học, Dung Tự cũng nhìn thấy ước ao trong ánh mắt Trình Cẩm Chi.
Lớp các nàng không ít người đều thành minh tinh rồi.
Một thế hệ mới tiểu sinh hoa đán, bạn các nàng chiếm một nửa.
Phi thường một điểm không như ý, hiện tại Trình Cẩm Chi xem như là hơi nhỏ danh khí.
Nhưng là làm diễn viên, nàng cũng không có tác phẩm tiêu biểu gì đó, tác phẩm vai chính, đa số đều không lên nổi.
Đổi đến trên nền tảng internet, còn bị chém.
Thấy Trình Cẩm Chi trở mình, Dung Tự liền biết Weibo nàng đã đăng bài.
Dung Tự lướt điện thoại, theo thường lệ điểm tán cho Trình Cẩm Chi.
Mở ra Weibo mới phát hiện không ít người tag nàng.
Là tin Weibo mới nhất của Trình Cẩm Chi, nội dung văn tự: "Ai cởϊ áσ học sĩ của ta."
Đăng xong văn tự, còn kèm ảnh.
Là ảnh Dung Tự đang mặc áo học sĩ của nàng.
Trình Cẩm Chi như vậy, cũng là phối hợp chuyện cười ban ngày của các võng hữu.
Khu bình luận không ít người tag Dung Tự.
"Đêm dài, chịu không được a."
"Té! Một lời không hợp liền phát cẩu lương, không phải là tờ giấy hôn thú sao? Chúng ta làm cho ngươi còn không được sao?"
"Dung Tự ngươi còn chậm chạp cái gì! Mau chóng lấy Cẩm Miêu làm vợ a!"
"Làm sao vậy?" Thấy Dung Tự không làm bài tập nữa, ngồi xuống bên giường của nàng.
Trình Cẩm Chi mở miệng.
Không muốn quấy nhiễu Dung mẫu nghỉ ngơi, hai người một trước một sau đi ra phòng bệnh.
Hai người ngồi ở trên băng ghế dài, vào lúc này, ở bên ngoài chỉ có vài hộ sĩ đi kiểm tra phòng.
Dung Tự giơ tay xoa một chút tai Trình Cẩm Chi.
"Tốt nghiệp vui sướng."
"Đừng lo lắng chị.
Chị chỉ có chút nhỏ phiền muộn." Trình Cẩm Chi tựa vào vai Dung Tự.
"Ở bên cạnh em, chút ít phiền muộn của chị đều không còn."
"Quãng thời gian trước, là em ăn bậy giấm." Dung Tự dừng một chút.
"Trong miệng em nói ủng hộ sự nghiệp chị, không chỉ không có hành động thực tế, còn kéo chân sau chị.
Em sẽ không như vậy nữa."
Dung Tự chủ động, Trình Cẩm Chi càng thêm xấu hổ.
"Cũng do chị không đúng mực.
Sau này chị sẽ lưu tâm hơn."
"Em cũng vậy, em phải nói với chị." Trình Cẩm Chi nói.
Bầu trời ngoài cửa sổ, mờ mịt tối đen.
Trình Cẩm Chi tựa trên vai Dung Tự, phảng phất tương lai sau khi tốt nghiệp sẽ không mờ mịt như vậy.
"Cô muốn làm gì?" Hoa Án đẩy ra bó hoa* trước mặt.
[*hoa dùng trong đám cưới]
"Ừm......" Vốn là Olivia cười đến hai gò má đỏ ửng, nhưng thấy Hoa Án lãnh đạm như vậy, cao hứng mạnh mẽ của nàng lại bị xóa bỏ một nửa.
Bó hoa này là tặng cho Hoa Án, nhưng nàng không biết làm sao mở miệng.
"Chính là......"
"Cô muốn tặng Trình Cẩm Chi?"
"Cô thấy đẹp mắt không?" Ta tự tay làm.
"Là phẩm vị của Trình Cẩm Chi."
Olivia có điểm ngơ ngác, nhất thời không nhận ra có phải là Hoa Án đang khen ngợi hay không.
"Cô khoảng thời gian này đừng đi tìm chị ta.
Hòa khí chị ta đủ lắm." Hoa Án tựa hồ biết chuyện Trình Cẩm Chi đánh người.
"Ò." Olivia cào cào tóc dài.
"Cô muốn không? Tôi làm cũng làm rồi."
"Tôi không thích loại này, cô đưa cho người khác đi."
"Vậy cô thích dạng gì?"
"Cô hỏi cái này làm gì?" Hoa Án lại nhìn Olivia một chút.
"Tôi phát hiện cô gần đây rất kỳ quái."
"Rất kỳ quái sao?" Olivia ngượng ngùng vén tóc.
"Phát sốt rồi?"
Phát tao rồi.
"Không......"
Olivia thò đầu tới, thấy Hoa Án đang xem tin nhắn của Dung Tự.
"Tại sao cô lại thích Dung như vậy?"
"Trước kia không phải cô cũng thích cậu ấy sao?"
"Em ấy xinh đẹp."
"Tôi cũng vậy."
"Vậy cô cảm thấy tôi xinh đẹp không?"
Hoa Án ngẩng đầu nhìn Olivia, lại nhìn bó hoa trong tay Olivia.
"Cô vẫn là đi tặng hoa cho Trình Cẩm Chi đi."
Hoa Án đã nửa từ bỏ "đồng đội" này rồi.
Olivia xẹp miệng, lại vân vê hoa trong tay.
Nàng cảm giác mình rất ủy khuất, trước yêu thích Trình, không dám để cho Trình biết, hiện tại yêu thích Hoa Án, cũng không dám để Hoa Án biết.
Vì sao lại thảm như vậy?
Chờ bệnh tình của Dung mẫu có chuyển biến tốt, Trình Cẩm Chi mới tiến tổ.
Tiến tổ cũng một trăm lần không yên lòng, dặn dò Dung Tự, lại căn dặn ba mẹ mình.
Có tình huống gì nhất định phải nói với nàng.
Lúc chia tay Dung mẫu nước mắt ào ào, phảng phất như phải ba năm năm năm không gặp.
Chờ Trình Cẩm Chi đi được hai ngày, Dung mẫu mới nói tới chuyện tình cảm của các nàng với Dung Tự.
"Dung Tự."
"Sao vậy ạ? Có chỗ nào không thoải mái sao?" Nghe mẫu thân gọi tên nàng, Dung Tự lại ngồi tới.
Từ khi mẫu thân nằm viện, Dung Tự liền tiến vào trạng thái canh gác.
"Cẩm Chi." Dung mẫu dừng một chút, tựa hồ thân thể còn suy yếu.
"Là một đứa bé tốt."
"Vâng." Dung Tự cho rằng mẫu thân lại muốn nói "Đừng chậm trễ Cẩm Chi", nàng đáp một tiếng, lại trầm mặc.
Dung mẫu một hồi lâu mới mở miệng.
"Nếu đã lựa chọn, vậy thì phải làm cho tốt."
"Mẹ?" Dung Tự không nghĩ mẫu thân sẽ nói lời nói như vậy.
Dung mẫu nhắm hai mắt lại, tựa hồ mệt mỏi rồi.
"Con cần phải hảo hảo đối xử với người ta.
Tâm tư con bé không sâu như con, đừng chậm trễ con bé."
Dung Tự biết mẫu thân là đang nói chuyện lúc trước, các nàng chiến tranh lạnh.
"Vâng."
"Không biết là đúng hay là sai, thật sợ mình làm chuyện sai lầm."
"Chúng con không sai." Dung Tự nhẹ nhàng nắm chặt tay mẫu thân.
"Mẹ, mẹ ngủ đi.
Ngày mai Cẩm Chi còn muốn gọi video với mẹ."
Trình Cẩm Chi hiện tại ở đoàn phim, thật vất vả tìm được một địa phương tín hiệu tốt, nói ngày mai tan tầm, muốn video với các nàng.
Trình Cẩm Chi gần đây nhận một phim không tệ, tinh thần có đủ, tựa hồ là đã nhìn suốt hai ngày đêm, lúc video với bọn họ tinh thần vẫn dồi dào.
Dung mẫu tán gẫu với Trình Cẩm Chi một hồi liền nghỉ ngơi, Dung Tự cầm điện thoại đi hành lang.
Trình Cẩm Chi chống gò má, chọt chọt Dung Tự trong video.
"Gần đây có phải rất bận?"
"Có chút." Xác thực rất bận rộn, ngoại trừ chăm sóc mẫu thân, còn phải chú ý việc học trong trường, còn có hạng mục ở Trình gia.
"Chị muốn đi nghỉ ngơi không?"
Trình Cẩm Chi dụi con mắt, hơi làm nũng nói: "Hôm qua có người thăm ban nam chủ, chụp cả chị vào ảnh.
Thật phiền nha, chụp lúc chị đang uể oải."
Dung Tự cười cười, cứ như vậy nghe Trình Cẩm Chi thao thao nói.
Nghe Trình Cẩm Chi nói chuyện, đủ để tiêu trừ tất cả mệt mỏi.
Nằm ở trên giường, lại nghĩ tới lời mẫu thân nói hôm qua, đoạn thời gian đó nàng cùng Trình Cẩm Chi chiến tranh lạnh.
Nàng không nói chuyện với Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi nói liên miên cằn nhằn nói rất nhiều, thời tiết ngày đó như hôm nay vậy, hơi lạnh.
Trình Cẩm Chi lạnh đến mũi đỏ chót, về nhà rồi, Trình Cẩm Chi cầm lấy tay nàng.
Tựa hồ là một chuỗi tiếng Pháp.
"Hai ngày trước thu dọn đồ vật, phát hiện nhật ký cao trung của chị.
Em còn nhớ không?"
Dung Tự lắc lắc đầu.
Lúc chia tay, Trình Cẩm Chi muốn ôm sau gáy nàng, ở bên tai nàng nhẹ giọng ngâm nga.
Vẫn là lúc lên cao trung, các nàng ở bên ngoài thuê phòng.
Các nàng lúc ấy, phi thường ngây ngô, hôn không đến điểm mấu chốt, chỉ quấn ở cùng nhau, thẹn thùng cử động thêm một bước.
Nàng khi đó, còn phi thường ngốc, cái gì cũng cần Trình Cẩm Chi dụ dỗ từng bước, nào giống như bây giờ, động một chút là đem đối phương phát khóc phát cáu.
"Em sẽ cố gắng đọc sách, cố gắng kiếm tiền.
Sẽ đối xử với chị như thúc thúc a di vậy." Lời nói của nàng khi đó.
Trình Cẩm Chi lúc đó chưa trả lời nàng, chỉ chôn ở trong ngực của nàng, ngâm nga một bài ca tiếng Pháp cho nàng, em là tình đầu tốt nhất, quan trọng nhất của chị.
Các nàng khi đó, bởi vì tuổi quá nhỏ, tràn đầy mê man và bất an với phản đối của gia trường.
Dường như tất cả mọi người đều như vậy, ngoại giới càng mài mòn, ôm ấp càng chặt.
Phảng phất nhất định phải có mài giũa.
Sinh hoạt đều là những vụn vặt nho nhỏ, rút đi tất cả cảm xúc mãnh liệt ban đầu, ít đi mài mòn, trái lại sẽ mất đi đối phương.
Bình tĩnh không giải thích được, hòa hảo không cần nguyên do, đều là nàng không muốn mất đi Trình Cẩm Chi.
Thật may mắn, nàng gặp được Trình Cẩm Chi con người này.
Người khác thường tổn hại Trình Cẩm Chi, nói chỉ có nàng mới chịu được tính cách của Trình Cẩm Chi.
Nàng làm sao lại không như vậy, cũng chỉ có Trình Cẩm Chi sẽ nói nàng khó tính lại luôn quấn quít lấy nàng.
Ngày ấy mẫu thân xuất viện, chỉ có thúc thúc đến.
Thúc thúc muốn nói lại thôi nhìn Trình Cẩm Chi, chắc hẳn ông cũng đã biết.
Tiền San là người không bảo vệ được miệng, không đến ba ngày, liền ồn ào để lão hàng xóm lão láng giềng đều biết chuyện của Dung Tự và Trình gia.
Trình Cẩm Chi từ bạn nối khố nào đó biết được, tuyên bố muốn xé miệng Tiền San.
Khiến cho Tiền San hiện tại không dám tới.
Tiền San gần đây cũng đang trong thời gian khó khăn, học theo người làm ăn, người lại chạy, ngân hàng tìm đến cửa, mới biết người cầm phòng của bà đã làm bảo hiểm.
Nhà phải thu đi, mỗi ngày bà ngồi trước cửa khóc cha chửi mẹ.
Trước kia một hồi, Dung Tuấn tựa hồ bị Tiền San làm phiền, cũng nói muốn ly hôn với bà.
Dung mẫu còn khuyên Dung Tuấn hai câu, bị Dung Tự cản lại.
"Đoán chừng là chủ ý thẩm thẩm nghĩ ra."
Dung Tự hiểu rõ thẩm thẩm, thẩm thẩm chắc chắn sẽ không để cho mình chịu thiệt.
Bà có lẽ tính kế thúc thúc, dời tài sản ra ngoài.
Dung Tự không muốn để mẫu thân liên quan đến chuyện nhà thẩm thẩm, một là thân thể của mẫu thân, hai là không muốn để mẫu thân và thẩm thẩm có thêm liên quan gì.
Bây giờ Dung Tự đối với thẩm thẩm là thái độ gì, đại khái chính là một ngày ngươi cường đại hơn đối phương, liền phát hiện mình không có hận đối phương như vậy.
Cũng không phải rộng lượng, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết.
Nhưng nhìn thấy thẩm thẩm, Dung Tự vẫn hơi phiền lòng.
Nàng đương nhiên biết thẩm thẩm ở sau lưng nói xấu Trình Cẩm Chi cái gì, miệng phi thường nát, có chút đáng ghét.
"Chị dâu, là em xin lỗi chị.
Em không biết cô nương Trình gia là......" Thời điểm chỉ có Dung Tuấn cùng Lý Thanh, Dung Tuấn hơi hổ thẹn nói: "Nếu như em sớm biết, em sẽ không để Dung Tự dây dưa với bà ấy."
Vừa nghĩ tới vợ ở nhà nói những lời khó nghe kia, Dung Tuấn liền cảm thấy từng trận áy náy.
Ông nói tại sao Trình Cẩm Chi lại đối tốt với Dung Tự như vậy, hóa ra từ nhỏ đã......
"Dung gia các người, thực sự là một người lại một người giỏi giang.
Dung Tự nên lấy cái danh tự này, tiểu hồ mị tử*, lại còn bò lên trên giường nữ nhân." Lời Tiền San nói vẫn luôn rất khó nghe.
[*hồ mị: dụ dỗ, quyến rũ, mê hoặc, nịnh hót]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...