Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian FULL


Nụ hôn này của Dung Tự khiến Trình Cẩm Chi đỏ mặt lên, hai tay Trình Cẩm Chi bụm mặt mình lại.

"Làm gì đó, đang ở ngoài đấy."
Tuy nói như vậy, nhưng trông Trình Cẩm Chi chẳng để ý xíu nào, phản ứng của xung quanh nàng còn chả thèm xem.

Trái lại thì Dung Tự mặt đỏ rần, cô đưa điện thoại vào trong tay Trình Cẩm Chi.

"Dù sao thì không cho phép chị chơi điện thoại nữa."
Chơi nữa, đoán chừng sẽ mở live stream mất thôi.

Nhiều lần hẹn hò trước đây, Trình Cẩm Chi đều mở live stream.

Chỉ cần Trình Cẩm Chi mở live stream, thì lại càng chẳng quan tâm gì Dung Tự nữa.

Lúc Dung Tự hỏi nàng muốn ăn gì hay muốn uống gì, nàng đều thốt một câu vô cùng lấy lệ "Chỉ cần là em mua, chị đều muốn", còn chẳng thèm nhìn Dung Tự nữa chứ.
"Được rồi, không chơi nữa." Trình Cẩm Chi ôm sau gáy của Dung Tự, cười tít mắt mà vịn vào người Dung Tự.
Lỗ tai Dung Tự đo đỏ.

"Ừm."
Trình Cẩm Chi vốn ham chơi, bây giờ đến công viên giải trí thì lại càng hăng hái, cái gì cũng muốn chơi, từ thuyền hải tặc đến vượt thác, từ cối xay gió cực tốc đến bánh xe đu quay.

Trình Cẩm Chi chơi vượt thác đến ba, bốn lần, nàng mặc áo mưa màu hồng nhạt liền mũ mà Dung Tự mua cho nàng, lúc lên dốc, ngón tay thon dài của nàng kẹp lấy mũ, mắt lấp lóe nước mà nhìn Dung Tự.

Tóc của Trình Cẩm Chi đã ướt từ lâu, trên trán còn dính mấy túm tóc, nàng cứ chớp chớp mắt mà nhìn Dung Tự như vậy, khiến lòng Dung Tự hơi động.
Lúc qua đường hầm, Dung Tự cúi đầu kề vào trên môi Trình Cẩm Chi.

Vốn chỉ định chạm thử, nhưng Trình Cẩm Chi sớm có mưu tính rồi, nàng chà xát đầu lưỡi vào trên môi Dung Tự một hồi.

Đầu lưỡi mềm mại của Trình Cẩm Chi trượt vào, hai người hôn môi ngay ở trên thuyền.
"Hôn kìa." Đường hầm hơi tối, nhưng có một đứa trẻ chú ý đến họ.
Mặt Dung Tự đỏ lên, vội vàng thả ra môi Trình Cẩm Chi.

Ánh mắt của mọi người trên thuyền đã bị họ hấp dẫn từ lâu, đặc biệt là người trẻ tuổi.

Có vài cô gái tuổi trẻ còn quay đầu lại nhìn họ.

Hai má Dung Tự có hơi nóng lên, nhưng tay vẫn cứ vững vàng nắm lấy tay Trình Cẩm Chi.

Nếu như là người yêu bình thường, có lẽ sẽ không khiến nhiều người chú ý như vậy, nhưng họ lại là người yêu đồng tính.
Xuống thuyền rồi, đoán chừng trò này chắc là không thể chơi được nữa.

Dung Tự giúp Trình Cẩm Chi cởi áo mưa, dùng khăn giấy lau sạch hai má của Trình Cẩm Chi.


Đôi mắt Trình Cẩm Chi sáng óng ánh, chưa đợi Dung Tự lau xong, nàng đã kéo Dung Tự lên chơi bánh xe đu quay.

Lúc bánh xe đu quay đi lên, Trình Cẩm Chi liền chạm lấy môi Dung Tự.

Dung Tự ôm lấy Trình Cẩm Chi đang dựa vào người mình.
Đợi đến khi bánh xe đu quay sắp đến điểm cao nhất, đầu lưỡi Dung Tự chui vào trong.

Để cho tiện hôn môi, Trình Cẩm Chi ngồi quỳ chân ở trên người Dung Tự, hai người cứ thế hôn một vòng đu quay.

Lúc sắp xuống đất, Trình Cẩm Chi thả ra môi lưỡi Dung Tự, nụ hôn khi nãy đến bất chợt như mưa to gió dữ, khiến hai người còn chưa hòa hoãn lại.

Dung Tự còn hơi ngẩn ra, mắt lấp lóe nước mà nhìn Trình Cẩm Chi.

Đáy mắt Trình Cẩm Chi có hơi đỏ lên, nàng sờ môi Dung Tự, thở gấp mấy hơi lại hôn thêm một cái ở ngoài môi Dung Tự.

"Tự Nhi, chúng ta là bình thường."
"Ừm." Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi, cô biết Trình Cẩm Chi là vì động viên cô.

Khi nãy xuống thuyền, cô kéo Trình Cẩm Chi đi về phía lối ra, trông giống như đang lảng tránh ánh mắt trên thuyền.

Chẳng qua Dung Tự cảm thấy có hơi ngượng ngùng mà thôi.
"Em đừng bỏ lại chị." Trình Cẩm Chi là sợ Dung Tự để ý ánh mắt của người khác.
"Em sẽ không bỏ lại chị."
Xuống bánh xe đu quay, Dung Tự cứ thế mà nắm tay Trình Cẩm Chi.

Trình Cẩm Chi giờ còn có hơi ngượng ngùng, cũng ngoan ngoãn mà đi theo Dung Tự.

Nàng vén tóc sang bên, nhìn hai bàn tay nắm chặt của hai người.

Có lẽ là nàng cả nghĩ quá rồi, chẳng qua Tự Nhi ngượng ngùng mà thôi.

Nhưng lúc Tự Nhi vội vã dắt nàng xuống thuyền, nàng vẫn bất giác mà lo lắng một hồi.

Cùng là con gái, Trình Cẩm Chi cũng sợ chứ.

Nhưng cái nàng sợ không phải là ánh mắt của người khác, sợ là sợ người yêu của nàng để ý những thứ đó.

Thật ra ngẫm lại, dù cho có là cặp đôi bình thường thì hôn môi trên thuyền như vậy, cũng sẽ khiến không ít người chú ý, nhỉ? Người ở Trung Quốc đều có tư tưởng kín đáo, hướng nội.

Có lẽ là mình để ý quá nên mới suy nghĩ nhiều? Mà thôi, đừng nên nghĩ nữa thì hơn, càng nghĩ thì lại càng rắc rối.
Tận mấy ngày chưa đăng weibo, dân mạng nói Trình Cẩm Chi không post weibo nữa thì họ định đi báo cảnh sát nói ngôi sao mạng của họ bị mất tích rồi.
"Meo [chèn hình]." Hình chèn là bức ảnh Trình Cẩm Chi cầm tay Dung Tự, mười ngón siết nhau để ở ngay ngực.

Ảnh đấy là Trình Cẩm Chi nằm trên giường nghiêng người để chụp, trông tướng chụp rất tùy tiện.
"Ha ha ha ảnh giường chiếu mấy người muốn nè."
"Đi chơi mệt quá, cũng may có Dung bảo."
"Dung bảo ngủ rồi, ngày mai tụi tui định đi tham quan phủ đệ."
Trình Cẩm Chi cứ comment lia lịa ở dưới khu comment.
Không ít người trả lời comment "ảnh giường chiếu" thế này:
"Có lẽ tụi tui cần thẳng thắn hơn, khi nào hai người đóng AV hả?"
"Té! Có phải là ảnh giường chiếu của hai người đâu!"
"Chẳng những cần Miêu Ngao đóng AV, tụi tui còn cần clip ảnh full HD."
Trình Cẩm Chi chơi điện thoại được một lúc, Dung Tự lại cạ bả vai Trình Cẩm Chi một cái, dường như đang mơ mơ màng màng mà nhắc nhở Trình Cẩm Chi nên đi ngủ.

Trình Cẩm Chi để điện thoại xuống, tắt đèn đầu giường, xoay người co vào trong lồng ngực của Dung Tự.

Meo.

Hành động lưu loát liền mạch.
Hai người du lịch và chơi đùa gần như hai tuần lễ, tuy hai tuần lễ này Dung Tự đã tính toán kỹ lưỡng, nhưng vì người cô đi cùng lại là Trình Cẩm Chi nên dự toán vượt múc, còn phải dùng thẻ ngân hàng chú dì cho Trình Cẩm Chi.

Chú dì để 10 nghìn tệ ở trong thẻ.

Dung Tự ghi sổ liệt kê rõ ràng, tỏ rõ là cô chỉ mượn dùng tiền của chú dì thôi, đến khi cô có tiền thì sẽ bổ sung vào thẻ lại.

Khi du lịch về, cũng đã đến tháng Tám.

Lại ở nhà đợi hơn nửa tháng.

Đầu tháng Tám, Dung Tự đã nhận được thư thông báo trúng tuyển của Hoa Dung.

Dung mẹ cầm thư thông báo trúng tuyển đi trong trấn lấy tiền thưởng về, dĩ nhiên tiền thưởng là để cho Dung Tự làm sinh hoạt phí.

Khai giảng, Dung mẹ đi cùng Dung Tự đến trường.

Đợi đến khi Dung Tự chính thức huấn luyện quân sự, Dung mẹ lại quay về.

Nghỉ hè năm nay, Dung Tự đã nói với mẹ về chuyện hi vọng mẹ đến Thân Thành.

Dù sao thì mẹ ở nhà cũng làm thuê, chi bằng đến Thân Thành làm.

Mẹ bảo sẽ cân nhắc, nhưng cũng phải chờ sang đầu xuân năm tới, bây giờ Dung mẹ đang làm việc ở một công trường có kỳ hạn công trình khá dài.
Năm nay Trình Cẩm Chi lên năm ba đại học, cũng bắt đầu bận rộn dần, thầy cô chuyên ngành đang dẫn họ đi vào đoàn phim.


Hai năm qua, Trình Cẩm Chi cũng đóng không ít phim, thu hoạch lớn nhất chính là khá nhiều ảnh chụp chung với diễn viên chính.

Vất vả lắm mới có hai câu thoại, lúc thì cắt, lúc thì không chiếu.

Chân chính ló mặt là một bộ phim chiếu mạng (webdrama), kịch bản khá là motip cũ, không có nổi tiếng gì, còn chẳng có ai thèm đâm thọc.

Năm nhất đại học, lúc Trình Cẩm Chi được thầy cô đề bạt vào một đoàn phim, nàng còn đặc biệt chụp ảnh màn hình để post lên mạng.

Dù nó là một bộ phim chủ đề đô thị cũ rích, nhưng nàng luôn cảm thấy đấy là một khởi đầu tốt.

Kết quả đóng phim hai năm vẫn giậm chân tại chỗ, cũng may năm hai có tham gia vào cuộc thi tuyển chọn nhóm nữ nên mới nổi tiếng được đôi chút.

So với Trình Cẩm Chi, Nam Tuyền may mắn hơn nhiều, năm hai nhận một phim cổ trang, vốn không có cảnh quay gì, sau đó vai nữ phụ nửa chừng không đóng nữa, Nam Tuyền do có kỹ thuật diễn không tệ nên mới được mấy câu lời thoại.

Quan trọng nhất là, vai của nhỏ trong phim là CP với Dương Thụ.

Dương Thụ là sao nhí, ấn tượng mọi người đối với cậu ta đều là lúc cậu ta mặc quần thủng đáy.

Bây giờ không những cậu ta đã lớn rồi, lại còn biết nói chuyện "yêu đương", khiến không ít khán giả cảm thán thời gian nhanh quá.

Người đại diện của Dương Thụ dường như thấy được phương thức chuyển hình của Dương Thụ, bắt đầu vô tình hay cố ý mà mà nhắc đến CP của Dương Thụ cùng Nam Tuyền, cũng bởi vậy Nam Tuyền được ké lợi.

Kỹ thuật diễn của Nam Tuyền khá tốt, trước đây nhỏ vốn đứng hạng nhất của chuyên ngành lúc thi đầu vào.
Tuy rằng Thẩm Thu Như vào khoa diễn, nhưng phương hướng phát triển của nhỏ hình như là show giải trí, hai năm qua đã lên show giải trí có to có nhỏ rồi.

Sau khi tốt nghiệp, đoán chừng cũng sẽ là một thành viên trong show giải trí nào đó.
~
Hôm nay, Trình Cẩm Chi vừa mới đóng một cảnh phim xong, từ đoàn phim đi về, bởi mệt mỏi nên dẫn đến một chút đa sầu đa cảm.

"Tự Nhi, em nói xem có phải chị không thể nổi tiếng được không?"
"Nữ chính còn không xinh bằng chị, kỹ thuật diễn cũng chẳng tốt." Trình Cẩm Chi nói với Dung Tự.
Dung Tự biết Trình Cẩm Chi đang mệt mỏi, nên cứ yên tĩnh nghe Trình Cẩm Chi oán giận.

Oán giận đến tiếp sau, Trình Cẩm Chi cững tự mình khuyên mình.

"Cũng tùy, không thể thấy người ta nổi tiếng thì ghen ghét được.

Người ta nhất định là có sở trường của họ."
Rất nhanh, Trình Cẩm Chi đã phát hiện "chỗ hơn người" của nữ chính.

Đầu tiên nàng chỉ hoài nghi mà thôi, sau này Thích Tư Man gửi ảnh sang thì nàng mới chính thức xác nhận.

Nữ chính có một kim chủ [1] hơn 50 tuổi.

Thích Tư Man bảo nàng ra chơi, gửi cho nàng một bức ảnh tụ hội, trong ảnh đó có cô nữ chính nọ - vốn theo hình tượng đáng yêu lại đang ngồi ở trên đùi một đại gia, mút lưỡi với đại gia nọ.

Thích Tư Man đã thay vài người "anh" rồi, người sau ngày càng già hơn người trước, nhưng cũng có tiền hơn người trước.


Túi hàng hiệu, biệt thự, xe xịn, không thiếu gì cả.

Bản thân Thích Tư Man cũng nói rồi, lúc trước báo thi Thân Đại, chỉ là đánh bóng cho mình mà thôi.

Cái này gọi là đầu tư vốn cho mình.
Bây giờ Thích Tư Man muốn cái gì có cái đó, đóng phim đối với nhỏ như để đánh bóng tên tuổi, nhỏ không hề nghiêm túc chút nào cả.

Không phải vai chính thì không nhận, còn nhận rồi thì chẳng đếm xỉa gì, kỹ thuật diễn thì không cần phải nói, chỗ cần cởi thì cởi ngay, chẳng bẽn lẽn chút nào, đôi khi còn đi đề nghị với đạo diễn là chỗ nào cởi sẽ thu hút mắt nhìn hơn.
Trước đây khi Thích Tư Man biết Dung Tự, nhỏ còn cười rất mờ ám.

"Bảo sao cậu không đến tụ hội, hóa ra cậu thích loại này sao.

Cứ nói với mình, trong tay mình nam nữ có đủ cả."
Trình Cẩm Chi cũng không biết nên nói Thích Tư Man thế nào, nếu nói trượng nghĩa, ấy quả thật rất "trượng nghĩa", có nữ đại gia đồng tính nào thì liền vứt phương thức liên lạc cho nàng ngay.

Nhưng mà Trình Cẩm Chi thật sự không tiêu thụ nổi loại ấy.
"Cẩm Chi, không phải cậu cứ hỏi tại sao cậu không nổi tiếng sao? Đó là vì không có tài nguyên.

Mà tài nguyên thì đến từ đâu? Tự mình phải đi kiếm chứ đâu." Thích Tư Man nói với nàng.
Thích Tư Man vẫn muốn truyền đạt một loại quan điểm thế này với nàng: Dù sao thì cũng là bị ngủ với nữ, chi bằng chọn người có tiền.
Nghe xong quan điểm của Thích Tư Man, Trình Cẩm Chi theo bản năng mà nói: "Ai nói mình là bị ngủ."
Đến lúc này, Trình Cẩm Chi còn không quên tranh một hồi công thụ ở trước mặt người khác.
"Không phải rõ ràng quá rồi sao?" Thích Tư Man cũng hiểu, câu tiếp theo thì có hơi không bình thường.

"Cậu ngây thơ thật đấy nhỉ, người ta vừa nói có tình cảm với cậu thì chân cậu đã mềm nhũn rồi, còn tự nguyện nằm xuống nữa chứ."
Trong mắt của Thích Tư Man, tình cảm và tiền đều giống nhau, đều là giá trị trao đổi.

Nhưng có tiền thì không giống nữa, bạn muốn đàm luận tình cảm với đối phương thì đàm luận tình cảm, muốn đàm luận tiền thì đàm luận tiền.

Còn người nghèo thì chỉ có thể đàm luận tình cảm mà thôi.
Lúc Nam Tuyền nói tam quan [2] của Thích Tư Man vặn vẹo, Thích Tư Man còn biện giải một câu: "Cậu không thể bảo giá trị quan của mình không phù hợp với cái nhìn bây giờ của cậu thì bảo nó không đúng được.

Mình thấy nó rất đúng mà.

Mỗi lần nghĩ đến giá trị quan của mình, có đang buồn ngủ mình cũng tỉnh hẳn ra."
Tiện thể, Thích Tư Man còn nói đến chuyện của Nam Tuyền và Dương Thụ một hồi.

"Nam Tuyền, chuyện của cậu với Dương Thụ là thật đấy à?"
===
*Chú thích:
[1] Kim chủ: người bỏ tiền, bỏ vốn (thường để bao nuôi một ai đó).
[2] Tam quan: chỉ 3 cách nhìn là "thế giới quan" "giá trị quan" và "nhân sinh quan".
Thế giới quan hay vũ trụ quan, chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài.
Nhân sinh quan là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh.
Giá trị quan là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc).
Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.
===
*Lời editor: Như đã nói, đừng chờ mong gì về Cẩm Chi sẽ có thành tựu trong giới giải trí, nếu muốn có, xin mời qua đọc bộ Trọng sinh =))) Bộ này chủ yếu chỉ để phát đường hòng khiến độc giả sâu răng thôi :(((( thật ra thì mình cũng hụt hẫng lắm, mà thôi Chi moe quá nên tha thứ :( 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui