Dung mẹ tìm một công việc cho Dung Tự ở trong trấn, lương hơi ít, một tháng còn chưa đến 1000 tệ.
Dù cho có dựa theo trình độ chi phí của cư dân trong trấn nhỏ này, thì lương không tới 1000 đây cũng xem như ít rồi.
Nhưng công việc của nó thì khá là nhàn rỗi.
Trấn nhỏ không giống thành phố lớn, người ta bất cứ lúc nào cũng có thể tìm được công việc.
Thoạt đầu Dung mẹ đã hứa hẹn Dung Tự xong hết rồi, nếu Dung Tự không đi, còn sẽ dẫn đến lời ra tiếng vào của người khác.
Họ bảo là họ đã chừa giúp một chỗ rồi, thế mà cô nói đến lại không đến, đi đâu mà tìm người bây giờ.
Nhưng trên thực tế là, chút tiền cỏn con như vậy cũng chẳng tìm được người gì, thông thường đều là tìm học sinh làm part-time thôi.
Dung mẹ trước đó cũng không biết Dung Tự sẽ dẫn Trình Cẩm Chi về, nếu biết, bà sẽ chẳng kêu cô đi làm công việc này.
Dung mẹ khá là thực tế, bà nghĩ chẳng thà để Dung Tự ở nhà lâu như vậy, còn không bằng đi làm chút chuyện kiếm ít tiền, có tiền tiêu vặt còn có thể đi chơi đâu đó.
Vì thế, khi Trình Cẩm Chi đến, Dung mẹ đứng băn khoăn ở cửa hơn nửa ngày, không biết nên nói sao với con gái về chuyện này.
Nếu con gái không chịu, muốn ở nhà chơi với chị nó, vậy bà đành thoái thác công việc này thôi, hoặc là ra ngoài tìm người khác thay thế.
Dung Tự không muốn khiến mẹ khó xử, cô cũng hiểu mẹ cô sao lại như vậy, rảnh rang thì rảnh rang đấy, nhưng phút nào phút nấy thì chả là tiền.
Lúc nói với Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi còn chưa tỉnh ngủ, chỉ là mơ mơ màng màng mà nhìn cô.
"Hả? Làm việc à, có thể mang người khác đi chung không? Chị muốn ở bên em."
Đương nhiên có thể mang người, mang bao nhiêu người cũng không sao, công việc vô cùng nhẹ nhõm, chính là trông coi một nhà kho.
Ở phòng nghỉ chỉ có một cái quạt cũ kỹ, mặc dù dựa theo quy chế, ở phòng nghỉ ngơi đã được lắp máy điều hòa rồi, nhưng không biết ông chủ quăng remote ở chỗ nào nữa.
Hỏi người kiểm tra cương vị, người kiểm tra là một gã đàn ông trung niên, vẻ mặt gian giảo, vừa đi vào đã nhìn chằm chằm Trình Cẩm Chi, may mà có Dung Tự che ở đằng trước Trình Cẩm Chi.
"Máy điều hòa à, không thì đến phòng làm việc của chú đi? Máy điều hòa ở phòng của chú hiệu quả tốt lắm."
"Không cần ạ, phải trông nhà kho nữa."
"Xem con nói kìa, chú là người kiểm tra mà.
Chú bảo con đến thì con cứ đến, đừng đi nói với người khác là được." Dứt lời, gã lại nhìn Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi mồ hôi đầm đia, nhìn đến cảnh đẹp ý vui.
"Em gái, em không đến sao?" Gã nói với Trình Cẩm Chi.
"Không cần, cám ơn chú." Trình Cẩm Chi cũng sáp gần Dung Tự.
Ở trấn này, lượng người rất ít, như loại con gái mà có khí chất tốt như Trình Cẩm Chi và Dung Tự thì tương đối thiếu.
Gã kiểm tra bắt chuyện vài câu, thấy các cô không nhúc nhích tí nào thì cũng đi rồi.
Mấy gã trung niên như gã ta, thông thường cũng chỉ là trêu ghẹo ngoài miệng mấy câu thôi.
Dù sao trấn này cũng nhỏ, có chuyện gì thì trong ngoài đều biết cả.
Dung Tự quạt quạt gió cho Trình Cẩm Chi.
"Không thì chị về trước đi?"
"Trong nhà không có ai nói chuyện cả, chị muốn bên em." Trình Cẩm Chi nói.
Trình Cẩm Chi vừa bảo thế, Dung Tự thì càng thêm áy náy.
Cô rút khăn giấy ra, lau lau mồ hôi trên trán Trình Cẩm Chi.
Gã kiểm tra cũng đã nói, máy điều hòa ở phòng nghỉ này chỉ để cho có mà thôi, bị hư từ lâu rồi.
Cũng phải, cương vị một tháng không tới 1000, sao có thể được lắp máy điều hòa.
Buổi tối kết thúc, lúc Dung Tự kéo cửa cuốn xuống, Trình Cẩm Chi bèn cong chân lên nhảy lên phía sau lưng của Dung Tự.
"Chúng ta ăn gì tối nay?"
"Chị muốn ăn gì?" Dung Tự khóa cửa lại, rồi ước chừng Trình Cẩm Chi trên lưng một lúc.
Chân dài của Trình Cẩm Chi quấn quanh vòng eo thon của Dung Tự.
"Em đói không?"
"Đói."
"Vậy chúng ta ăn cơm đi.
Em ăn cơm mới có sức cõng chị."
Dung Tự cười cười.
"Vậy chị muốn ăn cái gì? Đùi gà? Đồ nướng?"
"Được đó.
Không được...Người đói đói mà."
"Không sao, dù cho em không ăn cũng có thể cõng nổi chị."
Trình Cẩm Chi cười hì hì mấy tiếng, lén lút nói ở bên tai Dung Tự.
"Đó là do chị nhẹ."
"Chị nhẹ."
"Dù chị có ăn đồ nướng mỗi ngày, chị cũng sẽ nhẹ."
"Đúng thế.
Chị vẫn luôn rất nhẹ."
Buổi tối Trình Cẩm Chi ăn đồ nướng, Dung Tự thì ăn một đĩa cơm chiên.
Quán đồ nướng ven đường rất náo nhiệt, hai người ngồi ở một chỗ, Dung Tự thỉnh thoảng để muỗng xuống, cầm khăn giấy lau mũi cho Trình Cẩm Chi.
Cũng không biết Trình Cẩm Chi vui vẻ chuyện gì, ăn đến chóp mũi khóe miệng đều dính đầy dầu mỡ.
Lúc đi, Trình Cẩm Chi còn mua không ít mang về.
"Chị không phải ăn no rồi sao?" Dung Tự hỏi.
"Còn dì mà." Trình Cẩm Chi bảo: "Dì trực đêm, khẳng định sẽ đói bụng."
"Mẹ em không ăn mấy thứ này." Nhà cô vẫn ăn rất thanh đạm.
"Chị mua cho dì, dì nhất định sẽ ăn."
Dung Tự vốn cho là mẹ sẽ không ăn, ai ngờ cô vừa mới đi tắm ra, mẹ cô và Trình Cẩm Chi dì một lời con một lời mà ngồi ăn ở trước bàn ăn, tia hết sạch sành sanh những thứ đồ nướng mang về.
Người phương Bắc, vốn khá là sảng khoái, mẹ cô vui vẻ còn lấy rượu từ trong tủ ra nữa.
Tửu lượng của mẹ cô tốt, làm Trình Cẩm Chi uống đến má đỏ bừng.
Lúc Dung Tự ôm Trình Cẩm Chi lên giường, Trình Cẩm Chi còn đang lẩm bẩm càu nhàu, không biết đang nói gì đó.
Lúc Dung Tự dọn dẹp, mẹ của cô vừa khéo tắm xong.
"Ngủ rồi?"
"Nói lời say, không biết nói gì nữa."
Dung mẹ cười cười, lại ngồi xuống trước bàn.
"Con đi ngủ đi, ở đây cho mẹ dọn được rồi."
"Mẹ, hôm nay mẹ vui sao?"
"Vui." Dung mẹ bảo: "Lúc con mang Cẩm Chi về, mẹ còn sợ con bé không quen ở nhà chúng ta."
"Xem ra con bé là thành tâm thành ý đối đãi con đấy." Dung mẹ nói.
"Dạ."
"Con phải đối xử tốt với Cẩm Chi đấy.
Đừng có tranh cãi với Cẩm Chi, tuy rằng con bé là chị, nhưng con cũng phải nhường con bé." Dung mẹ dặn dò.
"Mấy năm nay con ở bên ngoài, chắc cũng nhìn rõ rồi.
Người thành tâm thành ý trên đời này rất ít, con gặp được một người là may mắn của con đấy." Dung mẹ nói mấy lời này xong, lại hỏi chuyện mấy ngày nay Dung Tự trông kho.
Dung Tự nghĩ nghĩ, song vẫn nói với mẹ về gã kiểm tra cương vị kia.
Nếu là trước đó thì cô sẽ không nói với mẹ, chuyện như vậy nói rồi cũng chẳng được gì, còn để mẹ lo lắng.
Nhưng bây giờ, bên cạnh cô có Trình Cẩm Chi, cô không muốn để Trình Cẩm Chi bị người ta chòng ghẹo.
Sau khi mẹ nghe xong, quả nhiên trầm mặc một lúc.
"Vậy con đừng để ý đến gã.
Hôm nào mẹ sẽ đến chỗ con xem thử."
Lúc Dung Tự về phòng, Trình Cẩm Chi đã ngủ rồi, tướng ngủ khá ngoan, còn nghiêng người đặc biệt chừa chỗ cho cô nằm.
Trước đó ở nhà, nàng đều nằm như hình chữ đại (大), hận không thể chiếm hết cả giường.
Có lẽ là giường trong nhà khá lớn nên Trình Cẩm Chi mới mặc sức nằm đủ tư thế.
Dung Tự nằm xuống, nhẹ nhàng ôm lấy Trình Cẩm Chi.
Trên người Trình Cẩm Chi còn có mùi rượu nhàn nhạt, không gay mũi, mùi vị rất dịu.
Đến ban đêm, Dung Tự cảm nhận được môi mình chợt mềm nhũn.
Là Trình Cẩm Chi tỉnh rồi.
Trong ban đêm tĩnh mịch, Dung Tự ngậm lấy đầu lưỡi của Trình Cẩm Chi.
Nụ hôn đã quá quen thuộc, Dung Tự tích tắc sau đã bay đi hết sự lơ mơ của buồn ngủ, cô dễ như chơi mà cạy ra hàm răng của Trình Cẩm Chi.
Trình Cẩm Chi bị cô hôn đến liên tục bại lui.
"Em...!không ngủ à?"
Hóa ra Trình Cẩm Chi chỉ định lén hôn cô.
"Tỉnh rồi."
"Chị làm em tỉnh sao?" Trình Cẩm Chi gãi tai mình một chút.
"Dung Tự, chất lượng giấc ngủ của em kém quá đi."
Dung Tự cười cười, thấy màn hình điện thoại trong tay Trình Cẩm Chi vẫn sáng.
"Chị đang chơi điện thoại sao?"
"Chị đang tải phim truyền hình.
Ban ngày có thể đến kho xem."
"Chị còn muốn đi sao? Nóng thế mà."
"Không có nóng.
Sáp vào em là người mát ngay."
Hai người cứ tán dóc như vậy, Trình Cẩm Chi nghiêng người lướt weibo.
"Có mấy người kỳ lắm, chị định tắt chế độ tin nhắn."
"Sao vậy?"
"Tự nhiên họ gửi mấy ảnh kỳ lạ cho chị, còn hỏi chị có thích hay không, làm bạn gái của họ được không." Trình Cẩm Chi không có chút dáng vẻ của minh tinh nào, lúc rảnh rỗi còn có thể đi lướt hộp tin nhắn, vui vẻ trả lời từng cái một.
"Vậy chị đừng để ý đến họ." Dù Trình Cẩm Chi không nói, Dung Tự cũng biết.
Trước đây có người hỏi Dung Tự có phải là người giàu hay không, còn nhắn tin với cô bảo người giàu tốt thật, có thể tìm được bạn gái làm minh tinh.
Nhưng mấy ngày nay Trình Cẩm Chi về nhà với cô, có post chuyện này lên weibo, bèn có người nhảy ra, bảo Dung Tự trước đó còn khoe khoang mình giàu có, hóa ra là nghèo túng thiếu như vậy.
Càng có người gửi ảnh biệt thự xe xịn trong bình luận, bảo Trình Cẩm Chi cho họ cơ hội.
Có lẽ chúng ta quan tâm chuyện gì, thì cũng sẽ chú ý đến chuyện đó.
Dung Tự biết mình nghèo rớt mùng tơi, nên khi có người có thể cung cấp cho Trình Cẩm Chi điều kiện và đãi ngộ tốt hơn, cô vẫn sẽ cảm thấy tự ti.
Đặc biệt là bây giờ, cô làm công việc lương tháng chưa đến 1000 tệ, mà nhà cô cũng chỉ có thể kiếm được công việc cũng chưa đến 1000 cho cô.
Cảm giác về nhà lần này là gì sao? Là cảm giác bị đánh về nguyên hình.
"Dung Tự, em ngủ rồi chưa?" Cách một hồi lâu Dung Tự không lên tiếng, Trình Cẩm Chi tưởng Dung Tự ngủ rồi.
Nàng rón rén để điện thoại xuống, co vào trong lòng Dung Tự.
Chờ Trình Cẩm Chi ngủ rồi, Dung Tự mới cọ một lúc trên gương mặt Trình Cẩm Chi, ôm chặt Trình Cẩm Chi vào lòng.
Dung Tự biết mẹ tìm công việc này cho cô không dễ, mẹ chỉ là chú trọng thực tế mà thôi.
Nhưng loại cảm giác này, đối với Dung Tự mà nói cũng không tốt lắm.
Cô vẫn cần phải cố gắng hơn nữa.
Cô muốn ở lại Thân Thành, cô muốn đón mẹ lên Thân Thành.
~
Lúc Trình Cẩm Chi xem phim truyền hình, Dung Tự ở bên cạnh xem sách học chuyên ngành của cô.
Công việc này rất nhàn rỗi, không cần di chuyển chỗ nào cả.
Dung Tự cứ thế mà mà đọc sách từ trưa đến chiều, lúc sắp tới giờ cơm.
Trình Cẩm Chi thò đầu vào, nàng chui vào khuỷu tay Dung Tự.
"Em xem cái gì đấy?"
"Một vài sách chuyên ngành của tụi em."
"Cừ ghê, em xem hiểu không."
"Hiểu.
Chỗ không hiểu, cũng có thể lên mạng tìm." Đây có lẽ là ích lợi từ việc làm chân chạy ở công ty của dì Ôn.
Loại trải nghiệm này rất vi diệu, lúc đó xem rồi học, cảm thấy không có tác dụng gì, bây giờ đến lúc cần học, lại phát hiện mình vô cùng trôi chảy.
Có lẽ là phương thức tư duy nhất định đã được bồi dưỡng trước đó.
Trình Cẩm Chi chớp chớp mắt, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Dung Tự, nàng lại dần dần mà sáp lại gần, khẽ hôn má Dung Tự hôn một cái.
"Sau này, em định bao nuôi chị sao?"
Trước đây, trên internet có lưu truyền một câu chuyện ác ý, nói khoa diễn Thân Đại của bọn họ, sau này đều là bị Hoa Dung láng giềng bao nuôi.
"Em muốn.
Nhưng em bây giờ..."
"Đã nói là sau này mà."
"Em sẽ cố gắng." Dung Tự nghiêm túc ôm phía sau lưng của Trình Cẩm Chi.
Cô cũng muốn hứa hẹn với Trình Cẩm Chi, nhưng hiện thực đã quá bẽ mặt rồi, cô không thể hứa hẹn một lời chân thực với Trình Cẩm Chi ở một căn phòng trực ban chật hẹp lại còn chẳng có điều hòa thế này được.
"Em xem em, lại tin thật rồi." Trình Cẩm Chi cạ lỗ tai Dung Tự.
"Chị cũng không phải không có năng lực làm việc, không có để cho em nuôi đâu.
Em đó, chủ yếu là để em nói mấy lời êm tai mà thôi."
Trình Cẩm Chi vẫn cười khanh khách, tuy rằng miệng nàng thì hay bảo Dung Tự cứ luôn nghiêm túc tưởng thật, nhưng thật ra nàng cũng chẳng để tâm chuyện đó chút nào cả.
Nàng hiểu tính cách thành thật của Dung Tự, cũng là nhờ ở bên nhau từ nhỏ đến lớn với Dung Tự, mới khiến nàng rơi vào tay giặc như bây giờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...