Khi dì Trình sắp móc thẻ ngân hàng ra, Dung Tự chợt cản lại.
Tuy rằng áo rất đẹp, cô chưa từng mặc chiếc áo nào xinh đẹp như vậy, nhưng cô rất rõ ràng tình hình của mình.
Tình hình hiện giờ của cô, vốn không có cách nào để mặc chiếc áo xinh đẹp như thế.
Cô không có cớ bắt Trình gia phải tốn kém vì cô, hơn nữa mẹ còn đang làm thuê ở quê nhà, mẹ nhọc nhằn khổ sở tranh thủ kiếm tiền thêm ca, cô lại ở đây ăn mặc trang phục mắc như thế, điều đó sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu.
Lần đi dạo phố này, khiến Dung Tự rõ ràng cái gọi là chênh lệch.
Hôm đó, Cẩu Vũ hỏi cô, hình như không hiểu tại sao thà kiếm tiền cũng không muốn đoàn tụ.
Cẩu Vũ không thể hiểu, còn Trình Cẩm Chi thì hoàn toàn đang chìm đắm trong vui vẻ khi cô không về nhà thì có thể chơi với nàng.
Giống như thím đã từng giáo huấn cô, nói cô và đám Trình Cẩm Chi là hai loại người.
Trước đây Dung Tự chỉ nửa hiểu nửa không, giờ đây, sau khi nhận thức được thì cô đã hiểu ra.
"Có em, chị không cần phải mở thảm điện rồi." Trình Cẩm Chi nói.
Trình Cẩm Chi kề sát mặt Dung Tự, nhỏ giọng nói: "Hôm nay chị không có hôn người khác."
Động tác của Trình Cẩm Chi đã rất rõ ràng là đang đòi Dung Tự hôn mình.
Mặt Dung Tự đỏ lên, cực nhanh hôn một cái vào trên mặt Trình Cẩm Chi.
Bấy giờ Trình Cẩm Chi mới yên tâm, nàng ôm Dung Tự, nở nụ cười một hồi lâu.
So với khí thế ngất trời của Trình gia, nhà thím lại không mua sắm đồ tết gì.
Thím chỉ sơ sài mua chút ít.
Thím mua cho mình không ít quần áo, cũng mua cho chú một ít đồ nam giá sale.
Dung Tự vốn cũng không biết giá sale là cái gì, nhưng lúc nghe chú thím cãi nhau, chú có nhắc đến quần áo, còn nói năm mới phải mua thêm đồ mới cho cô, hiển nhiên là thím không chịu.
Lúc mới tới, Dung Tự tưởng rằng quan hệ của thím và Trình gia khá tốt.
Tới năm nay cô mới phát hiện, quan hệ của thím và Trình gia cũng không tốt chút nào.
Thím thường ở trước mặt cô nói xấu Trình gia.
Bây giờ chú thím cãi nhau, thím lại nhắc đến Trình gia.
"Ông có bản lĩnh thì kiếm bộn tiền đi.
Ông nhìn Trình gia kìa, một nhà ba người đều là người ngoại địa mà còn mua được nhà ở Thân Thành.
Giờ bọn họ đi ra ngoài, người không biết căn nguyên còn tưởng họ là người địa phương.
Nhìn nhà chúng ta đi, tôi - đường đường là người địa phương, đi ra ngoài còn bị người ta nói thành người ngoại địa kìa."
"Gì mà người địa phương người ngoại địa, tôi không thích nghe những thứ này của bà." Mặt chú đỏ ửng.
Mỗi lần chú thím cãi nhau, chú đều sẽ đẩy cửa đi mất, nhưng đến giờ cơm thì ông lại về để nấu ăn.
Chú không có nhà ở Thân Thành, căn nhà nhỏ này là của thím.
Có lúc cãi nhau dữ dội, thím sẽ mắng chú là nhà quê, bảo chú cút khỏi nhà của bà ta.
Hôm nay, chú và thím lại cãi nhau nữa.
Thím cắn hạt dưa, ngồi trong nhà chửi rủa.
Chú ngồi ở ngoài cửa hút thuốc.
"Chú." Dung Tự hô một tiếng.
Bấy giờ chú quay đầu lại.
"Chú đói không?" Dung Tự hỏi.
Chú lắc lắc đầu, giẫm tắt tàn thuốc.
Ông ta vẫy vẫy tay bảo Dung Tự lại đây.
Chú xoa xoa đầu nhỏ của Dung Tự.
"Chú không có tiền đồ."
"Chú, sao chú không trở về nhà?" Dung Tự không nghĩ ra tại sao chú không chịu về nhà.
"Quen ở đây rồi, không về chỗ nhỏ ấy được nữa." Chú nói.
Dung Tự mở to mắt nhìn chú, nhưng họ đều từ chỗ nhỏ ấy đến đây mà.
Dung Tự không hiểu tại sao, khi chú nhắc tới quê nhà cũng sẽ lộ ra vẻ mặt giống y thím.
Chú đến Thân Thành làm công, là cùng một nhà máy với thím.
Vốn chú có một cô bạn gái, sau đó không hiểu sao lại kết hôn với thím.
Thím thích thị phi hàng xóm, hàng xóm hiển nhiên cũng thích thị phi thím.
Họ nói chú coi trọng nhà của thím, còn thím thì thấy chú đẹp trai.
Chú đích xác rất đẹp, có người nói chú còn đẹp hơn cả ba cô.
"Con vào đi." Chú nhìn Dung Tự đang lờ mờ, lại nói một tiếng.
Dung Tự gật gật đầu rồi lại đi vào.
Mấy ngày này, thím ra ngoài chơi mạt chược, bảo cô và chú cùng nhau quét tước vệ sinh.
Quét dọn chừng mấy ngày mới xong.
~
Cô lại đến Trình gia.
Khi sắp đến, Dung Tự chợt nghe thấy âm thanh.
Trình Cẩm Chi đang ngồi ở trước mặt một cái hộp đen.
Hóa ra âm thanh là vọng lại từ cái hộp đen này, cái hộp đen luôn ở trong thư phòng, chỉ là bình thường đều được che phủ bởi vải bố.
Trình Cẩm Chi nói cái này gọi là Piano.
"Chị." Dung Tự mở to mắt, nhìn Trình Cẩm Chi đang ngồi ở băng ghế dài.
Trình Cẩm Chi quay đầu, đem Dung Tự nho nhỏ ôm lên ghế dài.
Ghế có hơi cao, chân hai nhỏ còn chưa chạm đất.
"Tại sao piano sẽ phát ra âm thanh?" Dung Tự hỏi.
Trình Cẩm Chi nghĩ nghĩ.
"Vì nó là nhạc cụ, nhạc cụ đều có thể phát ra âm thanh.
Các em lên lớp ba sẽ có môn tự chọn, trong môn tự chọn có piano."
"Chị chọn môn piano." Trình Cẩm Chi nói.
Trình Cẩm Chi giương tay đánh vài âm nhỏ.
"Thầy dạy piano của tụi chị là giáo viên nước ngoài, bàn tay của thầy ấy rất to, một lần có thể đánh liên tục mấy âm.
Bọn chị không làm được, bọn chị nhảy âm mới đàn theo kịp."
Dung Tự nháy nháy mắt, trông cũng không hiểu lắm.
Cô chưa từng tiếp xúc qua âm nhạc, khi đến trường này học cô mới biết thì ra có giờ học âm nhạc.
Trình Cẩm Chi ngồi được một hồi, lại hình như quá mỏi chân, nàng bèn quỳ trên ghế.
Nàng lật ra khúc phổ trên piano.
"Chị đàn một bài cho em."
Dung Tự gật gật đầu.
Tay nhỏ của Trình Cẩm Chi đặt ở trên phím đàn trắng đen xen kẽ.
Nàng hất cằm lên, hình như đang bắt chước theo dáng vẻ của thầy giáo.
Nàng đưa cổ tay lên, ngón tay đặt xuống.
So với công tác chuẩn bị của nàng, thì nhịp đàn lại không hay như thế, nhịp có hơi vụng về.
"Đoán xem là gì?" Vụng về đàn xong, Trình Cẩm Chi lại hưng phấn nhìn Dung Tự.
Dung Tự nghĩ nghĩ, có hơi quen tai, cô nghe nhạc cũng không nhiều.
"Là tiếng chuông tan học sao?"
"Ừm ừm." Trình Cẩm Chi gật gật đầu: "Chính là tiếng chuông tan học của chúng ta, Fur..."
"Fur Elise." Dung Tự nói.
Trình Cẩm Chi gãi gãi đầu.
"Sao em biết? Thầy dạy nhạc nói với các em hả?"
"Chị Hạ Dữu nói." Dung Tự bảo: "Chị Cẩu Vũ hay nói với em là chị Hạ Dữu đàn piano rất cừ."
"Chị cũng có thể rất cừ." Trình Cẩm Chi nói.
Dung Tự nhìn piano, hình như có phần cảm thấy hứng thú.
"Dung Tự, em muốn học piano sao? Chị dạy cho em." Trình Cẩm Chi chưa được ngồi yên chút xíu là đã xung phong đảm nhận.
Khi Trình mẹ vừa đi đến, liền nhìn thấy Trình Cẩm Chi đang nghiêm túc dạy Dung Tự.
Lúc ăn cơm, Trình Cẩm Chi lại chủ động đề cập với Trình mẹ.
"Mẹ, sau này con muốn dậy sớm luyện đàn."
"Con muốn luyện đàn?" Trình ba hình như cảm thấy lạ lùng.
"Không phải con cảm thấy luyện piano quá mệt sao?"
Thời điểm Trình Cẩm Chi còn chưa sinh ra, Trình ba Trình mẹ nhất thời tâm huyết dâng trào đặt mua piano, dường như định bồi dưỡng trẻ làm nhạc sĩ.
Trước khi trẻ còn chưa sinh ra, cha mẹ đối với con cái đều mang một ít ảo tưởng.
Chờ trẻ cuối cùng lớn rồi, Trình ba Trình mẹ lại không nỡ.
Trước đây cũng từng mời thầy dạy piano tại nhà cho Trình Cẩm Chi, Trình Cẩm Chi cảm thấy luyện piano quá vất vả, từng "bỏ nhà ra đi" một lần.
Cũng không đi bao xa, mới đi tới đầu hẻm, vừa lúc Trình mẹ tan ca về chạm mặt.
Trình mẹ dắt cổ tay nàng, rồi xách nàng về nhà.
"Con muốn học." Trình Cẩm Chi nói.
"Bây giờ đang Tết nhất, ai dạy piano cho con được." Trình mẹ nói: "Tự con luyện trước đi, hết Tết rồi tìm người dạy cho con."
Trình mẹ nghĩ Trình Cẩm Chi chắc ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới (bữa đực bữa cái) mà thôi, không chừng mai là sẽ quên việc này ngay, nên là khỏi lãng phí công sức đi suy xét người dạy piano làm chi.
Kết quả mới sáng sớm, Trình ba Trình mẹ đã bị tiếng piano ồn ào làm bừng tỉnh.
Hai người vọt tới thư phòng, liền nhìn thấy Trình Cẩm Chi có da có thịt mà ngồi ở trước piano.
Trình Cẩm Chi dậy rất sớm, Dung Tự ngủ lại ở Trình gia cũng dậy theo, cô chống đầu, đang nhìn Trình Cẩm Chi đánh đàn.
"Nghe hay không?" Trình Cẩm Chi hỏi.
"Rất hay." Dung Tự gật đầu.
Nhìn vẻ mặt hài lòng của Dung Tự, Trình ba Trình mẹ cũng hoài nghi chắc tai họ điếc rồi.
Điều khiến Trình mẹ không ngờ chính là, Trình Cẩm Chi lại tiếp tục kiên trì.
Mỗi ngày sáng sớm, đúng lúc đúng giờ làm hai vợ chồng họ tỉnh giấc.
Lúc ăn sáng, đũa của Trình ba có hơi run rẩy.
Hai vợ chồng bị con gái làm cho thần kinh có hơi yếu đuối.
"Chào buổi sáng ba, mẹ, em gái." Trông Trình Cẩm Chi rất vui, nàng còn nặn nặn gương mặt nhỏ bé của Dung Tự.
Dung Tự lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Trình ba liếc mắt nhìn con gái mình, không giống bình thường mà vui vẻ tiếp thu chào hỏi của con gái.
Ông quay đầu nhìn Trình mẹ: "Vợ, hay là tìm người dạy piano cho Cẩm Chi đi?"
Đêm trước năm mới, hai vợ chồng đi ra ngoài tìm người dạy piano tại nhà, người họ tìm được là sinh viên đại học của học viện âm nhạc gần đây.
"Dễ thương quá à." Cô sinh viên trông như rất quen thuộc, vừa đến Trình gia đã nặn nặn Trình Cẩm Chi cùng Dung Tự.
Trong đôi mắt trừng to của Trình Cẩm Chi, chị ta còn hôn Dung Tự một cái.
Trình Cẩm Chi trợn tròn mắt nhìn cái cô sinh viên này.
Cô sinh viên cho rằng Trình Cẩm Chi cũng muốn hôn, bèn cũng hôn Trình Cẩm Chi một cái.
Con mắt của Trình Cẩm Chi ngày càng trợn to hơn.
"Bạn học Phó, em dạy hai ngày trước đi.
Đứa nhỏ thì rất ngoan, đứa lớn có hơi bướng."
"Được, cám ơn chị." Cô sinh viên miệng cũng ngọt, chưa gì đã gọi Trình mẹ là chị.
"Gọi em Tân Bạch là được rồi."
"Cũng lạ, em nhìn hai đứa rất quen, cảm giác như từng quen biết vậy." Phó Tân Bạch nói.
"Tân Bạch em lại đùa rồi, hai đứa một 7 tuổi, một 9 tuổi, nếu có quen biết em, vậy chỉ có thể là đời trước thôi."
Phó Tân Bạch cũng cười hai tiếng.
"Vậy em càng phải cố gắng dạy hai đứa rồi."
Chờ Trình ba Trình mẹ đi mất, Trình Cẩm Chi liền cùng Dung Tự ôm nhau.
Họ luôn cảm thấy cô giáo này có hơi kỳ quái.
Lời tác giả:
Thiên hậu: Ha ha ha? Còn có ai có thể ngăn cản ta? Còn có ai?
Cẩu Vũ: ...!Tác giả là cầm thú.
Lời editor: Phó Tân Bạch lên sàn rồi~
Quả thật là Phó Tân Bạch có quen biết với đám Cẩm Chi, nhưng không phải ở đời trước mà là ở một thế giới song song khác lol~
Tóm gọn ở thế giới song song ấy: Phó Tân Bạch là thiên hậu của giới giải trí, trước đó tính tình trăng hoa ong bướm nhưng khi gặp Cẩu Vũ thì lãng tử quay đầu về bờ, Cẩu Vũ khi đó không có moe như ở đây, khá lí trí và thực tế, đã tên Cẩu Vũ rồi còn đi làm cẩu tử (paparazzi), lại còn sợ yêu đương, nhưng không hiểu sao mỗi lần đều bị Phó thiên hậu dụ lên giường xxoo.
=)))))
Truyện ngoài couple chính ra thì còn 2 couple phụ nhé, là Phó Tân Bạch x Cẩu Vũ, và Phó Thiên Sanh x Hạ Dữu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...