Sáng hôm sau, Vương Túc Ngạn không có mặt ở lớp, Phó Luật Hàm kiếm hắn khắp nơi. Buổi sáng thức dậy không thấy hắn đâu, Phó Luật Hàm nghĩ rằng hắn đi chơi bóng chuyền, ai ngờ một lúc lâu vẫn chưa thấy về.
“Cậu có biết Vương Túc Ngạn đi đâu không?”
Nội trong buổi sáng hôm nay, số người hỏi câu hỏi đó là bao nhiêu, Phó Luật Hàm cũng không rõ. Đầu Phó Luật Hàm quay như chong chóng, đến nỗi sắp ngạt thở. Chính lúc này, bản thân Phó Luật Hàm cũng rối như tơ vò, làm sao có thể nghĩ đến Vương Túc Ngạn bây giờ được chứ? Quả là trêu ngươi người mà.
Một tay thu xếp đống bài thi vừa phát cách đây mười phút, bấm máy tính kiểm tra điểm số, một tay kiểm tra tin nhắn điện thoại, Phó Luật Hàm gom đống bài thi xong, tin nhắn vừa nãy gửi đi vẫn chưa có hồi âm. Lại còn hỏi hỏi, máu tôi sắp tràn đến não rồi đây, mấy người làm ơn tha cho tôi đi.
“Im hết đi! Mấy người muốn biết cậu ta ở nơi nào, đi gặp gia đình cậu ta mà hỏi, mấy người coi tôi là Thiên lý nhãn chắc???”
Chịu hết nổi đám người cứ nhân lúc ra chơi vây quanh mình, Phó Luật Hàm tức giận phun ra một tràng, âm thanh vang dội cả lớp học. Đám sinh viên nam nữ lẫn lộn sợ chết khiếp mà dần tản ra ngoài, theo như mọi người biết thì Phó Luật Hàm luôn vui vẻ hoà nhã, chứ tức giận thì thực sự rất hiếm thấy.
Trời ạ, người yêu tôi còn chưa trả lời tin nhắn đây này, chuyện riêng còn chưa giải quyết xong, lấy đâu thời gian tìm Vương Túc Ngạn cho mấy người. Cmn thật bực mình mà!
Reng! Nghe tiếng đó, Phó Luật Hàm lập tức chộp điện thoại. Hắn liếc qua người gửi, chẳng buồn mở khoá điện thoại. Tổng đài, người yêu thứ hai của tất cả mọi người. Thất vọng não nề!!!
Buổi tối mấy hôm trước sau khi Phó Luật Hàm bị gọi về nhà, số lần gặp mặt Lạc Khả trong tuần chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngay cả đưa đón đều có tài xế chờ sẵn, kiếm một cái cớ để ở bên Lạc Khả cũng rất khó. May mà cái miệng của hắn tài tình lấy lòng bác tài, hắn mới có thể hẹn cậu vài lần.
Phó Luật Hàm hỏi Hiểu Tuệ vì sao lại không cho hắn ở kí túc xá nữa thì mẹ hắn vạch trầm toàn bộ chuyện tình cảm của hai người. Sững sờ một lúc lâu, Phó Luật Hàm mới kiên định đáp trả: “Mẹ, con yêu Lạc Khả, mong mẹ thành toàn cho chúng con.”
Chịu đựng những dòng nước mắt của mẹ, lòng Phó Luật Hàm đau như cắt. Nhưng ăn hai cái tát dữ dội từ cha, Phó Luật Hàm mới biết, những gì sắp tới hắn và cậu phải vượt qua, còn khó khăn hơn hắn nghĩ rất xa, rất nhiều.
Nhà Phó hôm đó, tiếng gào vang vọng cả một không gian lớn, tiếng mắng chửi cùng trách móc vô cùng khó nghe khiến Phó Luật Hàm ê ẩm cả một tuần liền. Trong một tuần đó, Lạc Khả, là động lực để hắn kiên nhẫn chịu đựng.
Phó Luật Khiếu hết giáo huấn đạo lý đến đánh mắng bằng roi da nhưng vẫn không thể làm lay chuyển ý định của Phó Luật Hàm, ông bất lực nhìn đứa con mình nuôi dạy bấy lâu, tiếng thở dài nghe sao não nề.
Cùng lúc đó, Lạc Khả ở nhà đứng ngồi không yên, một tuần liền không nhìn thấy Phó Luật Hàm ở trường, cậu lo lắng đến mức gọi điện thoại mấy trăm cuộc, nhưng đáp lại vẫn là tiếng nói lanh lảnh của cô tổng đài. Tên này rốt cuộc bị làm sao, anh không nghe máy của tôi, đợi tôi thấy được anh, đừng hòng tha tội!
Nghĩ tới nghĩ lui, Lạc Khả đành đến nhà Phó Luật Hàm một chuyến. Trước khi đi, mẹ cậu có hỏi:
“Tiểu Khả ái, con đến nhà chú thím đúng không?” Hiểu Minh cười cười khoái trá, bà từ lâu đã biết con trai mình thầm mến Phó Luật Hàm, bà không thấy phản cảm, cũng không chán ghét. Là một người mẹ, Hiểu Minh dĩ nhiên sẽ ủng hộ cho con trai mình, nếu nó đã quyết định chọn con đường này.
Lạc Khả trợn mắt, khó hiểu nhìn Hiểu Minh, “Mẹ, mẹ làm sao biết con muốn qua nhà anh...em ấy?”
“Con trai của mẹ mẹ không hiểu thì ai hiểu hả? Lớn rồi, tự con suy nghĩ và ý thức được phải giải quyết chuyện tình cảm như thế nào, đi đi.”
“Mẹ không trách con chứ?” Lạc Khả hỏi, lòng cậu run lên từng hồi, mồ hôi chảy ướt lòng bàn tay, áy náy không phanh cứ thế xông lên.
Hiểu Minh lắc đầu, mỉm cười nói, “Chỉ cần Tiểu Hàm tốt với con, những việc còn lại, mẹ không quan tâm, kể cả việc, nó là con trai.”
Nước mắt cảm động lần đầu tiên rơi xuống, Lạc Khả nhào vào lòng mẹ mình, khóc như một đứa trẻ.
Đến khi giọng lạc cả đi, khoé mắt sưng húp, Hiểu Minh mới vỗ vai con trai, nhẹ nhàng nói, “Con khóc hơn ba mươi phút rồi đấy. Khóc chảy cả nước mũi đây này!”
Lạc Khả vội vàng quẹt nước mắt trên má, khịt khịt vài cái, đứng dậy hôn lên má Hiểu Minh một cái thật kêu, sau đó đóng cửa ra ngoài.
Lạc Anh Minh từ thư phòng đi ra, nhìn vợ mình dõi theo bóng con trai, không phải là tiếng thở dài như Phó Luật Khiếu, mà là một tiếng cười sảng khoái.
“Xem kìa, em làm Tiểu Khả ái khóc rồi! Anh cược với em, con trai cưng của chúng ta nằm ở dưới đấy, em tin không?”
“Cái đó, ai chẳng biết.”
Đôi vợ chồng trung niên cười ha hả, tựa như sắp gả con đi vậy.
Phóng thẳng tới nhà Phó Luật Hàm, Lạc Khả thở hổn hển, thận trọng bấm chuông cửa. Phó Luật Khiếu dời mắt khỏi tờ báo, nhìn màn hình hiện lên gương mặt Lạc Khả, ông không khỏi nhíu mày.
“Anh không định ra mở cửa cho thằng bé sao?”
“Dì Tư, mở cửa cho tôi đi, tôi có chuyện muốn thảo luận rõ rằng với thằng bé.”
Dì Tư giúp việc mở cửa, Lạc Khả gật đầu chào một tiếng rồi vào trong phòng khách.
“Con chào chú, con chào thím.”
Hiểu Tuệ bưng trà từ dưới phòng bếp lên, nở nụ cười, “Chào con.”
Cậu ngồi đối diện Phó Luật Khiếu, chẳng cần đợi ông mở lời, cậu đã thẳng thắn nói:
“Chú Khiếu, chú có thể cho cháu gặp Hàm không?”
“Vì sao lại muốn gặp nó?”
“Cháu nhớ Luật Hàm. Chính xác là, cháu yêu con trai của chú!”
Nếu uống trà, Phó Luật Khiếu đã bị câu nói kia làm cho phun ra đầy bàn rồi.
“Chú không cho phép.” Ông trở nên nghiêm túc.
Nói về khoản mặt dày, Lạc Khả tiếp thu không ít từ Phó Luật Hàm, vì thế, cậu sẵn sàng thuyết phục Phó Luật Khiếu.
“Cháu biết hai chúng cháu đều là con trai, hơn nữa Luật Hàm là em họ cháu, nhưng dù như thế, cháu vẫn yêu Luật Hàm. Chú, xã hội bây giờ đã hiện đại hơn trước rất nhiều, khi yêu nhau cháu và Luật Hàm đã chấp nhận những thử thách của cuộc sống, chú, chú có thể, cho cháu ở bên Luật Hàm được không, cháu cầu xin chú.”
Hiểu Tuệ im lặng, Lạc Khả im lặng, Phó Luật Khiếu cũng im lặng, cả căn phòng chỉ có hơi thở đều đặn của ba người.
Cạch! Tiếng đá cửa phòng vang lên, Phó Luật Hàm từ trên lầu hai la lớn.
“Lạc Khả, anh ở đây.”
Lạc Khả giật mình quay đầu lại, thẫn thờ nhìn gương mặt kia. Phó Luật Khiếu nổi giận la lớn:
“Cái thằng này, mày dám xuống đây thử xem!!!!”
Phó Luật Hàm xem như chưa nghe cha mình nói gì, lao nhanh xuống lầu, việc đầu tiên làm đó chính là ôm ghì lấy Lạc Khả, ngay trước mặt cha mẹ mình hôn loạn lên mặt Lạc Khả, khiến hai người làm cha làm mẹ trợn mắt há mồm.
“Anh nhớ em lắm!”
Lạc Khả bị đôi mắt trợn trừng của người đối diện phóng ra mấy tia lửa, vội vàng đẩy Phó Luật Hàm ra, “Anh làm gì thế?”
“Hai đứa đổi xưng hô và bắt đầu mối quan hệ từ khi nào?” Phó Luật Khiếu hỏi.
“Chín tháng rồi ạ. Cha đã hứa, sau khi tốt nghiệp cấp ba sẽ cho con sống theo ý thích của mình mà!”
“Sống theo ý thích không có nghĩa là đem chuyện tình cảm ra làm trò đùa!”
“Không phải đùa giỡn, con rất nghiêm túc. Cha, con từ nhỏ chưa cầu xin cha điều gì, hãy cho con cầu xin lần này thôi, được không cha?”
Chân thành, nghiêm túc, lý lẽ hùng hồn, giọng nói kiên định và chắc chắn, hình dung về Phó Luật Hàm bây giờ là thế.
Phó Luật Khiếu lắc đầu bóp trán, gạt tàn đã đầy những tàn thuốc nhưng suy nghĩ vẫn còn lơ lửng theo những làn khói. Ngăn cản, đánh mắng đều đã làm cả rồi, Phó Luật Hàm vẫn một mực cứng đầu cố chấp đến đáng sợ. Đêm đó, Hiểu Minh mang cho Phó Luật Khiếu một tách cà phê, khẽ nói, “Mình à, con trai nó cũng lớn rồi. Hãy để con tự quyết định cuộc sống sau này của mình, con cháu, tự có phúc phận riêng của nó.” Câu nói đó, khiến ông suy nghĩ mãi...
Tình hình có vẻ khả quan hơn, Phó Luật Hàm đưa Lạc Khả về nhà. Từ lúc đó đến kì thi hiện tại, cậu vẫn không nói chuyện với Phó Luật Hàm, lý do là gì cũng không cắn môi nửa chữ, giống như là chiến tranh lạnh vậy.
Kì thi trôi qua một cách nhanh chóng, rốt cuộc Lạc Khả đã gọi một cuộc điện thoại cho Phó Luật Hàm. Nội dung chỉ có một câu nhưng cũng đủ để lòng Phó Luật Hàm dậy sóng: Em đang ở Mỹ rồi. Phó Luật Hàm đáp lại: Em tự ý hành động, sao không nói cho anh biết? Em có coi anh là người em yêu không? Hắn vừa lo vừa giận.
Ngày hôm đó, Phó gia lại một lần nữa cãi nhau rầm trời. Phó Luật Hàm ương bướng muốn sang Mỹ cùng Lạc Khả, dùng hết mọi lý lẽ hắn đã học suốt ba năm qua trong ngành Luật để thuyết phục cha mẹ. Phó Luật Khiếu khuyên giải đủ đường, nhưng đổi lại những câu chữ sắc bén của một người tuổi đời hơn hai mươi.
Phó Luật Hàm không hi vọng gì ở Phó Luật Khiếu và Hiểu Minh, cấp tốc chạy sang nhà Lạc Khả. Gặp bố Lạc Khả ở trước cổng, sắc mặt Lạc Anh Minh biến sắc, rõ ràng đứa cháu này hàng ngày tràn đầy sức sống là thế, bây giờ trong mắt hằn những tơ máu rõ rệt. Lạc Anh Minh không nỡ, bèn nói ra quyết định của mình.
Lạc Khả chấp nhận đi du học ở Mỹ, kiếm một công việc ổn định rồi, ông sẽ cho hai đứa đến với nhau, chính ông cũng sẽ sang nhà Phó thảo luận một lần. Cái gì thế tục với chẳng không thế tục, chỉ cần Lạc Khả và người nó yêu sống hạnh phúc bên nhau trọn đời, người làm cha làm mẹ chẳng lẽ không mềm lòng? Có con nối dõi hay không không quan trọng, có những người có con, chưa chắc họ đã hạnh phúc, thế thì cớ gì không cho chúng ở bên nhau?
Phó Luật Hàm nghe xong, chỉ thấy chân mình đóng đinh tại chỗ. Hắn trách cậu, hắn sai rồi. Hắn giận cậu hành động không để tâm đến hắn, là không đúng. Đúng đúng sai sai, ngoài họ ra thì ai khác có thể phán xét sao?
Nằm trên giường cùng những dòng suy nghĩ nặng trịch, bàn tay vắt trên trán hàng giờ đồng hồ đã in lại một vệt hồng ấm nóng. Phó Luật Hàm thực sự không thể đợi, hắn lập tức lên máy bay gần nhất vào mười một giờ đêm để đến Mỹ.
Thành phố Texas, Mỹ.
Lạc Khả ngồi trong lớp học mới với những người bạn đủ mọi màu da đang vô cùng huyên náo. Họ trò chuyện đủ mọi thứ trên đời, hệt như cậu và Vệ Cát, Diệp Tư Hạ và Triệu Lệ Hoằng trước kia, nhưng Lạc Khả luôn thấy mình khó lòng hoà nhập được với họ.
Chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, cơn buồn ngủ ập tới, lệch múi giờ khiến buổi đêm hai mắt cậu mở thao láo, còn buổi sáng thì mở hoài không lên. Rất nhớ người đó, thực sự rất nhớ...
Bốn năm thì bốn năm, bổn đại gia không chết được. Khi trước còn chờ hắn những mười năm, không có gì khó cả, bốn năm sẽ trôi qua nhanh thôi, cố gắng lên, mày làm được mà. Sự kiên nhẫn của cậu có giới hạn, do đó, chưa được ba ngày đã nhấc điện thoại lên, nhìn dãy số quen thuộc, nhấn gọi. Một hồi chuông kéo dài, sau đó là tiếng tít tít thể hiện máy bận, Lạc Khả gọi thêm mấy lần, nhưng vẫn không được.
Buồn bực vô cớ trào dâng, rất bứt rứt khó chịu, thật muốn có một cái bao cát ở đây để đánh cho thoả mà. Phó Luật Hàm ở trên máy bay, không biết vì điều hoà lạnh quá hay vì lý do gì khác, đột ngột hắt xì thật mạnh.
Lạc Anh Minh cho hắn địa chỉ nơi Lạc Khả học, sáng hôm sau Phó Luật Hàm liền dễ dàng tìm thấy phòng học của người kia. Thông qua lớp cửa kính trong suốt, Phó Luật Hàm nhìn xa xa có một bóng hình đang gà gật phía cuối lớp, trông rất buồn cười.
Tức giận mấy ngày nay trôi tuột đi đâu hết, nhìn cậu, hắn chỉ cười dịu dàng. Thấy cậu, lòng hắn như dịu đi nhiều, an tâm chờ cậu hai tiếng đồng hồ ở ngoài cửa, cho đến khi giờ học kết thúc. Tiếng chuông réo rắt vang lên, sinh viên ra về lác đác trên hành lang ngập nắng.
Lạc Khả lười biếng nằm trên bàn vẽ mấy chục cái vòng tròn, sau đó mới miễn cưỡng xách ba lô ra về. Gương mặt bí xị từ sáng đến giờ khiến cho cậu bạn thân thiện nhất lớp học này cũng không dám lại gần, như thể hễ nói một câu sẽ bị đánh chết ấy.
Ai ngờ vừa ra khỏi lớp đã nhìn thấy gương mặt lưu manh nham nhở không biết chui từ ra, Lạc Khả hoảng hốt, mặt trắng bệch như gặp ma, há hốc miệng, hình tượng lạnh lùng khi vừa bước chân đến đây bỗng chốc bị phá vỡ dễ dàng như thế đó. Trời biết được sao hắn lại ở đây cơ chứ? Không cần suy nghĩ gì nữa, chạy đến ôm người ấy thôi.
Hành lang có tâm điểm chú ý mới, là hai chàng trai châu Á điển trai đang ôm chầm lấy nhau giữa đường đi, người trắng trẻo thấp bé hơn đang áp mặt vào ngực chàng trai cao lớn, cả hai đều cười rất hạnh phúc. Các bạn trẻ không ngừng bàn tán về họ, tiếng rì rào xôn xao được một lúc, Lạc Khả mới phát hiện mình đang bị nhìn chằm chằm, xấu hổ muốn rời vòng ôm, nhưng bị Phó Luật Hàm giữ lại, ôm chặt hơn nữa.
“Họ thích cứ để họ nhìn, để cho họ biết chúng ta là một cặp cũng không tồi!”
Eo đau điếng, liếc xuống thì bắt gặp ánh mắt lườm nguýt.
“Ăn nói nhăng cuội. Nhéo chết anh!”
Phó Luật Hàm khóc không ra nước mắt. Vẫn là đanh đá thế đấy.
“Về nào, chúng ta về nhà.”
Về nhà của chúng ta...
Au: Sắp kết thúc rồi, có ai muốn Au làm chuyên mục 69 câu hỏi hem???
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...