Vừa đi trong siêu thị, Vệ Cát một tay xách túi thực phẩm, tay kia áp điện thoại vào tai.
“Túc Ngạn, thứ bảy tuần sau anh có rảnh không?”
“Em yêu, dĩ nhiên là được!”
Vẫn là giọng điệu đùa cợt đáng đánh đòn, nhưng khi nghe ngữ khí đó, Vệ Cát cảm thấy hắn dường như đang cố gắng nói ra, chứ không phải tự nhiên trêu đùa như thường ngày.
“Em biết rồi, anh chuẩn bị đi chơi bóng chuyền sao?”
“Ừ. Đầu năm sau sẽ có giải đấu thành phố.”
“Trời dạo này lạnh lắm, nhớ mặc thêm áo ấm! Chú ý sức khoẻ, đừng để bị thương!”
“Em cũng vậy.”
“Thức ăn em sẽ chuyển đến nhà anh nhé?”
“Được.”
Vệ Cát hỏi thăm vài câu rồi cúp máy, cậu không quá bận tâm, cậu chỉ nghĩ rằng, anh ấy bận rộn nhiều việc, thời gian bên cạnh mình đương nhiên sẽ giảm đi.
Vương Túc Ngạn buông điện thoại, khẽ thở dài. Những gì muốn biết, rốt cuộc cũng đã có câu trả lời rõ ràng. Vì sao trong lòng lại nặng nề như vậy?
Thực ra, không có luyện tập bóng chuyền gì cả, đó chỉ là cái cớ để lẩn tránh hiện tại mà thôi. Nhớ đến lời nhắc nhở của cậu, hắn càng thêm phiền muộn.
Lỗi không phải do cậu ấy, tại sao lòng cứ mãi canh cánh quá khứ?
Vương Túc Ngạn đỡ trán, nằm lên giường, ôm nỗi lòng nặng trĩu nghỉ ngơi một lát.
---------•---------
Con trai điều tra người mà cha muốn biết, cha điều tra lại chính con trai của mình.
Làn khói xám mỏng lượn lờ bay ra từ cửa sổ căn phòng lầu hai, không khí lạnh lẽo của tiết trời mùa đông không làm người đàn ông của Vương gia cảm thấy xung quanh là một mảng ảm đạm.
Vương Úc Hạo khẽ dập điếu xì gà, nhìn đăm đăm vào màn hình máy tính. Ông xoay người, rê con chuột qua từng hình ảnh được gửi đến.
“Chà, cả trăm tấm chứ không ít...”
Theo những gì ông biết về con trai cả, ắt hẳn nó sẽ biết được ông đã cho người tìm hiểu về quan hệ giữa nó và người yêu. Thú vị, thật sự rất thú vị! Ông nhận ra tính hướng của con trai có vấn đề từ khi nó còn học cấp ba bên Thuỵ Sĩ. Về việc này, Vương Úc Hạo đã sắp xếp chu toàn bộ mọi chuyện.
Mối thù này, Vệ Kiên và Nhan Dung, tôi nghĩ chúng ta nên tính cho hết đi, tôi đã chờ đợi lâu lắm rồi. Mộ của các người đã lạnh, tim tôi còn lạnh hơn thi thể hai người cả trăm lần.
---------•---------
“Lạc Khả và Vệ Cát đêm giáng sinh sẽ đi đấy, kí túc xá sẽ thuộc toàn quyền sở hữu của chúng ta!!”
Diệp Tư Hạ hớn hở như vừa nhặt được tiền, ngồi trước mặt Triệu Lệ Hoằng không ngừng lảm nhảm.
“Này, tôi đang nói chuyện với cậu.”
Cuốn sách trên tay Triệu Lệ Hoằng bị cướp lấy, đáng thương nằm trong góc giường sau khi bị quẳng đi. Diệp Tư Hạ giở trò câu dẫn, muốn cướp sự chú ý của Triệu Lệ Hoằng từ tay cuốn sách vô tri vô giác kia.
Triệu Lệ Hoằng không nói gì nhiều, chỉ đặt lên trán Diệp Tư Hạ một nụ hôn.
“Được chưa?”
Diệp Tư Hạ ngốc nghếch thoả mãn chỉ với một nụ hôn, nở nụ cười ngây ngô. Trong khi đó, Triệu Lệ Hoằng thuận tay cầm một cuốn sách khác gần đó, tiếp tục đọc.
“Này này này!!! Sao cậu cứ đọc sách hoài vậy chứ, mấy cuốn sách chết tiệt này có gì hay, chúng quan trọng hơn tôi và không gian riêng tư của chúng ta hay sao???”
Tuy nói ra mấy lời này có chút trẻ con, nhưng Diệp Tư Hạ không thể không nói. Lần nào cũng là cậu chủ động, thật tức chết đi được. Không lẽ mình không có sức hút gì sao?
“Mai tôi đưa cậu đi ăn, chỗ bí mật của chúng ta, được chứ?”
Triệu Lệ Hoằng gấp sách, cười rất khó hiểu, từ từ rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Cảm thấy bầu không khí thay đổi, Diệp Tư Hạ theo phản xạ nhích người sát cửa sổ.
“Được... Cậu ngồi gần như vậy làm gì, không thấy nóng sao, haha...”
Chính mình muốn thân mật với cậu ấy, bây giờ đã gần lắm rồi, còn ngượng ngùng làm gì chứ!
Nghĩ đến đây, Diệp Tư Hạ đổ người về phía trước, nhanh như chớp hôn lên môi người kia một cái, sau đó xấu hổ lùi về.
Triệu Lệ Hoằng thoáng nheo mắt, bị Diệp Tư Hạ làm cho bất ngờ, không ngờ mình chưa kịp hôn tên này, tên này đã chủ động trước rồi?
“À, thì ra cậu muốn thế này, chiều theo cậu vậy!”
Nói rồi Triệu Lệ Hoằng ấn Diệp Tư Hạ lên tường, hôn ngấu nghiến. Diệp Tư Hạ nhắm mắt thở dốc, kĩ thuật hôn cao siêu thế này, không biết đã hôn bao nhiêu người rồi.
“Ưm...”
“Là cậu câu dẫn tôi trước!” Triệu Lệ Hoằng liếm vành môi Diệp Tư Hạ, trầm giọng nói.
Đã đến nước này, Diệp Tư Hạ không chối nữa, mặt dày vòng tay lên cổ Triệu Lệ Hoằng, cất giọng vô cùng mời gọi.
“Tôi chính là câu dẫn cậu đó, không được sao?”
“Vậy bây giờ, chúng ta làm việc gì đó đúng với nghĩa “câu dẫn” đi?”
“Làm thì làm, tôi đây không sợ!”
Diệp Tư Hạ mặc dù trong lòng vô cùng bối rối và xấu hổ, nhưng vẫn cứng miệng, nhướng mày thách thức.
“Nhưng tôi phải ở trên!!!” Cậu bổ sung thêm điều kiện.
“Tuỳ cậu.”
Triệu Lệ Hoằng nằm vật ra trên giường, ngoắc ngoắc tay.
Diệp Tư Hạ thích thú đi lại, chống hai tay lên giường, cười khúc khích.
“Cuối cùng cũng có ngày này.”
Hai tay Diệp Tư Hạ lần đến áo Triệu Lệ Hoằng, vén lên quá nửa. Nhìn điệu cười của Diệp Tư Hạ, Triệu Lệ Hoằng không nỡ đập tan niềm vui nhỏ bé “muốn ở trên” của cậu. Thay vì tự thân vận động, cứ để cậu ấy kích thích trước. Chuyện ăn là sớm hay muộn mà thôi.
Diệp Tư Hạ mở to mắt ngỡ ngàng vì thân hình rắn chắc của Triệu Lệ Hoằng. Trước giờ chỉ thấy cậu ấy đọc sách mải miết, có bao giờ tập thể dục đâu ta?
Thoáng lưỡng lự không biết bắt đầu từ đâu, cậu đành hôn loạn lên mặt Triệu Lệ Hoằng, tim cũng đập nhanh hơn.
“Hôn đủ rồi chứ?”
“Chưa đủ...” Diệp Tư Hạ bật ra câu nói, vô tình nhìn qua con ngươi sẫm màu của người kia, dự cảm không lành đổ ập đến, vội vàng sửa chữa, “Đủ...đủ rồi...”
“Vậy bây giờ đến lượt tôi.”
Thuận thế ôm cổ Diệp Tư Hạ, Triệu Lệ Hoằng cười nhẹ, âu yếm đôi môi kia.
Đến khi Diệp Tư Hạ cảm thấy mông lành lạnh, cậu mới phát hiện quần sooc đã bị cởi ra. Nhưng nụ hôn của Triệu Lệ Hoằng không cho cậu suy nghĩ nhiều, tình cảm áp đảo lý trí, không thể dứt ra.
Nhẹ nhàng âu yếm bộ vị phía dưới, Triệu Lệ Hoằng lấy tuýp gel bôi trơn ở mép giường, bóp ra một ít, đưa tay về phía sau người kia.
“A...”
Chất lỏng lành lạnh làm Diệp Tư Hạ khẽ rên lên, lý trí bỗng bừng tỉnh, cậu hét lên một tiếng uỷ khuất.
“Triệu! Lệ! Hoằng!!! Cậu nói không giữ lời!!!!!”
Triệu Lệ Hoằng không nhiều lời, trực tiếp tiến vào sau khi đã chuẩn bị đầy đủ.
“A...”
Thân thể như bị xé toạc, đau đớn truyền đến từng cơn khiến Diệp Tư Hạ đau không thở nổi, móng tay cắm sâu vào bả vai Triệu Lệ Hoằng, thầm rủa một tiếng.
“Cậu đi ra...đi ra ngay! Tôi...không chịu nổi...”
Khó khăn lấy lại hô hấp, Diệp Tư Hạ hít sâu, cố gắng thả lỏng thân thể, nhưng cảm giác đau đớn vẫn một mực bám lấy cậu.
Triệu Lệ Hoằng nhìn gương mặt đỏ như máu của người yêu, chợt thấy đau lòng. Cậu ấy dù sao cũng là lần đầu tiên, không nên quá kích động.
Động tác trở nên dịu dàng hơn, tốc độ dần chậm lại, một luồng khoái cảm thay thế đau đớn ban đầu, nơi đó dần thích nghi với sự va chạm của người phía dưới.
“A Hoằng... Ưm... Ha...”
Diệp Tư Hạ phát ra những tiếng rên khẽ, không biết chính mình mê người thế nào.
Những cú thúc ngày một nhanh hơn, cả hai chìm đắm trong khoái cảm.
“Tôi mệt...”
Đây là câu đầu tiên Diệp Tư Hạ thốt ra sau khi làm chuyện đó. Cậu mệt mỏi dựa vào ngực Triệu Lệ Hoằng, không đủ sức trách móc người kia quá đáng như thế nào.
“Xin lỗi.”
“Cậu...ăn tôi sạch sẽ rồi nói xin lỗi là xong sao?”
Vốn là người thẳng tính, Diệp Tư Hạ không ngần ngại nói ra lời này, nhưng là vì tên này thực sự rất rất quá đáng. Thời điểm hai người làm là buổi sáng, bây giờ đã là buổi trưa rồi, đã làm ba lần. Chết tiệt, cậu không muốn làm loại chuyện này nữa!!! Đau chết ông, nhức chết ông, xấu hổ chết ông!!!
Cớ sao mình lại phải nằm dưới? Câu hỏi này Diệp Tư Hạ không tìm ra đáp án. Khi hỏi Triệu Lệ Hoằng, cậu ấy chỉ nói: “Do thực lực.” làm cậu tức toé khói. Diệp Tư Hạ không phục!!!!!
“Đói chưa?” Triệu Lệ Hoằng không trả lời, chỉ dịu dàng hỏi.
Diệp Tư Hạ liếc xéo con người lảng tránh kia một cái, vô lực lên tiếng, “Muốn ăn sủi cảo nhân tôm.”
Đem Diệp Tư Hạ tắm rửa bằng nước nóng xong xuôi, Triệu Lệ Hoằng đặt cậu lên giường, sau đó ra ngoài mua sủi cảo.
Cảm nhận hơi ấm từ tấm chăn tràn ngập mùi hương dễ chịu từ Triệu Lệ Hoằng, khoé môi Diệp Tư Hạ cong lên một nụ cười mãn nguyện. Ai nói không thích cơ chứ?
-----------•-----------
Giáng sinh đến, nhà nhà treo đèn rực rỡ cả một vùng trời. Cây thông lớn bé trải khắp phố đi bộ, sắc đỏ được giăng trước nhà, tôn lên vẻ đẹp nhộn nhịp của mùa đông giá lạnh.
Tuyết rơi mỗi lúc một dày đặc, trắng xoá, phủ lên từng nóc nhà của thành phố Bắc Kinh. Tình trạng tắc nghẽn giao thông ngày một phổ biến, những chiếc máy xúc tuyết hoạt động vô cùng năng suất mới có thể lưu thông bình thường.
Vệ Cát ngồi một mình trong phòng kia túc xá, lòng bất chợt cảm thấy cô đơn. Những người bạn cùng phòng đều đã đi hết rồi, cậu cũng muốn ra ngoài cùng Vương Túc Ngạn tận hưởng không khí Giáng sinh, nhưng hắn không có thời gian, đành chịu vậy. Vệ Cát đương nhiên tin lời Vương Túc Ngạn nói.
Nhạc chuông điện thoại reo lên, Vệ Cát liếc qua màn hình hiện lên ba chữ mình mong muốn, vội vàng nhắc máy.
“A lô.”
“Giáng sinh vui vẻ.”
Cậu vui vẻ chúc mừng, nhưng đầu dây bên kia không nói một lời nào.
“Túc Ngạn?”
“Vệ Cát?”
Giọng nữ vang lên, kèm theo chút ngạc nhiên không nhỏ.
“Chị Mạc Diên?”
“A, vẫn còn nhớ sao? Em tìm Ngạn Ngạn à?”
“Anh ấy có ở đó không?”
“Đang ngủ.” Khi nói những lời này, Mạc Diên có chút chột dạ.
“Khi nào anh ấy tỉnh, phiền chị chuyển lời cho anh ấy giúp tôi, cảm ơn.”
Ngữ khí khách sáo khiến ngón tay Mạc Diên hơi run lên, cô gác điện thoại, thầm thở dài. Nói dối quả nhiên không dễ chút nào hết.
Cái tên Vương Túc Ngạn trời đánh này, bắt người ta bịa chuyện, lỡ gây hiểu lầm thì biết làm sao? Chuyện hai người quen nhau, cô đã biết thông qua Vương Túc Tranh, cô rất vui vì hai người có thể đến với nhau, nhưng tình trạng hôm nay cô thấy là gì? Rất giống chiến tranh lạnh.
Cô không hiểu rốt cuộc Vương Túc Ngạn lằng nhằng chuyện gì, tính tình hắn không thích dây dưa nhiều lời, bây giờ lại biến mình thành kẻ như vậy rồi.
“Tắm xong rồi à?”
“Ừ. Bây giờ ra ngoài một chút.”
“Vừa nãy Vệ Cát gọi tới.”
Vương Túc Ngạn muốn nói gì đó, ngay lập tức bị Mạc Diên chặn lại.
“Cậu không muốn nói chuyện với cậu ấy sao?”
“Tôi không muốn nghe cậu trách móc, cảm ơn cậu đã làm theo lời tôi nói, nhưng chuyện riêng giữa tôi và cậu ấy, để tôi tự giải quyết.”
“Cậu có khả năng tự giải quyết?”
“Tôi nói được, thì sẽ được.”
Cuộc tranh cãi kết thúc mà kết quả Mạc Diên muốn nghe vẫn chưa có.
“Đêm nay thì sao? Cậu muốn để em ấy một mình?”
“Tôi có cách của tôi. Mứt hoa quả cũng đã mang qua, cậu có thể về được rồi.”
“Đuổi tôi về chứ gì! Đã vậy có chuyện gì thì đừng nhờ vả tôi nữa đấy.”
Mạc Diên phụng phịu rời đi, đến quà Giáng sinh của Vương Túc Tranh tặng cũng chưa đem về.
Vương Túc Ngạn mở máy tính, đôi mày cau lại. Hắn không thể bỏ mặc cậu, nhất định không, hình ảnh Vệ Cát tươi cười ngả vào lòng mình, hắn không muốn nó trở thành một nỗi ám ảnh không tài nào xoá bỏ. Nụ cười đơn thuần như thế, hẳn là hắn suy nghĩ quá nhiều rồi.
Mặc kệ cha mẹ cậu là ai, hắn chỉ biết hắn yêu cậu, là đủ. Có lẽ khi trước cha mẹ cậu đã từng làm gia đình hắn xảy ra chuyện không vui, nhưng quá khứ đã qua, hiện tại mới thực sự quan trọng.
Vì suy nghĩ rối rằm này mà cả hai tuần nay không gặp mặt cậu lấy một lần, còn bày ra đủ thứ lý do để bình ổn tâm trạng. Vương Túc Ngạn mày quá ấu trĩ. Biết cậu ấy sẽ đau lòng, mà còn ngu ngốc như vậy.
Hắn dự định ra ngoài mua một ít đồ rồi sẽ về nhà gọi điện cho Vệ Cát. Nhưng vừa ra ngoài cửa, đã gặp những người không hề muốn gặp.
*
Thời tiết Bắc Kinh ngày một xấu, tuyết rơi dày đặc trên những con đường. Dự báo tối nay sẽ là ngày lạnh nhất trong năm. Mặc dù đã mặc bốn lớp áo dày nhưng Vệ Cát vẫn lạnh run người, đưa hai tay vào sâu trong túi áo.
Hôm nay đàn anh kiêm đại ca của cậu, Khương Ninh, về quê mấy ngày. Anh ở đây không thân không thích, nên cậu muốn tiễn anh một lát.
Vệ Cát kéo chiếc vali to tướng của Khương Ninh, đuổi theo cái con người phi thường kia.
“Anh là ngựa à? Đi nhanh quá, chờ em với!”
Khương Ninh quay đầu cười rất vô tội, “Do thể lực em quá yếu, có bám đuôi cũng theo không xong!”
Đến sảnh chờ, Vệ Cát quẳng vali cho Khương Ninh, ngồi xuống hàng ghế gần đó đợi tàu hoả. Khương Ninh mua cho cậu một ly cà phê nóng, hai người cùng ngồi thưởng thức cà phê. Cà phê ấm nóng làm tản đi hơi lạnh bên ngoài, nhưng băng giá bên trong, vẫn không cách nào gỡ xuống. Thấy cậu im lặng không nói tiếng nào, Khương Ninh cũng không hỏi gì, chỉ chậm chạp uống cà phê.
Hơn ba mươi phút sau, tiếng còi tàu hoả reo lên réo rắt, Khương Ninh lật đật chen vào đám người phía trước, không quên cười thiếu đòn, còn vẫy vẫy tay. Vệ Cát phì cười, ông anh này, muốn đánh cũng chẳng biết làm sao!
*
Vệ Cát lên tàu điện ngầm để về thẳng nhà Vương Túc Ngạn. Trời sập tối, ga tàu điện đông như kiến, chen chúc nhau đến nghẹt thở. Cậu may mắn tìm được một chỗ ngồi ở gần cuối dãy.
Người ngồi kế bên cậu là một người đàn ông trung niên, ăn vận nho nhã lịch sự. Vừa nhìn khuôn mặt này, Vệ Cát ngay lập tức nhận ra người quen.
“Con chào bác!”
Người đàn ông quay lại, mỉm cười.
“Chào con, không gờ gặp được con ở đây!”
“Vâng. Chúc bác Giáng sinh vui vẻ, cảm ơn bác đã chiếu cố cha mẹ cháu khi còn ở Châu Vương!”
Vì không biết rõ gia cảnh của người đàn ông này, cậu chỉ đành chúc qua loa như những người quen khác. Ông ta gật đầu, đứng dậy nói.
“Ta đến nơi rồi, tạm biệt con, hẹn gặp lại!”
*
Đến trước cửa nhà Vương Túc Ngạn, toàn thân cậu run cầm cập. Vốn là người chịu lạnh không giỏi, nên bây giờ đầu có chút ong ong, hai má đỏ ửng. Người ra mở cửa là Vương Túc Tranh. Cô bé ríu rít mời Vệ Cát vào nhà. Cô bé không để ý, biểu cảm trên mặt Vệ Cát có phần không được tự nhiên.
Không phải anh nói Giáng sinh chỉ có hai chúng ta ở nhà thôi sao? Không gian riêng tư cậu mong chờ, rốt cuộc chẳng đâu vào đâu cả. Cậu không bài xích việc có em trai và em gái hắn có ở nhà, nhưng Vệ Cát vẫn muốn tong dịp đặc biệt này, chỉ có hắn và cậu. Vì hôm nay, cậu đã học cách nấu ăn, còn chuẩn bị quà.
Vương Túc Tranh đẩy Vệ Cát vào bếp, đưa cho cậu chiếc tạp dề hình con thỏ. Vệ Cát buộc vào, mắt dáo dác nhìn xung quanh.
“Tiểu Tranh, Túc Ngạn đang ở trên lầu sao?”
“Anh ấy ra ngoài rồi.” Cô bé buột miệng, nhìn biểu cảm của Vệ Cát ngày càng xấu hơn.
Bàn tay xắt rau củ chợt khựng lại, lòng trống rỗng. Không có ở nhà, vì sao lại nói em tới? Có chuyện gì không thể nói được sao? Trời ở ngoài rất lạnh, không biết hắn có mặc đủ áo ấm không? Cái con người này...
“Anh Vệ Cát, anh hai sẽ về sớm mà, đừng lo lắng thế chứ!”
“Ừm.” Vệ Cát cười gượng, đến cả lọ muối và lọ đường đều không phân biệt được, cho cả vào nổi lẩu đang sôi ùng ục.
Không biết bữa tối này, đang dốc hết sức nấu vì ai nữa.
*
“Chết tiệt! Mấy người là ai?”
“Buông tôi ra, khốn kiếp!!!”
Chất lỏng màu xanh lam được tiêm vào cơ thể, rất nhanh hun nóng từng tế bào một khiến người kia không thể vùng vẫy.
Đợi đến khi người kia tạm thời mê man, người đàn ông mặc áo đen lớn giọng ra lệnh:
“Đem nó đến nơi cần đến!”
Tiếng chuông cửa vang lên, đánh thức suy nghĩ của những người trong nhà.
Vở kịch của đêm nay, chính thức bắt đầu.
Au: Au vừa mới thi hai môn, một môn được và một môn tạch, do đó chương này có đắng có ngọt. Còn về phần lâu ra chương mới, là do Au lỡ tay xoá chương viết được hơn 2500 chữ thành ra phải viết lại trong quằn quại, mọi người thông cảm nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...