Đang đứng trò chuyện thì Bàng Nhuệ từ bên ngoài bước vào, bên cạnh người đang khoác tay anh ấy chính là Khản Đình. Khản Đình nhìn thấy Cảnh Nghiên đang đứng cùng với Từ Vũ thì đi tới cười nói: “Cuối cùng cũng chịu công khai rồi à?”
Cảnh Nghiên mỉm cười nắm lấy tay cô ấy, mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy. Cũng lâu rồi không gặp cậu, bây giờ trông cậu mập lên chút rồi. Bàng Nhuệ chăm cậu cũng tốt thật.”
Khản Đình nghe cô nói vậy thì vội cúi xuống nhìn bản thân, lo lắng nói: “Mình mập lên rồi á. Có mập nhiều lắm không?”
Biết cô ấy đang lo lắng về vóc dáng của mình, cô nhanh chóng nói: “Không có đâu, cậu hiện tại đã rất ổn rồi. Đủ da đủ thịt, không bị mập quá đâu.”
Khản Đình nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm: “Nếu vậy thì tốt rồi, mình còn sợ là mập quá thế thì không ổn.”
Bên cạnh thì Bàng Nhuệ lấy ly rượu từ nhân viên phục vụ đem tới, chạm nhẹ vào ly của Từ Vũ. Từ Vũ cũng cụng ly lại với anh ấy giơ lên uống một ngụm, đưa mắt nhìn sang cô đang đứng bên cạnh trò chuyện vui vẻ.
Mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì cửa lúc này được mở ra, Thuẫn Uy trong một bộ vest chỉnh tề, mái tóc cũng được chải vuốt ra sau. Anh ấy đi thẳng tới chỗ của Từ Vũ và Bách Khanh đang đứng.
Từ Vũ nhìn anh ấy, nói: “Cậu hôm nay đến trễ rồi. Phạt cậu uống hết một ly rượu.”
Nhân viên phục vụ lúc này đi tới, Thuẫn Uy nhận lấy ly rượu lên uống hết một ly, rồi đặt ly rượu lên khay lấy ly rượu khác, nhìn anh nói: “Do bên chỗ quay phim của tôi có vấn đề nên mới tới muộn. Cũng đã uống rượu chịu phạt rồi.”
Bàng Nhuệ đứng bên cạnh nhìn anh ấy nói: “Cậu cũng có thể không cần uống ly rượu đó, để tôi uống thay giúp anh rể của mình là được.”
Thuẫn Uy nghe vậy thì nhìn sang, nói: “Đúng là ý hay.”
Còn ở một bên khác, Phán Nhu đang đứng ăn bánh nói chuyện với Thiền Mộng thì thấy Thuẫn Uy bước vào. Từ lúc đó ánh mắt của cô vẫn tập trung nhìn lên người anh mà không chịu rời đi, nhìn thấy anh nói chuyện với Cảnh Nghiên cô đoán hai người họ có quen biết nhau.
Thiền Mộng đứng bên cạnh nói chuyện với Khiểm Hà một lúc, thấy bên cạnh mình yên tĩnh lạ thường thì quay sang nhìn thấy Phán Nhu đang đứng vừa ăn bánh vừa nhìn ai đó ở giữa sảnh. Lúc đầu cô nghĩ cô ấy nhìn Cảnh Nghiên nhưng khi nhìn theo hướng ánh mắt của cô ấy, cô đoán chắc người mà Phán Nhu đang nhìn là người mới bước vào lúc nãy.
Cô đưa tay vỗ lên vai cô ấy: “Em đang tập trung nhìn gì mà xuất thần vậy?”
Phán Nhu bị giật mình quay sang nhìn cô, lắp bắp nói: “Em…em có nhìn gì…đâu.”
“Em rõ ràng đang nhìn người đàn ông vừa bước vào sảnh lúc nãy.”
Phán Nhu nghe vậy thì gương mặt đỏ lên, nhìn cô nói: “Đó là người mà lúc trước em kể với hai chị ở quán cà phê.”
Đứng trò chuyện thì Thệ Vĩ từ bên trong bước ra đứng giữa sân khấu, tay cầm micro nhìn mọi người đang có ở trong sảnh nói: “Xin chào mọi người, cảm ơn mọi người hôm nay đã dành ra thời gian của bản thân để đến tham dự tiệc cuối năm của công ty Từ Vân chúng tôi. Một lần nữa cảm ơn mọi người rất nhiều.”
Vừa dứt lời ở bên dưới vang lên từng đợt vỗ tay, đợi tiếng vỗ tay kết thúc thì Thệ Vĩ bắt đầu nói tiếp: “Tiếp theo đây, tôi xin mới Từ tổng lên đây để phát biểu đôi lời đến với chúng ta.”
Thệ Vĩ nói xong bên dưới cũng truyền đến những đợt vỗ tay, cũng có rất nhiều phóng viên nhiếp ảnh chụp lại. Cảnh Nghiên đứng bên cạnh nhìn Từ Vũ chỉnh lại trang phục, rồi từng bước đi lên sân khấu.
Từ Vũ đi lên sân khấu nhận lấy micro từ tay Thệ Vĩ, nói: “Xin chào mọi người, tôi là Từ Vũ. Bữa tiệc cuối năm hôm nay ở công ty được mọi người đến dự đông đủ như vậy, tôi rất vui cũng rất cảm ơn. Một năm qua ở công ty Từ Vân và bản thân tôi cũng có nhiều thay đổi, nhiều vấn đề xảy ra nhưng chúng ta đều không bỏ cuộc mà vẫn cứ tiến lên về phía trước. Đối với bản thân tôi thì năm nay, thay đổi lớn nhất của tôi chính là có được một người vợ mà tôi luôn yêu thương nhất. Cô ấy vừa là thanh xuân đối với tôi cũng là người sẽ cùng tôi đi tiếp quãng đường sau này. Được rồi, hôm nay cũng là cuối năm. Tôi chúc mọi người có một năm mới vui vẻ.”
Cảnh Nghiên đứng bên dưới lắng nghe lời anh nói, khóe miệng cũng cong lên nở nụ cười. Mọi người cũng đều nhìn sang cô nở nụ cười chúc mừng. Anh vừa phát biểu xong thì cô cũng vỗ tay nhìn anh từng bước, bước xuống đi lại chỗ cô. Anh đứng bên cạnh, hỏi cô: “Em đứng đợi anh phát biểu có lâu không?”
Cô lắc đầu nhìn anh: “Không có.”
Anh nắm lấy bàn tay cô, nói: “Một lát anh phải đi xã giao uống với mọi người một chút. Em sang bên đó kiếm gì ăn đi, lát anh dẫn em đến một nơi.”
“Được rồi, anh đừng uống nhiều quá đấy.”
Anh gật đầu nhìn cô: “Hôm nay còn một chuyện trọng đại phải làm nên anh không thể nào say được.” Anh nói rồi quay sang nói với Khản Đình đứng bên cạnh: “Cảnh Nghiên giao cho em đấy.”
Khản Đình nhìn anh gật đầu: “Được, em biết rồi.”
Cảnh Nghiên cũng không biết chuyện trọng đại anh nói là gì nhưng cũng không hỏi gì nhiều, đi cùng Khản Đình sang bàn đồ ăn. Phán Nhu lúc này chạy tới chỗ cô, cười nói: “Chị Cảnh Nghiên.”
Cô quay sang nhìn thì thấy Thiền Mộng và Khiểm Hà cũng đang đi tới đây, Thiền Mộng đưa tay ra hiệu phía sau lưng cô ấy. Cô nhìn Khiểm Hà nói: “Chị Khiểm Hà.”
Khiểm Hà đi đến đứng đối diện cô, nói: “Sao việc em kết hôn với Từ tổng cũng không nói với chị một tiếng nào?”
“Đó dù gì cũng là chuyện cá nhân của em, bọn em cũng vừa kết hôn nên không muốn công khai ngay. Hiện tại lựa chọn thời gian này em chấp nhận công khai là bởi vì có vài chuyện xảy ra khiến em đã suy nghĩ rất lâu nên mới quyết định như thế.”
Khiểm Hà mỉm cười nhìn cô: “Chị không có trách gì em, chỉ là hơi bất ngờ thôi.”
Phán Nhu lúc này đi đến bên cạnh cô, hỏi nhỏ: “Chị, cái người mà lúc nãy đi vô sau chị Khản Đình, anh ấy tên gì vậy chị?”
Nghe cô ấy hỏi, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Anh ấy tên là Thuẫn Uy. Có chuyện gì à?”
Thiền Mộng đi đến cạnh, ghé sát vào tai cô nói nhỏ: “Người mà hôm trước Phán Nhu kể trong tiệm cà phê đấy, chính là Thuẫn Uy bạn của cậu.”
Cô nghe vậy thì có chút bất ngờ, nhìn Phán Nhu đang đứng bên cạnh có chút đỏ mặt. Cô xích lại gần, nói: “Một lát nữa em tìm thởi cơ sang đó làm quen với người ta đi.”
“Như vậy có được không?”
Khản Đình đứng bên cạnh nãy giờ cũng nghe hết câu chuyện, cô ấy gật đầu: “Tất nhiên là được. Ông anh của chị đã một mình lâu như vậy, chị đang mong anh ấy có bạn gái đây.”
Thuẫn Uy sau khi trò chuyện cùng vài người xong thì lặng lẽ đứng sang một góc, vẫy tay với nhân viên phục vụ đứng đó không xa: “Lấy cho tôi một ly nước chanh.”
Nhân viên phục vụ gật đầu rời đi, anh lúc này cầm ly rượu lên uống vài ngụm đưa mắt nhìn qua Từ Vũ và Bàng Nhuệ đang đứng trò chuyện với mấy người kia. Bỗng dưng phía sau truyền tới giọng của một cô gái: “Xin chào.”
Anh quay lại thì thấy Phán Nhu đứng sau lưng anh, trên tay còn cầm ly rượu nở nụ cười nhìn anh: “Lại gặp nhau rồi.”
Anh thấy cô ở đây cũng khá bất ngờ, gật đầu: “Xin chào, lại gặp nhau rồi. Tôi không nghĩ là cô cũng có mặt ở đây hôm nay.”
Phán Nhu nghe vậy thì nói: “À là do chị Cảnh Nghiên nhường thiệp mời cho tôi nên tôi mới có dịp được đến đây.”
Thuẫn Uy lúc này mới hiểu ra: “À cô là bạn của Cảnh Nghiên?”
Cô mỉm cười giới thiệu: “Đúng vậy, em cũng là đồng nghiệp với chị ấy. Em tên là Phán Nhu, là một phóng viên nhiếp ảnh.”
“Tôi là Thuẫn Uy, đạo diễn.”
Nhân viên phục vụ lúc này bưng ly nước chanh tới đưa cho anh, nói: “Nước chanh của anh.”
Anh đưa tay nhận lấy để nhân viên phục vụ rời khỏi. Cô nhìn anh hỏi: “Bộ anh uống nhiều rượu lắm sao?”
Anh cầm ly nước chanh lên uống, nói: “Cũng có một chút. Cô nãy giờ có uống rượu nhiều không? Để tôi gọi cho cô một ly nước chanh.”
Cô nghe vậy thì lắc đầu từ chối: “À không cần đâu, tôi không có uống rượu nhiều nên không cần uống nước chanh. Mà anh uống như vậy đã ăn gì chưa?”
“Tôi đã ăn một chút lót dạ khi tới đây.”
Bên chỗ Cảnh Nghiên, mọi người nhìn sang chỗ hai người họ thấy họ trò chuyện vui vẻ thì cũng thở phào. Đứng đó một lát thì mọi người cũng lần lượt rời khỏi bữa tiệc, chỉ còn một mình Cảnh Nghiên và Khiểm Hà đang đứng trò chuyện với nhau.
Khiểm Hà cầm ly rượu lên uống nhìn cô nói: “Cuộc thi nhiếp ảnh gia quốc tế sắp tới, em phải cố gắng lên. Chị tin em làm được.”
Cô nghe vậy thì cũng chỉ mỉm cười: “Là do em muốn thử sức mình nên mới đăng kí tham gia thử. Em cũng không nghĩ là mình sẽ thắng giải vì trong cuộc thi có rất nhiều người tài giỏi hơn em.”
“Em nói cũng đúng nhưng mọi người ở đây đều tin tưởng em.”
Từ Vũ lúc này cầm ly rượu đi tới chỗ hai người, gật đầu chào hỏi Khiểm Hà sau đó quay sang nhìn cô nói: “Được rồi, không còn sớm nữa chúng ta cũng mau về thôi. Ở đây cứ giao cho Thệ Vĩ đi.”
Cô nhìn đồng hồ thấy đã hơn 9 giờ rưỡi, cô gật đầu nhìn Khiểm Hà: “Vậy chị Khiểm Hà em đi về trước đây. Chúc chị một năm mới vui vẻ.”
Khiểm Hà nhìn hai người mỉm cười: “Năm mới vui vẻ.”
Anh đưa tay nắm lấy tay cô, đặt ly rượu lên bàn rồi dẫn cô ra ngoài. Khiểm Hà nhìn bóng lưng hai người họ nở nụ cười, cầm ly rượu lên uống hết rồi đặt xuống bàn, cầm túi xách đi ra ngoài bữa tiệc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...