Màn đêm buông xuống, những ngôi sao trên bầu trời đang chiếu sáng. Cảnh Nghiên ở bên trong phòng, ngồi trước máy tính nhìn những tấm ảnh chụp rồi chỉnh sửa. Cứ làm việc như thế một lúc thì cô ngừng lại, ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đêm.
Cô nhớ đến lại cuộc nói chuyện giữa cô và Khản Đình, cô nghi hoặc trong lòng rốt cuộc vì sao bà ấy không tìm đến cũng không gọi điện cho cô. Nếu như không phải do Khản Đình nhắc đến, cô cũng xém quên đi là mẹ cô bà ấy đã về nước.
Đang suy nghĩ miên man thì cô nghe thấy tiếng xe, đứng dậy đi tới ban công nhìn xuống thì thấy Từ Vũ từ trên xe bước xuống. Cô xoay người đi vào phòng, chạy xuống nhà.
Lúc cô đi xuống thì thấy anh đang ngồi ở trong phòng khách tháo cà vạt, áo khoác vest vắt lên ghế còn cặp sách để một bên. Cô đi tới cạnh anh ngồi xuống, hỏi: “Về trễ như vậy anh đã ăn gì chưa?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười: “Em yên tâm đi, anh đã kêu Thệ Vĩ mua đồ ăn tối cho anh ăn lúc nãy rồi. Giờ này cũng đã muộn rồi sao em còn chưa ngủ?”
Cô cầm lấy bình nước rót vào ly, nói: “Em còn một số công việc chưa làm xong nên thức làm luôn, sẵn đợi anh về.”
Cô nói rồi đưa ly nước sang cho anh, anh nhận lấy nói: “Cuối năm rồi nên công việc cũng bận nhiều hơn. Thời gian này phải khiến em thiệt thòi rồi.”
“Em không có thiệt thòi, anh tuy bận nhưng lúc nào cũng nghĩ đến em như vậy là em vui rồi.”
Anh cầm ly nước lên uống, nhìn sang cô đang ngồi bên cạnh, nói: “Tết này ba mẹ anh sẽ về nước, em cũng chưa gặp họ lúc đó có thể gặp rồi.”
Cô nghe vậy thì kinh ngạc, ngay cả ly nước trên tay đang cầm cũng không vững xém làm đổ nước, hỏi: “Tết…Tết này ba mẹ anh…về nước sao? Em…em còn chưa chuẩn bị gì.”
Anh đặt ly nước xuống, nắm lấy bàn tay cô: “Em đừng lo lắng, dù gì em cũng là con dâu mà ba mẹ anh đã chọn nên em phải tự tin lên. Với lại em rất tốt, ba mẹ anh sẽ rất thích em thôi.”
Cô nghe anh nói vậy thì trong lòng cũng an tâm một chút, chân mày vẫn nhíu lại, sự lo lắng vẫn còn đó trong lòng cô: “Nhưng…nhưng mà, em vẫn chưa…”
Anh đưa tay xoa đầu cô, ngắt lời cô nói: “Không có gì phải lo lắng, ba mẹ anh còn tận nửa tháng nữa mới về. Em cứ từ từ chuẩn bị từ bây giờ là được rồi. Anh lên phòng tắm trước đây.”
Anh nói rồi đứng dậy cầm áo khoác vest đi lên lầu, cô ngồi trên ghế nhìn bóng lưng anh biến mất sau khúc rẽ cầu thang thì thu hồi tầm mắt. Cô gặp mẹ anh là lúc trước khi gọi video, cô không biết mà bước vào nên được gặp cũng như nói chuyện vài câu. Lần này gặp bên ngoài, cô có chút lo lắng.
Ngày hôm sau ở bên trong tòa soạn, Cảnh Nghiên ngồi trước bàn làm việc tì cằm lên cây viết đang cầm, mắt nhìn màn hình máy tính trước mắt. Thiền Mộng ngồi bên cạnh làm việc, thấy cô cứ như vậy thì không nhịn được ghé sát lại hỏi nhỏ: “Cậu bị làm sao vậy?”
Cô nghe cô ấy hỏi thì hồi thần, quay sang nhìn cô ấy thở dài: “Cứu mình đi. Nửa tháng sau ba mẹ anh ấy về nước, lúc đó mình sẽ gặp ba mẹ của anh ấy. Mình có chút lo lắng và hồi hộp.”
Thiền Mộng nghe vậy thì bất ngờ, sau đó vỗ nhẹ lên bàn tay cô đang đặt trên bàn: “Không sao đâu, cậu đừng lo lắng. Cậu chính là con dâu mà do hai bác đã chọn thì tất nhiên sẽ rất hài lòng về cậu. Cậu đừng lo lắng nữa, cứ tin tưởng ở bản thân mình.”
Cô nghe cô ấy nói vậy thì trong lòng cũng yên tâm chút ít, nhìn cô ấy: “Có thật vậy không?”
“Tất nhiên rồi, cậu phải tin tưởng bản thân mình.”
“Được.”
Tiếng chuông tin nhắn điện thoại của cô lúc này reo lên, cô cầm điện thoại lên nhìn thì thấy tin nhắn của Trình Hoa gửi tới: “Trưa nay ăn cơm cùng mẹ không? Mẹ đang ở nhà hàng gần tòa soạn của con.”
Cô đọc tin nhắn, tay siết chặt điện thoại đang cầm. Cô hít sâu một hơi rồi trả lời: “Được, mẹ gửi địa chỉ cho con.”
Cô đồng ý gặp mặt là vì có vài chuyện cô phải nói thẳng với bà ấy. Cô không phải là đứa trẻ năm đó chưa lớn, dễ dàng bị bà ấy uy hiếp.
Thiền Mộng thu xếp tài liệu rồi quay sang nhìn cô, nói: “Đi ăn trưa thôi.”
Cô lắc đầu nhìn cô ấy: “Mình không đi, cậu với Phán Nhu đi đi. Mình có hẹn rồi.”
Cô nói rồi đứng dậy cầm túi xách và điện thoại rời khỏi văn phòng. Phán Nhu đứng dậy đi đến chỗ Thiền Mộng, nhìn bóng lưng cô hỏi: “Chị Cảnh Nghiên không đi dùng bữa trưa cùng với chúng ta sao?”
Thiền Mộng đứng dậy, lắc đầu nói: “Cậu ấy không đi cùng, bảo là có hẹn. Chúng ta đi ăn trưa thôi.”
Phán Nhu nghe thấy vậy thì gật đầu: “Dạ được.”
Ở bên trong nhà hàng, Cảnh Nghiên vừa bước vào đã nhìn thấy Trình Hoa ngồi ở vị trí giữa, khá dễ thấy. Như cảm nhận được ánh mắt của cô, bà ngẩng đầu lên mỉm cười nói: “Cảnh Nghiên, ở đây.”
Cô hồi thần cầm túi xách đi đến chỗ bà kéo ghế ngồi xuống. Trình Hoa lúc này đưa menu sang cho cô: “Con muốn ăn gì thì gọi đi, cũng lâu lắm rồi hai mẹ con ta mới có dịp ăn chung với nhau.”
Cô nhìn những món ăn trên menu nhưng lại chẳng có khẩu vị gì, cô khép quyển menu lại, nói: “Cho tôi một phần bít tết là được rồi.”
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh nghe vậy thì gật đầu: “Vâng, quý khách đợi chúng tôi một lát.”
Đợi nhân viên phục vụ rời khỏi, Trình Hoa mới nhìn cô hỏi: “Con uống rượu vang không?”
“Không cần đâu, con không uống. Một lát còn phải làm việc. Mẹ gọi con ra đây lần này có phải là vì muốn con đưa tiền cho mẹ không? Vậy thì thành thật xin lỗi, con không thể đưa được.”
Trình Hoa nghe vậy thì mỉm cười nhìn cô: “Nghe ngữ điệu của con như vậy, chắc là con chưa biết chuyện gì rồi.”
Nghe bà nói vậy, chân mày cô nhíu chặt lại, hỏi: “Ý mẹ là sao? Có chuyện gì mà con cần phải biết à?”
Trình Hoa nhìn cô, nói: “Chồng con, Từ Vũ đã từng gặp mẹ.”
Ngày hôm đó ở bên trong quán cà phê, Trình Hoa ngồi cầm ly cà phê lên uống, len lén đưa mắt nhìn Từ Vũ đang ngồi đối diện. Bà thấy đối phương không có động tĩnh gì thì trong lòng cũng sốt ruột không kém, bà đặt ly cà phê xuống, nói: “Từ Vũ à, hôm nay con hẹn mẹ ra đây là có chuyện gì không?”
Từ Vũ từ lúc bước vào quán cà phê cho đến lúc ngồi xuống thì vẫn chưa nhìn bà một cái, chỉ luôn tập trung nhìn vào điện thoại. Nghe bà hỏi thì anh lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn: “Tất nhiên tôi hẹn bà ra đây là có chuyện muốn nói.”
Anh nói rồi từ trong cặp lấy ra một xấp tài liệu để trước mặt bà, nói: “Đây là những thông tin của bà từ lúc ở trong nước và nước ngoài, tôi đều điều tra ra được. Công ty của bà hiện tại đang gặp phải khủng hoảng nghiêm trọng, cần có tiền để xoay vòng vốn nên lần này bà mới về nước tìm Cảnh Nghiên đòi tiền từ cô ấy đúng chứ?”
Trình Hoa cầm xấp tài liệu đó xem một lượt vẻ mặt cứng ngắc nhìn anh đang ngồi bình thản trước mắt, bà không biết rốt cuộc lần này anh hẹn bà ra là có mục đích gì nhưng bà biết anh là một người thâm sâu khó lường.
Bà khép tài liệu lại trong tay, nói: “Sao con lại nói như vậy, mẹ lần này về nước là vì nhớ con bé với lại nghe tin con bé kết hôn mẹ cũng muốn gặp xem con rể của mẹ là ai.”
Anh nghe vậy thì nở nụ cười nhạt, cầm ly cà phê lên uống một ngụm: “Là khi hết tiền mới nhớ đến cô ấy là con của bà sao?”
Bà nghe vậy thì nụ cười cứng ngắc, cũng không nói được câu nào. Anh đặt ly cà phê xuống, từ trong cặp lấy ra một chiếc thẻ để trên bàn đưa đến trước mặt bà: “Bên trong đây có 500 vạn tệ, số tiền này đủ để bà xoay vòng vốn khó khăn hiện tại. Bà cũng đừng thắc mắc vì sao số tiền cho bà lại nhiều, khi bà nhận số tiền này cũng có nghĩa là sau này bà với Cảnh Nghiên không còn quan hệ gì. Bà cũng đừng tìm gặp cô ấy đòi tiền nếu không cuộc sống của bà sau này sẽ rất khó khăn. 500 vạn tệ là tiền mà bà đã mang thai chín tháng mười ngày để sinh cô ấy, đưa cô ấy đến thế giới này, gặp gỡ tôi, ở bên cạnh tôi. Bà có làm được không?”
Từng câu từng chữ anh nói bà đều nghe hết không bỏ sót một chữ, bà nhìn tấm thẻ trước mắt sau đó đưa tay nhận lấy, gật đầu: “Được, tôi biết rồi. Tôi sẽ nhớ những lời hôm nay cậu nói.”
“Được, nếu như tôi biết bà vi phạm thì số tiền này tôi sẽ khiến bà buộc phải trả lại gấp đôi. Cảnh Nghiên có một người mẹ yêu thương cô ấy là đủ rồi. Mong bà nhớ kĩ những lời hôm nay tôi nói.”
Từ Vũ nói rồi đứng dậy cầm lấy cặp sách rồi rời đi, để bà ngồi một mình nhìn tấm thẻ trước mắt. Bà biết anh nói được sẽ làm được, bà nắm chặt chiếc thẻ trong tay rồi bỏ vào túi xách đứng dậy rời khỏi.
Cảnh Nghiên nghe xong thì lại càng không biết nói gì, tay cô nắm chặt lại với nhau. Cô không nghĩ là anh lại vì cô làm những việc như vậy. Nhân viên phục vụ lúc này bưng đồ ăn lên rồi rời đi. Cô hít sâu một hơi rồi hỏi: “Vậy lần này mẹ hẹn con ra đây là để kể cho con nghe chuyện này sao?”
Trình Hoa mỉm cười lắc đầu: “Tất nhiên không phải. Chiều nay mẹ sẽ bay, nên mẹ muốn đến gặp con để nói tạm biệt. Khi mẹ nhận chiếc thẻ của Từ Vũ cũng có nghĩa mẹ phải đồng ý những điều kiện cậu ấy đưa ra. Sau này mẹ không gặp con nữa nên muốn xem con cho thật kĩ.”
Cô nghe vậy thì cười nhạt, lắc đầu: “Không cần đâu, trên mặt con cũng không có tiền sao mẹ có thể nhìn kĩ được. Mấy món ăn này con không ăn đâu, mẹ cứ dùng đi. Mẹ chiều đi chú ý an toàn. Con còn có việc, phải đi trước đây.”
Cô nói rồi cầm túi xách đứng dậy đi ra ngoài, bà nhìn bóng lưng cô rồi nhìn đĩa thịt trước mắt. Bà lắc đầu, cầm nĩa và dao lên rồi bắt đầu cắt thịt ngồi ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...