Lạc Tử Thịnh thờ ơ nhìn Lạc Tử Thiên ân cần hỏi han Thẩm Thiển Y, ngay cả thái độ của Bạch Tố Cầm với Thẩm Thiển Y cũng rất ôn tồn. Quả nhiên gia thế của một người thay mặt cho thân phận của người đó.
Nói là bữa tiệc gia đình, đương nhiên Lạc Tử Phong và Đồng Mi cũng có mặt. Đồng Mi hồ nghi nhìn vết cào do móng tay gây ra trên mặt Lạc Tử Thịnh, sau đó lại hơi đăm chiêu nhìn Thẩm Thiển Y, cảm thấy ngạc nhiên, không phải lời đồn là Lạc Tử Thịnh căn bản không để tâm đến cô vợ này sao, còn giữ quan hệ mập mờ với bạn gái trước nữa. Nhưng nhìn dáng vẻ nhìn ngó mọi người của Thẩm Thiển Y, cũng có được lời giải thích, trên thế giới này đâu có người đàn ông nào cự tuyệt được sự mê hoặc của mỹ sắc?
“Tử Thịnh, kín đáo một chút vẫn hơn chứ?” Đồng Mi mỉm cười nhìn Lạc Tử Thịnh.
Lạc Tử Thịnh vừa thấy vẻ mặt ám muội của chị ta thì đã biết chị nghĩ gì, dứt khoát tán đồng như chuyện đương nhiên, “Lúc trước chẳng lẽ anh cả biết?”
Lúc này Bạch Tố Cầm che miệng cười, “Tử Thịnh, sao lại trêu chị dâu vậy chứ?”
“Sao dì có thể bất công như vậy?” Lạc Tử Thịnh thật thật giả giả nhìn Bạch Tố Cầm.
“Chẳng lẽ con không nhìn thấy chị dâu con đã xấu hổ rồi à?”
Lạc Tử Thịnh giả bộ liếc nhìn Thẩm Thiển Y, “Dì à, dì nhất bên trọng, nhất bên khinh!”
Lạc Tử Phong mỉm cười, “Tử Thịnh là đang đau lòng cho vợ yêu đấy!”
Tất cả mọi người đều cười ồ, tâm tình Lạc Tử Thiên cũng vô cùng tốt, ông ta nhìn Bạch Tố Cầm, “Có người đàn ông nào không đau lòng cho vợ mình chứ!”
“Đương nhiên rồi, chỉ sợ Tử Thịnh sẽ vì vợ yêu ở nhà mà không muốn đến công ty thôi.” Đồng Mi nói đùa.
Lạc Tử Thiên thầm trừng mắt nhìn Đồng Mi, “Miệng trống không thì có thể uống thêm nước đấy.”
Đồng Mi kinh ngạc, không nói nữa.
Lạc Tử Thịnh hừ lạnh trong lòng, đương nhiên anh biết, hiện giờ Đồng Thị đã mất đi giá trị có thể lợi dụng, tất nhiên thân phận của Đồng Mi cũng theo đó mà không còn như trước. Đây là ông bố tốt của anh ha!
“Con đói rồi, bao giờ có thể ăn cơm ạ?” Giọng nói có phần nũng nịu của Thiển Y vang lên.
“Trên máy bay ngủ suốt à?” Bạch Tố Cầm hỏi với vẻ hơi lo lắng, sau đó dặn người làm mang đồ ăn lên.
“Ngủ suốt ạ.” Thiển Y mở miệng hơi ngượng ngùng.
Bạch Tố Cầm đành phải xụ mặt nhìn Lạc Tử Thịnh, “Sao không gọi cô dâu mới của con dậy hả!”
Lạc Tử Thịnh sửng sốt, “Con bị oan, con cũng muốn gọi, nhưng cô ấy ngủ ngon như vậy, sao con nỡ gọi.”
Vốn là trần thuật sự thật, nhưng lúc này lời được nói ra từ miệng anh, dường như đang chứng minh quan hệ hạnh phúc giữa hai người.
Lạc Tử Thiên nhìn Thẩm Thiển Y, “Đói thì ăn thôi, trong nhà mình không cần phải khách khí.”
Thiển Y gật đầu.
Đồ ăn được mang lên xong, Thẩm Thiển Y gắp thức ăn luôn.
Đồng Mi và Lạc Tử Phong nhìn nhau cười, phép tắc của nhà họ Lạc trước giờ đều là Lạc Tử Thiên động đũa rồi những người khác mới được động đũa, có thể nghĩ ra được Thẩm Thiển Y cũng chỉ là một cô gái đơn thuần không có não mà thôi, cho dù ở cạnh Lạc Tử Thịnh thì cũng không giúp gì được cho cậu ta.
Lạc Tử Thiên cũng không tỏ vẻ không vui, ông ta gật đầu mỉm cười, “Thiển Y đói bụng thì ăn nhiều một chút”. Sau đó ông ta cũng động đũa.
Suy nghĩ của Lạc Tử Thịnh lóe lên, sở dĩ Lạc Tử Thiên vừa lòng là bởi vì ông ta cảm thấy Thẩm Thiển Y chính là một đóa hoa trong phòng ấm của một gia đình giàu có, có thể cho Thịnh Nhân lợi dụng thỏa thích mà không có nỗi lo về sau.
Tuy anh không hiểu quá rõ tính cách của Thẩm Thiển Y, nhưng anh biết cô tuyệt đối không phải người nóng vội như vậy. Điều Lạc Tử Thiên nghĩ, là điều mà Thẩm Thiển Y muốn ông ta nghĩ.
Cô gái nhỏ này thật sự đơn giản sao? Điều cô muốn là gì? Anh không tin trên thế giới này có tâm cơ không có mục đích.
“Thiển Thiển, ăn đi này.” Anh là chú rể mới đương nhiên phải biểu diễn đúng chỗ rồi.
Thẩm Thiển Y tặng lại cho anh một nụ cười nhẹ, “Anh cũng ăn nhiều một chút.”
Sau đó cô cũng gắp thức ăn cho anh.
Đối với biểu hiện của hai người Lạc Tử Thiên hẳn là thấy đạt tiêu chuẩn.
Những chuyện này đều dễ làm, nhưng có một chuyện không quá dễ làm. Dù sao cũng không thể ngủ hai phòng giống như lúc ở ngoài được!
Lạc Tử Thịnh nhíu mày, vẫn đi vào phòng. Lúc này Thẩm Thiển Y đã nửa nằm trên giường, trên tay cầm di động không ngừng ấn. Anh lại nhíu mày, sự do dự vừa rồi của anh cùng với sự bình tĩnh cô biểu hiện ra, khiến anh có thứ cảm xúc không nói nên lời nhưng cũng không thích.
Anh thấy cô cũng không để ý tới mình, giống như trong di động có thứ gì có sức hấp dẫn rất lớn vậy. Anh đi đến gần người cô, cúi đầu. Trò xếp hình vô vị.
“Hôm nay anh ngủ đâu?”
Lúc này cô mới nhìn về phía anh, “Tự anh quyết định đi.” Sofa cũng được, trên nền cũng được, trên giường cũng được, cô đều sẽ không phản đối.
Thế này thì Lạc Tử Thịnh thật sự hơi tức giận rồi, “Cái gì gọi là tự anh quyết định?”
Cô xem màn hình hiện lên dòng game over vì vừa rồi chơi chểnh mảng do bị anh hút đi lực chú ý, hơi thất vọng, cô chơi thật lâu mới tới level như vậy mà, “Đều tại anh, em chết rồi này.”
Lạc Tử Thịnh nhìn cô mười giây, “Nhích qua chút.”
Cô cử động, sau đó mở miệng: “Em không có chậu nước nào để đặt giữa giường đâu.”
Lần này Lạc Tử Thịnh thật sự bị cô chọc cười, “Yên tâm, trong lòng anh em vẫn là cô em gái bám đuôi anh ngày còn nhỏ. Tâm lý anh bình thường, sẽ không xuống tay với em gái mình.”
•••••
Ngày hôm sau trở lại căn hộ của mình, Thẩm Thiển Y phải đến trường vì khai giảng năm bốn đại học, Lạc Tử Thịnh đưa cô đến trường xong liền định đi tìm Hạ Tư Linh, nhưng lại bị Phòng Trạch Hoa gọi điện thoại tới kéo đi.
“Người vừa rồi chính là chồng bà hả!” Uông Hân nhìn Thẩm Thiển Y với vẻ mặt cực kì hâm mộ.
Thiển Y đương nhiên biết cô nàng có ánh mắt như vậy đại biểu cho điều gì, “Bà thèm muốn?”
Uông Hân thở dài, “Muốn cũng không có điều kiện đó, ai có thể cướp đi từ trong tay bà được chứ?”
Nơi nào đó trong lòng Thiển Y ứ đọng, “Không phải bà muốn thi thạc sĩ sao? Định thi trường nào?”
Uông Hân không phát hiện cô chuyển đề tài đi, hứng thú dạt dào trả lời: “Đương nhiên là trường mình rồi. Bà thật không lương thiện, bảo bà hỏi thăm sư tỷ Hạ Ngâm một chút xem sao chị ấy gặp được anh chàng đẹp trai cực phẩm kia, bà lại không làm. Theo tôi được biết, hẳn là họ học cùng một ngành, sau đó…”
Thẩm Thiển Y không đành lòng phá vỡ giấc mộng đẹp cực phẩm này của cô nàng, “Cho nên bà cảm thấy học nghiên cứu sinh mới có thể gặp được anh chàng đẹp trai cực phẩm?”
“Of couse.”
“Vậy bà còn không đến thư viện mượn sách đi, không phải bà nói người mượn rất nhiều…”
“Đúng đúng đúng…” Uông Hân chạy đi nhanh như chớp.
Thẩm Thiển Y đứng tại chỗ lắc đầu.
••••••••••••••
Lạc Tử Thịnh đến quán bar đã hẹn, Phòng Trạch Hoa và Trần Nhất Đình đã sớm chờ từ lâu.
Bởi vì thua bài nên Phòng Trạch Hoa đang buồn bực, vừa thấy Lạc Tử Thịnh thì lập tức gọi qua: “Mau tới mau tới đây, trị thằng nhãi Hạng Tử Địch đó.”
Hạng Tử Địch cười đến thật sự thiếu đòn, “Ông muốn để tôi và Tử Thịnh cùng thắng à?”
Nhóm người này đều biết, trước giờ Lạc Tử Thịnh và Hạng Tử Địch đánh bài gần như chưa từng thua.
Tìm họ đến không nghi ngờ gì chính là tặng tiền cho họ.
Phòng Trạch Hoa bị chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi, giữ chặt Lạc Tử Thịnh, “Ông tới đánh thay tôi, thắng trả tôi, thua trả ông.”
Lạc Tử Thịnh khẽ giật khóe miệng, “Thiên hạ có chuyện tốt như vậy?”
Trần Nhất Đình thấy vết thương trên mặt Lạc Tử Thịnh, anh cũng không cho rằng đây chỉ là vết tích tùy tiện của một người nào đó, trong chuyện tình cảm Lạc Tử Thịnh có niềm đam mê thuần khiết mãnh liệt, anh cười cười, “Tử Thịnh làm chuyện xấu gì mà bị vị đó nhà ông trị thành bộ dạng như hiện giờ thế?”
Phòng Trạch Hoa cũng nhìn anh, vẻ hứng thú trong mắt cũng càng đậm.
“Ông có hứng?” Anh cười như cũ, lại khiến người ta có phần không nắm chắc.
Nói nhảm, nếu không anh hỏi làm gì.
Trần Nhất Đình và Phòng Trạch Hoa cùng gật đầu.
“Tự mình đến hỏi.”
Nói cũng như không.
Phòng Trạch Hoa vốn thua be bét lại càng buồn bực. Ánh mắt Hạng Tử Địch nhướng nhướng, có thể tùy tiện hỏi ra được thì còn là Lạc Tử Thịnh sao?
Lúc Thẩm Thiển Vũ đi vào, rất rõ ràng tất cả mọi người hít một hơi. Quan hệ giữa Lạc Tử Thịnh và Hạ Tư Linh ai cũng rõ, mà Thẩm Thiển Vũ là anh trai của Thẩm Thiển Y, cái kiểu rối tinh rối mù này thật đúng là khó nói cho rõ được.
Thẩm Thiển Vũ quét mắt nhìn, “Không chào đón?”
“Đừng có giở trò đó để tránh bị phạt rượu vì tới trễ!” Hạng Tử Định lắc lắc ly rượu trong tay, ánh mắt đặt vào khuôn mặt thoáng không vui của Thẩm Thiển Vũ.
“Nói thật đó, lấy cái cớ này chả thông minh tẹo nào.” Trần Nhất Đình vội phụ họa.
Thẩm Thiển Vũ cũng không khách khí, lấy rượu qua uống luôn.
“Lãng phí rượu tốt.” Lạc Tử Thịnh cầm ly rượu nhấp một ngụm, “Rượu tốt là nhu yếu phẩm.”
Thẩm Thiển Vũ không tu ừng ực nữa, nhìn Lạc Tử Thịnh, “Gọi một tiếng anh thì tổn hại đến thân phận của chú à?”
Lạc Tử Thịnh điềm tĩnh nhìn Thẩm Thiển Vũ, “Không quen mà thôi, hơn nữa tôi cho rằng trừ phi tất yếu, mấy lời kính trọng như vậy có thể miễn thì miễn.”
“Em gái tôi thì sao?” Thẩm Thiển Vũ không tiếp tục pha trò cùng Lạc Tử Thịnh nữa, hiện giờ anh chỉ muốn biết Thiển Y có ổn không.
“Đến trường rồi đó, ông hẳn là biết cô ấy còn chưa tốt nghiệp chứ!” Lạc Tử Thịnh vẫn mang dáng vẻ thờ ơ lãnh đạm.
Thẩm Thiển Vũ quét mắt nhìn mọi người, “Mấy ông ra ngoài trước đi, tôi muốn nói chuyện với Tử Thịnh.”
Trần Nhất Đình thức thời mang theo team đánh bài ra ngoài.
Chờ họ đều rời khỏi, Thẩm Thiển Vũ mới miễn cưỡng ngồi xuống, nhìn Lạc Tử Thịnh, “Rốt cuộc ông nghĩ thế nào? Ông đưa ra câu trả lời chắc chắn xem nào.”
Lạc Tử Thịnh cẩn thận suy xét mục đích anh hỏi câu này, “Là em gái ông không nên gả cho tôi chứ.”
Thẩm Thiển Vũ mắt điếc tai ngơ trước hành vi Lạc Tử Thịnh gạt mối can hệ đến mình, “Vậy ông muốn đối xử thế nào với em gái tôi.”
Lạc Tử Thịnh xiết chặt tay, “Trong mắt tôi, ông mãi mãi là bạn tốt của tôi. Đương nhiên em gái ông chính là em gái tôi.”
“Ông là muốn…”
“Dù sao thì ông cũng sẽ không bảo tôi vứt bỏ Tư Linh chứ!”
“Tôi hiểu rồi.”
“Yên tâm, ngày nào còn có tôi, Thiển Y sẽ không phải chịu ấm ức. Hoặc không thì mấy năm nữa, Thiển Y có thể sống cuộc sống mà cô ấy thích. Hơn nữa cô ấy còn trẻ như vậy, hai năm này còn chưa làm lỡ dở.” Anh nhìn Thẩm Thiển Vũ, hơi do dự, “Vả lại, tôi nghĩ em gái ông hẳn là không yếu đuối hay đơn thuần như nhà ông lo lắng đâu.”
“Có ý gì?” Anh cũng không cho rằng Lạc Tử Thịnh là người sẽ nói mấy lời vô ích.
“Tự mình thể hội.” Vẻ mặt Lạc Tử Thịnh không hài lòng lắm.
“Được. Tôi cũng sẽ cố hết sức trợ giúp ông, không chỉ là để em gái tôi mau chóng thoát khỏi nhà giam hôn nhân này, mà còn vì ông là bạn tốt của tôi nữa.”
“Tôi biết.”
Hai người nhìn nhau cười, đều hiểu được tình bạn ở sâu trong lòng đối phương sẽ không bị lung lay. Hơn nữa, Thẩm Thiển Vũ cũng hiểu rõ, tuy tất cả chuyện này Lạc Tử Thịnh nhìn như đạt được rất nhiều lợi ích, nhưng trên thực tế mà nói thì thật sự là từ Thiển Y mà ra, điểm này bất luận thế nào anh cũng không chối bỏ được.
“Thiển Y…” Lạc Tử Thịnh cân nhắc một chút, tìm từ ngữ, “Có bệnh gì đó mà không muốn người khác biết không?”
“Sao có thể chứ?” Thẩm Thiển Vũ mở miệng rất đương nhiên, “Tuy sức khỏe con bé không tốt lắm, nhưng từ nhỏ đến lớn đều không có bệnh nặng gì.” Ngay sau đó hình như anh nhớ tới điều gì đó, “Nhưng bốn năm trước con bé…”
Lạc Tử Thịnh đã đoán được Thẩm Thiển Vũ biết rõ sự việc, “Đã xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Thiển Vũ hé miệng, rồi vẫn lựa chọn ngậm miệng, “Không có gì.”
Trước giờ Lạc Tử Thịnh cũng không phải là người đào bới tận gốc vấn đề, Thẩm Thiển Vũ không nói thì anh sẽ không hỏi, nhưng anh cũng biết Thẩm Thiển Vũ tuyệt đối không biết Thẩm Thiển Y sẽ có thời điểm điên cuồng như vậy. Xem ra Thẩm Thiển Y thật sự là một bí mật làm người ta không thể nhìn thấu.
Ngày mai phải về công ty, Lạc Tử Thịnh chạy xe đến dưới căn hộ của Hạ Tư Linh. Dù sao thời gian anh có thể dành cho cô cũng rất có hạn.
Nhìn thấy thức ăn ngon miệng của Hạ Tư Linh, anh hẳn là rất thỏa mãn, dù sao từ trước tới nay anh đều rất tán thưởng những cô gái lên được phòng khách xuống được phòng bếp như vậy. Huống chi là Hạ Tư Linh có xuất thân từ ngành khoa học và công nghệ nữa.
“Nghĩ gì thế?” Hạ Tư Linh bưng món ăn cuối cùng lên.
“Anh nghĩ lần nào em cũng dùng những món ăn ngon miệng như vậy đến hấp dẫn dạ dày của anh, một ngày nào đó anh không ăn được nữa thì không phải là tiêu rồi sao?”
“Quỷ kế của em cuối cùng bị anh phát hiện rồi?”
“Thì ra em cũng tin rằng để trói buộc một người đàn ông thì đầu tiên phải trói buộc dạ dày của anh ta à?”
“Không có cách nào cả, ai bảo em là phụ nữ chứ.”
•••••
Đề tài giữa hai người luôn thoải mái mà tự nhiên, càng không đề cập đến đề tài hôn nhân và tương lai. Có đôi khi, biết là thứ không có được thì sẽ không muốn nhắc đến. Con người khi còn sống luôn muốn giảm bớt cơ hội khiến bản thân mình đau khổ.
Hạ Tư Linh vốn tưởng anh sẽ ở lại, một khi quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ dính tới xác thịt, đồng thời sẽ có thêm càng nhiều sự mập mờ. Nhưng dường như Lạc Tử Thịnh không ý thức được điểm này, suy nghĩ của anh trước giờ đều không giống với mọi người, cho dù quan hệ giữa hai người đã tới bước này. Anh cũng không muốn coi nơi đây trở thành chỗ dừng chân tùy thời tùy lúc của mình. Anh xem cô như người vợ tương lai của mình, cho nên anh sẽ không đối xử với cô cùng với đãi ngộ của tình nhân. Ngày kết hôn anh là muốn chứng minh anh coi cô thành cô dâu của anh, không hơn. Vả lại, nếu hai người ở bên nhau, cũng chỉ là uống rượu độc giải khát mà thôi, không giúp ích được gì cho hiện trạng cả.
Quan trọng hơn là, Lạc Tử Thịnh anh trước giờ luôn tin rằng tương lai sẽ có rất nhiều biến số.
Thiển Y thật sự không ngờ Lạc Tử Thịnh sẽ xuất hiện, lúc anh đứng trước mặt cô, trong miệng cô còn đang ngậm một miếng mỳ ăn liền. Khi cô còn đang suy xét xem nên nuốt vào hay nhổ ra, Lạc Tử Thịnh đã cau mày đổ mỳ của cô đi rồi.
“Không ai nói với em ăn thứ này có hại cho sức khỏe sao?”
Thiển Y phối hợp gật đầu, vô cùng giống học sinh nhỏ bị bắt quả tang khi làm chuyện xấu.
Có lẽ là bị dáng vẻ của cô tiêu khiển, Lạc Tử Thịnh tự động lược bỏ mấy lời dạy dỗ cô, “Em lười thế à? Không biết tự nấu?”
“Em cho anh tiền, anh nấu đi!” Cô rất hiểu bản thân mình, cô căn bản không phải kiểu người biết nấu cơm.
Phụ nữ không biết nấu cơm trong mắt anh quả thực chính là tội không thể tha thứ, anh vẫn luôn cho rằng một người phụ nữ hoàn mỹ nhất định phải biết nấu cơm, đó là một điều ắt không thể thiếu của một người phụ nữ.
“Em muốn so với anh xem ai nhiều tiền hơn?” Anh cố ý xuyên tạc ý cô.
Thẩm Thiển Y cười nhẹ, cũng không tranh cãi với anh, “Em chỉ biết là bây giờ em đói, mà anh đem đổ hết đồ ăn duy nhất của em rồi.”
Kể cũng có lý?
Lạc Tử Thịnh không có cách nào, vẫn gọi đến số điện thoại đặt món lần trước.
Cô vừa ăn, vừa hơi đăm chiêu, “Chị ấy rất biết nấu ăn hả?”
“Hử?” Anh đang xem báo kinh tế, nghe được câu hỏi của cô thì hỏi lại theo bản năng, “Ai?”
“Chị Tư Linh.”
“Cơm cô ấy nấu tỉ lệ thuận với đầu óc của cô ấy.”
Cô ăn xong, sau khi rửa sạch bát đũa, vẫn thấy anh xem báo, vì thế cô cũng ngồi xuống bên cạnh anh.
“Nói chút xem anh quen chị ấy thế nào đi.”
Hiện giờ Lạc Tử Thịnh cũng hiểu được “chị ấy” theo lời cô nói là chỉ Tư Linh, anh buông tờ báo trong tay, cũng thỏa mãn chút tò mò của cô gái nhỏ, “Bọn anh là bạn học cùng khối, hơn nữa giáo viên dạy toán lý hóa của bọn anh cũng giống nhau. Học sinh hồi đó cũng rất vô vị, đều gọi anh, cô ấy và cả Tử Địch nữa là thiên tài mảng khoa học tự nhiên. Mỗi lần thi đều sẽ có người đánh cược xem trong ba người bọn anh ai có tổng thành tích cao nhất. Cô ấy không phục anh lắm, vì thế có lần một mình so thành tích với anh.”
“Vậy ai thắng?”
“Em đoán xem.”
Thiển Y ngẫm nghĩ, sau đó đoán: “Hai người bọn anh không ai thắng, sau đó thi được điểm giống nhau?”
“Đúng một nửa.”
“Vậy là gì.”
“Anh và cô ấy thi được điểm giống nhau, nhưng cũng không phải điểm cao nhất. Điểm cao nhất bị Tử Địch bỏ vào túi rồi. Hơn nữa lúc ấy Tử Địch còn tặng anh một câu.”
Thiển Y có thể tưởng tượng được vẻ hăng hái và tuổi trẻ điên cuồng của anh khi đó, “Chắc là anh ấy nói với anh ‘trai cò mổ nhau ngư ông đắc lợi’.”
“Thông minh.”
“Không bằng anh.”
“Hiếm thấy em khiêm tốn đấy.”
“Cảm ơn đã khen ngợi.”
“Không cần cảm ơn, anh cũng không bủn xỉn lời khen của anh.” Anh cũng rất khó tưởng tượng, vậy mà anh lại đang cùng bàn luận với vợ mình về bạn gái của mình.
Cảnh tượng này, có chút quỷ dị.
Hôm sau, Thiển Y không phải đi học, cô liền cùng Uông Hân đi dạo phố.
Đến một sạp báo, Uông Hân hứng thú bừng bừng mở tờ tin tức giải trí mới nhất ra, vừa tấm tắc khen ngợi, vừa kéo Thiển Y qua, “Tin về Lạc Tử Thịnh nhà bà này!”
Cô trực tiếp xem nhẹ “nhà bà”, “Sao anh ấy lại xuất hiện trên báo giải trí?”
“Không có cách nào cả, ai bảo anh ta có khuôn mặt yêu mị như thế chứ?” Uông Hân ngờ vực đánh giá Thiển Y một phen, “Nói thật đi, biểu hiện trên giường của vị kia nhà bà có tỉ lệ thuận với khuôn mặt của anh ta không?”
Thiển Y nhếch miệng, “Biết vì sao bà vẫn FA không?”
Nhân sinh đại sự quan trọng hơn hóng chuyện, cô nàng thông minh đưa ra lựa chọn, “Vì sao?”
“Bà rất sắc đó!”
Uông Hân không tức giận, “Cho dù tôi sắc, cũng chỉ là loại sắc bậc thấp nhất thôi. Hơn nữa, tôi chỉ sắc có tí tẹo như thế, hẳn là không ảnh hưởng đến toàn cục mới phải, sao lại ảnh hưởng đến cuộc đời tôi chứ?”
Thiển Y nhìn Uông Hân dùng ngón cái và ngón trỏ tạo thành khe hẹp bé tí, sau đó lại đè thêm xuống một chút cho khoảng cách bé thêm lại, “Cho dù là vậy cũng vô ích, bà rất hóng hớt.”
“Ai bảo tôi là con gái chứ hả.” Uông Hân cười tự tin, sau đó ưỡn ngực, “Làm con gái, rất tuyệt.”
Thiển Y không nói gì lui về sau mấy bước, cô cho thấy lập trường của mình, cô không quen cái người tự luyến này.
Trong đầu Thiển Y vẫn còn nhớ đánh giá của tờ báo đó về Lạc Tử Thịnh: tâm tư kín đáo, suy nghĩ nhạy bén, rất có đầu óc kinh doanh.
Hai người đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, Uông Hân mua một bộ quần áo giá không thấp, rõ ràng đã quét thẻ nhưng vẫn oán giận liên tục rằng “Mấy người bán quần áo đều là kẻ cướp”. Đến lúc chuẩn bị rời đi, Uông Hân đột nhiên nghiêm túc nhìn Thiển Y, “Tôi thật sự muốn biết, nếu tôi nói với bà chồng bà đưa một người đẹp đi mua quần áo, bà sẽ có vẻ mặt thế nào.”
Thiển Y vốn định trả lời lại ngay rằng “Sẽ không xảy ra tình huống như vậy đâu”, nhưng ngẫm nghĩ thì thấy không thích hợp, sau đó cô liền nhìn thấy Lạc Tử Thịnh và Hạ Tư Linh ở bên kia đã đi tới.
Thiển Y kéo Uông Hân, rời đi từ bên khác. Uông Hân nhịn hồi lâu mới bỏ tay của Thiển Y ra, “Được rồi, bà không có vẻ mặt gì cả. Nhưng mà biểu hiện thì giống như tiểu tam ấy, cũng không ngẫm lại xem bà mới là chính thất của anh ta…”
Thiển Y bỏ qua sự thật mà cô nàng nói, “Người đẹp đó là em họ của Tử Thịnh. Vốn anh ấy bảo tôi đi cùng cô ấy, nhưng tôi nghĩ tôi đã hẹn bà đi dạo phố rồi nên từ chối. Nếu bây giờ để anh ấy thấy tôi ở đây, vậy không phải cho thấy…”
Uông Hân ngờ vực nhìn Thiển Y, sau khi xác định cô không phải đang nói dối thì mới tỏ ý cảm động, “Tình bạn vạn tuế!”
Tay trái Thiển Y đổ chút mồ hôi, nhưng cô vẫn hùa theo Uông Hân, “Đương nhiên, chúng ta là bạn mà.”
Thiển Y quay đầu lại, đã không còn nhìn thấy bóng dáng hai người đó nữa, nhưng cô biết họ đang hạnh phúc ở một góc nào đó mà cô không biết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...