Ở khoa Tự Nhiên một mảng lao xao, Cao Vỹ Quang mặt sưng như đầu heo, ánh mắt oán hận nhìn Tinh Thần đang tỉ mỉ thoa thuốc lên vết thương khắp khuôn mặt điển trai của hắn.
A...!nhẹ chút! Cao Vỹ Quang xuýt xoa.
Tinh Thần và Tiến Minh liếc trắng mắt, Tinh Thần cố gắng giảm lực đạo trên tay lại, nhẹ giọng trách móc nói:
Cậu nhìn xem, nữ nhân hung tàn như vậy mà cậu vẫn cuồng dại kiên quyết, cậu ấy hành hung cậu thành cái đầu heo, Hạ Nhi quá hung dữ.
Cao Vỹ Quang một lúc lại ui da, miệng không ngừng hít hà vì đau, nhưng ánh mắt hiện lên tia sáng kì lạ nói:
Các cậu làm sao mà hiểu được?
Tình Thần mạnh tay nhấn vào khoé môi bị rách của Cao Vỹ Quang lớn tiếng nói:
Đúng rồi, không hiểu đâu ha.
Nếu không phải Lương Hạ liều mạng lao tới giữ Hạ Nhi lại, tớ với Tiến Minh mất sức chín trâu hai cổ khiêng cậu đi, bây giờ cậu đang phải nằm ở bệnh viện kia kìa.
Tinh Thần khẽ thở dài ra vẻ khó hiểu nói tiếp:
Nhưng cậu đã làm gì mà Hạ Nhi lại đánh cậu như vậy? Bộ dạng hung thần ác liệt như thế, tớ lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân kinh khủng như vậy đấy!
Tiến Minh đứng xoa xoa cái mông nhỏ vẫn còn đang ê ẩm, cảm thấy đỡ đau liền ngồi xuống nhìn Cao Vỹ Quang trầm giọng hỏi:
Cậu nói về chị Vy Vy? Tớ nói không sai chứ?
Cao Vỹ Quang ngước mắt lên nhìn Tiến Minh, khoé môi bị rách tứa máu nhưng vẫn cong lên một nụ cười thích ý:
Không sai! Bối Vy sắp về rồi! Tuy tớ không biết chính xác là khi nào, tớ chỉ muốn cho Hạ Nhi biết, Khương Tình có bao nhiêu phần thật lòng với cậu ấy.
Tinh Thần bực bội quăng nhẹ miếng bông thấm thuốc sát trùng xuống bàn, cau mày nói:
Vy Vy tỷ về nước thì thế nào? Chuyện Khương Tình và Hạ Nhi cũng đã như vậy rồi, hai người đó yêu nhau, tại sao cậu cứ nhất thiết phải chen chân vào chứ?
Tiến Minh nghe thấy liền lắc nhẹ đầu, nhìn Tinh Thần phản bác nói:
Không chắc đâu! Bối Vy là người mà Khương Tình rất xem trọng, cậu nhớ khoảng thời gian trước Bối Vy bị một nam sinh ở gia tộc họ Vũ trêu chọc chứ? Khương Tình một tay khiến cả gia tộc đó phá sản.
Tinh Thần hơi nhíu mày nói:
Tớ có biết chuyện đó.
Cao Vỹ Quang cười trầm thấp, giọng điệu thản nhiên nói:
Người mà Khương Tình xem trọng và nghe lời nhất là Bối Vy, tuy tớ không biết nguyên do tại sao cậu ấy lại xem trọng Bối Vy như vậy, nhưng tớ dám chắc một điều, chỉ cần Bối Vy xuất hiện, Hạ Nhi và Khương Tình sẽ có chuyện.
Tiến Minh liếc nhẹ Cao Vỹ Quang, giọng mang chút bắt đắc dĩ nói:
Từ lúc tớ thấy hình Bối Vy trong tay Lương Hạ, tớ đã biết ý định của cậu.
Hạ Nhi tuy ngũ quan có phần giống Bối Vy nhưng tính cách cả hai lại rất khác biệt, tớ không nhận thấy tính cách Hạ Nhi có điểm nào làm tớ gợi nhớ đến Bối Vy.
Cậu chỉ là đang dùng Bối Vy để đả kích Hạ Nhi, để Hạ Nhi cho rằng cô ấy là thế thân của Bối Vy mà thôi.
Cao Vỹ Quang nhìn Tiến Minh, khoé môi cong lên nụ cười có chút âm trầm nói:
Đúng thế! Nhưng sự thật là họ vẫn có khuôn mặt khá giống nhau, và Khương Tình rất coi trọng Bối Vy.
Không phải sao?
Tinh Thần khẽ thở dài, có chút bất đắc dĩ than nhẹ:
Tớ thì đang rất lo cho An Tranh, lúc nãy tớ và Tiến Minh mang cậu đi, An Tranh cũng đang ở đó, còn nhặt tấm hình của Bối Vy mà Lương Hạ làm rơi do cản Hạ Nhi lại, thần sắc An Tranh lúc nhìn thấy tấm ảnh đó kì lạ lắm.
Cao Vỹ Quang cười khẩy, ánh mắt mang đầy sự tính toán, giọng lạnh nhạt:
Cậu ta không dễ từ bỏ Hạ Nhi đâu.
Tớ cũng muốn xem xem cậu ta sẽ làm gì.
Hạ Nhi khuôn mặt rét rạnh ngồi trong phòng học, Lương Hạ chớp chớp mắt cẩn thận nhìn Hạ Nhi, hai tay nắm chặt lại, nhẹ giọng nói:
Lúc nãy đúng là Cao Vỹ Quang có hơi quá đáng, nhưng cậu cũng không thể động tay động chân với cậu ta như thế a, dù gì hắn cũng là thái tử của Cao gia đó.
Hạ Nhi nghe thấy liền nhếch môi cười nửa miệng, ánh mắt tĩnh lặng như hồ nước sâu không đáy.
Lương Hạ nhìn thần sắc Hạ Nhi như vậy liền có chút lo lắng, nghĩ đến nữ nhân trong tấm hình mà Cao Vỹ Quang đưa tới, liền thấp giọng nói nhỏ:
Đúng là nữ nhân trong hình có vài phần giống cậu, nhưng tớ thấy đây rõ ràng là kế khích tướng của Cao Vỹ Quang, tớ chưa từng nghe việc Khương Tình có quen biết mờ ám với nữ nhân nào cả.
Hạ Nhi! Cậu đừng lo lắng được chứ?
Hạ Nhi môi cong lên nụ cười nhẹ, nhưng ý cười rét như sương lạnh tháng hai, cúi đầu nhẹ giọng nói:
Làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?
Lương Hạ liền ngẩng người, nhíu mày hỏi:
Trùng hợp...!trùng hợp gì cơ?
Hạ Nhi không trả lời, chỉ rũ mắt xuống châm chọc cười khẽ:
Tớ nghĩ tớ nên về nhà.
Nói xong liền đứng dậy, bàn tay nhỏ bé vươn ra nắm lấy túi xách bước về phía cửa lớp.
Lương Hạ chưa kịp cản lại thì Hạ Nhi đã không còn ở đây nữa, cúi đầu thở dài liền nhìn thấy An Tranh từ cửa bước chân chậm rãi đi về phía cô, trên tay đang cầm gì đó.
Lương Hạ liền ngẩn người, cúi nhìn xuống tay mình, thở ra một tiếng dùng tay nhỏ đập lên trán nói:
Quên mất!!
An Tranh kéo ghế ngồi xuống trước mặt Lương Hạ, ánh mắt hiện lên ý cười ôn nhuận hỏi:
Cô ta là ai? Nói xong tay liền đưa bức ảnh cho Lương Hạ.
Lương Hạ nhíu mày, vươn tay cầm lấy, do dự không biết nên nói hay là không, sau một hồi bị ánh mắt cười như không cười của An Tranh làm cho túng quẫn, Lương Hạ liền mở miệng:
Tên cô ta là Bối Vy.
Chỉ biết hình như có mối quan hệ không rõ ràng với Khương Tình.
An Tranh nghe thấy liền cúi đầu cười trầm thấp:
Hoá ra là vậy!
Sau đó An Tranh ngẩng đầu lên, tay chống cằm, giọng vô cùng yêu mị pha lẫn ý cười nói:
Xem ra Hạ Nhi đã nhận ra rồi, việc Khương Tình đặt tình cảm cho cô ấy có chút không thuần khiết.
Lương Hạ nghe thấy liền ngẩng đầu, ánh mắt nhìn An Tranh tỏ vẻ ngạc nhiên:
Cậu nói như vậy là có ý gì?
An Tranh thần sắc có năm phần yêu kiều lớn mật, cười dịu dàng ôn nhu nói:
Hạ Nhi! Con người em ấy mắt không chứa nổi một hạt bụi, sao chấp nhận được việc vì cô ấy giống một người nên Khương Tình mới chú ý đến mình .
Lương Hạ nghe thấy liền cúi đầu nhìn tấm hình trên tay, nữ nhân trong bức ảnh vẫn nở nụ cười vô cùng thuần khiết, đẹp kinh tâm động phách.
Lương Hạ tuy rằng không dám nhận mình hiểu Hạ Nhi hoàn toàn, nhưng thời gian lâu bầu bạn như vậy, tri kỉ như vậy cũng khiến cô hiểu được Hạ Nhi yên tĩnh lạnh nhạt, tính cách vô cùng khó gần, trong mọi chuyện nếu có phiền phức đều luôn có cảm giác muốn tránh xa mọi thứ không muốn tiếp xúc, Hạ Nhi không cần ai quan tâm, cũng không quan tâm ai hay muốn đặt tình cảm vào bất kì ai, nhưng một khi đã dành dũng khí để dành cho một người sự quan tâm của cô ấy, Hạ Nhi nhất định sẽ yêu cầu người đó trong đầu trong mắt trong tim chỉ có mình cô ấy, tính cách có chút bá đạo ngang ngược tuỳ ý.
Hạ Nhi gọi tài xế của Hạ gia tới rồi lên xe một đường về thẳng nhà, vừa bước tới cổng liền nhìn thấy một chiếc xe Audi đậu ngoài cửa lớn.
Cửa xe bật mở, một người phụ nữ vóc dáng vô cùng thướt tha yêu kiều bước xuống, trên người mặc một chiếc váy đen tuyền dài tới đầu gối trông vô cùng quý phái, tóc búi cao lộ ra cần cổ thanh mảnh xinh đẹp, đôi bàn tay được bao bọc bởi găng tay đen mỏng, đôi chân thẳng tắp thon dài đẹp không sao tả xiết, trang sức trên người vô cùng xa hoa tỉ mỉ.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng xe liền quay đầu lại, ánh mắt màu nâu nhạt hiện lên ý cười nhàn nhạt, đôi môi đỏ mọng cong lên một độ cong hoàn hảo, sóng mũi cao đẹp tuyệt mỹ, giương mặt thanh thoát như một tác phẩm nghệ thuật.
Chào con! Hạ Nhi.
Thanh âm trong trẻo hơi lạnh vang lên.
Hạ Nhi nhìn người phụ nữ, đôi mắt hổ phách liền hơi sẫm lại, vẻ mặt thản nhiên không đáp trả, ngẩng đầu chậm rãi đi về phía cửa.
Người phụ nữ cởi đôi găng tay ra, đôi giày cao gót đen tuyền từng bước lên cầu thang về phía Hạ Nhi, nhẹ giọng cười nói:
Không chào mẹ một câu sao? Bao năm qua vẫn không có một chút gia giáo nào cả.
Hạ Nhi nhếch môi cười, giọng điệu mang ba phần trào phúng, bảy phần châm chọc nói:
Tôi không có mẹ!
Dương Tuyết Hy nghe thấy liền nhíu mày, trong ánh mắt có chút oán độc không rõ, cười lạnh nói:
Không nhận cũng chả sao! Dù gì ta tới đây cũng không phải để gặp con.
Con gái ạ!
Hạ Nhi cười, nụ cười ngả ngớn xinh đẹp mang theo châm chọc, như tia sáng lung linh trên bầu trời, như bông tuyết lan tỏa khắp nơi, ánh mắt u tối nhẹ giọng nói:
Tôi biết! Bà là tới gặp ông nội! Muốn ông trao quyền hành cái nhà này cho bà.
Ánh mắt Dương Tuyết Hy lộ ra sự lạnh lẽo thâm trầm, giương mặt không bảo trì nụ cười ôn hoà nhã nhặn nữa, giọng điệu vẫn ôn hoà dịu dàng nói:
Ta là con dâu Hạ gia, ta tất nhiên là có quyền được hưởng thừa kế.
Hạ Nhi nghe thấy liền xoay người nhìn Dương Tuyết Hy nở nụ cười, cô cười vừa bừa bãi lại càn quấy, quyến rũ lại ác liệt, gió bỗng thổi tung những sợi tóc nâu dài mượt mà xinh đẹp, từng sợi cuồng loạn bay trong gió, thản nhiên mở miệng nói từng chữ:
Mẹ thân yêu! Bà đang mơ sao? Một người phụ nữ độc ác nhẫn tâm ép chết chồng mình lại còn mặt dày mở miệng đòi cha chồng quyền thừa kế? Hay bà nghĩ chỉ cần ông nhường lại quyền thừa kế cho tôi, đợi ông chết đi rồi, bà mượn tay người khác trừ khử tôi.
Để quyền thừa kế lọt vào tay bà?
Dương Tuyết Hy ánh mắt hiện lên phẫn hận, nhưng kiềm lòng ép xuống, môi vẫn nở nụ cười ôn hoà hiền dịu nói:
Ta chỉ muốn mau mau giúp con chấn chỉnh lại Hạ gia, con còn nhỏ, tất nhiên phải có một người có kinh nghiệm và quan hệ mật thiết giúp đỡ.
Cho dù con hận ta thế nào đi nữa, ta vẫn là mẹ ruột của con, là người đã sinh con ra trên cõi đời này, hổ dữ không ăn thịt con, ta làm sao lại nỡ làm hại đứa con của mình chứ.
Hạ Nhi nghe thấy, ánh mắt sắc bén như muốn đâm xuyên trái tim Dương Tuyết Hy, vươn tay nhấn chuông cửa, cười có chút nhạo báng lại tà ác:
Đúng a.
Hổ dữ không ăn thịt con.
Người mẹ như bà thật là đáng phận làm mẹ.
Từ khi tôi sinh ra trên đời chưa từng một lần được bà bế trên tay, lúc ra đời còn suýt bị bà bóp chết ngạt, bà ép ba tôi phải chết để tạ lỗi với bà, biến tôi thành đứa bé một tuổi đã không có ba, sau đó liền mang tài sản của Hạ Gia trốn ra nước ngoài cặp kè với bao nhiêu gã đàn ông.
Bây giờ quay về chỉ sợ đơn giản là hết tiền rồi? Muốn moi chút gì nữa từ Hạ Gia, không phải sao?
Dương Tuyết Hy nghe Hạ Nhi trào phúng châm chọc, hai tay nắm chặt, ánh mắt không che giấu sự oán hận với Hạ Nhi nữa, giọng cay độc đay nghiến nói:
Mày!!! Nếu không có tao! Mày nghĩ mày sẽ có mặt trên cuộc đời này sao?
Hạ Nhi bình thản khoang tay trước ngực, cười tuỳ ý lạnh nhạt:
Đúng vậy a! Nhưng biết làm sao bây giờ? Tôi lại là một kẻ không xót tình máu mủ với người mẹ là bà, đối với tôi chỉ có ông nội.
Bà chả là cái gì cả.
Giọng nói mềm nhẹ uyển chuyển, cực kỳ dễ nghe, nhưng lại có sự lạnh lùng cùng kiêu căng tàn khốc trong đó.
Dương Tuyết Hy trợn trừng mắt, ngón tay run rẩy đưa lên chỉ vào mặt Hạ Nhi, giọng căm phẫn đầy oán hận:
Mày!!!
Cửa lớn lúc này liền mở ra, Trần quản gia cúi người cung kính với Hạ Nhi:
Tiểu thư đã về!
Nói xong ánh mắt Trần quản gia liếc về phía Dương Tuyết Hy hiện lên chút lạnh nhạt.
Hạ Nhi không quan tâm Dương Tuyết Hy đang tức giận trừng mình, Hạ Nhi quay đầu ra hiệu với quản gia, giọng âm hàn lạnh lẽo đến cùng cực,
Đóng cửa lại! Nhà này không chào đón bà ta! Nói xong liền sải nhanh bước chân đi lên cầu thang.
Dương Tuyết Hy trợn trắng mắt, nhìn Trần quản gia vung tay ra hiệu người hầu đóng cửa lại không chút lưu tình, bà ta muốn chen chân đi vào liền xém bị cửa kẹp trúng, vội vàng co rụt chân.
Ánh mắt oán độc nhìn về phía cửa lớn đang đóng chỉ còn lại một khe hở nhỏ rồi từ từ khép chặt trước mắt mình.
Dương Tuyết Hy lớn tiếng mắng chửi:
Mẹ kiếp!!! Con ranh con!!! Bà ta ném mạnh găng tay lên cánh cửa, sau đó như phát điên đưa tay nhấn chuông liên tiếp.
Cánh cửa vẫn im lìm không hề có động tĩnh.
Một lát sau rất lâu, bà ta đứng đợi có chút mỏi, liền tức giận ngập trời quay người bước xuống cầu thang, mở cửa xe rồi phóng xe đi mất..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...