Bối Lạc cùng Hương Vũ bước về phía căn tin, ánh mắt Bối Lạc nhìn về phía Hạ Nhi và Khương Tình đang nhìn nhau cười, bàn tay khẽ nắm chặt lại, thần sắc vô cùng tức giận.
Hương Vũ liền tiến tới nhẹ giọng nói:
“Họ công khai ở bên nhau rồi.”
Bối Lạc liền cười lạnh.
Đúng vậy! Công khai bên nhau không hề để ý đến ánh mắt mọi người.
Bối Lạc trong mắt hiện lên sự không cam lòng, cô bên cạnh Khương Tình nhiều năm như vậy, chôn giấu tình cảm của mình dành cho Khương Tình khổ sở như vậy, lại không ngờ một ngày nhận ra người mà mình không dám vọng động khinh nhường đó lại cũng yêu thích con gái, mà người đó lại không phải mình.
Bối Lạc không cam tâm.
Cô nhất định phải kéo Khương Tình trở về với cô, một người như Hạ Nhi, xuất thân tốt thì thế nào? Khương Tình như vậy, bản thân Hạ Nhi xứng sao?
Tiến Minh cùng Tinh Thần cũng từ phía sau bước tới, Khanh Long và Cao Vỹ Quang ánh mắt khẽ liếc về phía Hạ Nhi và Khương Tình, có chút không nhịn được một trận chua xót trong lòng.
Tinh Thần cười vui vẻ nói:
“Xem đi! Khương Tình chưa bao giờ dịu dàng ôn nhu như thế, con người đúng là phải có lúc thay đổi.”
Tiến Minh nhìn quanh căn tin trường liền nhỏ giọng:
“Từ khi Khương Tình công khai đưa đón Hạ Nhi, ngôi trường này nữ nhân đều trở nên điên hết rồi.”
Tinh Thần cười khẽ, đưa tay đặt lên vai Tiến Minh rồi thấp giọng nói nhỏ bên tai Tiến Minh:
“Học trưởng cao cao tại thượng bây giờ lại yêu thích nữ nhân, hay là Tiến Minh, cậu có muốn thử yêu thích nam nhân không?”
Tiến Minh nghe thấy liền sởn da gà, vung tay đẩy Tinh Thần tránh ra, lớn tiếng mắng:
“Đồ khốn kiếp nhà cậu! Đừng mơ nhúng chàm lão tử.”
Tinh Thần liền ôm bụng cười lớn.
Cao Vỹ Quang đứng cạnh Khanh Long liền nhếch môi cười lạnh nói:
“Cậu thấy chưa? Khương Tình mà cậu hằng đêm mong nhớ, một chút cũng không để ý đến cảm nhận của cậu.
Không phải cậu nói có cách để khiến Khương Tình quay đầu sao? Đây là cách mà cậu nói sao?”
Khanh Long sắc mặt bình thản cho hai tay vào túi, cười nhạt nói:
“Ít ra tôi còn tìm mọi cách để có lại được cô ấy, cho dù thất bại thì tôi cũng đã thử.
Còn cậu? Hạ Nhi trước giờ chưa từng nhìn tới cậu.
Cao Vỹ Quang, cậu có tư cách ở đây mỉa mai tôi sao?”
Cao Vỹ Quang im lặng, không thể phản bác.
Khanh Long khoé miệng hiện lên nụ cười lạnh lùng.
Hắn đúng là đã thử mọi cách, đê hèn thủ đoạn đều đã thử.
Dù biết rằng phần trăm thành công không lớn, nhưng hắn hiểu rõ, Khương Gia nhất định không để Hạ Nhi bước vào cửa Khương Gia, một đại gia tộc chấp nhận chuyện người thừa kế quen con gái đã là quá phận, nhưng thân phận không tương xứng chính là không tương xứng.
Trở ngại như vậy Khương Tình dù cố gắng cũng không thể xoá đi khoảng cách địa vị thân phận.
Bối Lạc nhìn Khương Tình đưa tay vén tóc Hạ Nhi, cử chỉ tao nhã dịu dàng lại hết mực cưng chiều, rước đến một đống lớn ánh mắt hâm mộ ghen tị hướng tới hai người.
Trong lòng dâng lên phẫn nộ, môi hiện lên nụ cười khinh thường tàn nhẫn bước nhanh tới.
Hương Vũ đang đứng phía sau liền đuổi theo.
Bối Lạc tới trước bàn Hạ Nhi và Khương Tình, khẽ cười nhẹ nhàng nói:
“Xin chào!”
Khương Tình ngừng động tác trên tóc Hạ Nhi, khẽ liếc mắt nhìn Bối Lạc, Hạ Nhi cũng ngẩng đầu nhìn Bối Lạc đang cười lạnh nhìn mình.
“Khương Tình! Nhìn cậu với Hạ Nhi tâm đầu ý hợp như vậy, thật khiến người khác hâm mộ ghen tị.” Bối Lạc cười nhạt nhẹ giọng nói.
Khương Tình nhíu mày không đáp.
Bối Lạc cười nhạt nhẽo quay đầu nhìn về phía Hạ Nhi, giọng cố ý nâng cao nói:
“Hạ Nhi! Cậu thật lợi hại, hết trêu đùa An Tranh, quyến rũ Cao Vỹ Quang, còn xoay Khương Tình xung quanh mình như chóng chóng, một nữ nhân lẳng lơ như cậu.
Xứng với Khương Tình sao?”
Lời Bối Lạc vừa nói xong, ngay lập tức một đám đông nữ sinh xung quanh không kiềm chế được liền bàn tán xôn xao.
Lương Hạ nghe thấy câu nói khó nghe như vậy từ Bối Lạc, liền đứng phắt dậy chỉ tay vào Bối Lạc mắng:
“Nữ nhân vô liêm sỉ.
Cậu chướng mắt nhìn người ta hạnh phúc sao? Bản thân không tự xem lại mình còn đi phán xét người khác, cậu là cái thứ gì chứ?”
Khương Tình khẽ cười nhìn Bối Lạc nhàn nhạt nói:
“Bối Lạc! Cho dù cậu có là bạn từ nhỏ của tôi, tôi cũng không cho phép cậu nói một câu xúc phạm đến Hạ Nhi.
Cậu biến đi!”
Khương Tình giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng từng câu từng chữ sắc bén như dao, đâm vào tim Bối Lạc đau đến chảu máu.
Bối Lạc cố gắng nhịn xuống cảm giác phẫn nộ đau lòng.
Nhẹ giọng nói:
“Khương Tình! Cậu không biết nữ nhân này đã làm gì đâu, cô ta quyến rũ An Tranh, một người câu ba đáp bốn như vậy, cậu còn bênh vực cô ta?”
Khương Tình sắc mặt tối sầm, bình tĩnh đứng dậy, nhìn vào mắt Bối Lạc, từng chữ từng chữ nặng nề nói:
“Cậu nói thêm một câu nữa thử xem?” Giọng điệu trở nên âm hàn đến cực điểm.
Hạ Nhi liền đứng dậy, khẽ quay đầu nhìn Khương Tình tỏ vẻ không sao, cô liếc Bối Lạc nhẹ giọng hỏi:
“Cậu nói tôi quyến rũ An Tranh?”
Bối Lạc cười lạnh, vươn tay lấy điện thoại mở ra cái gì đó, rồi giơ màn hình điện thoại lên trước mặt Hạ Nhi và Khương Tình, giọng điệu vô cùng lạnh lẽo:
“Khương Tình, cậu nhìn cho rõ nữ nhân mà cậu hết mực bảo vệ này đã làm gì.”
Hạ Nhi sắc mặt lập tức lạnh đến cực điểm, nữ nhân này...!dám chụp lén lúc cô bị An Tranh cưỡng hôn.
Trong hình An Tranh đang một tay nắm chặt hai tay cô, thân hình hai người áp sát vào nhau, môi kề môi vô cùng ái muội.
Cả một khu căn tin đầy người liền vang lên tiếng bàn tán xôn xao, có nữ nhân không kiềm chế giọng điệu lớn tiếng mắng Hạ Nhi không biết xấu hổ, rồi một đám lớn nữ nhân hùa theo.
Tinh Thần vội vàng đi tới, nhìn vào bức hình trong tay Bối Lạc, ánh mắt liền mở to kinh hãi:
“Cậu chụp được ở đâu vậy?”
Bối Lạc không trả lời, chỉ nhìn Hạ Nhi, ánh mắt đầy khiêu khích.
Hạ Nhi bước về phía Bối Lạc, giọng mang theo tức giận nói:
“Mắt cô đuôi rồi sao? Nhìn tấm hình này cô thấy tôi giống đi quyến rũ An Tranh lắm à?”
Bối Lạc lắc lắc điện thoại trong tay, cười mỉa mai nói:
“Dù gì cũng đã hôn An Tranh, không phải sao?” Bối Lạc nhìn về phía Khương Tình, ý cười hiện rõ nói:
“Cậu nhìn thấy rồi chứ?”
Khương Tình ánh mắt tối sầm, trong mắt khởi động lốc xoáy phẫn nộ cực điểm, nhưng khuôn mặt biểu hiện lại bình thản lạnh nhạt.
Khẽ xoay người chậm rãi từng bước đi về phía cổng căn tin.
Hạ Nhi hoảng hốt liền chạy tới, bước chân vội vàng ngay lập tức chạy tới trước mặt Khương Tình chặn Khương Tình lại.
Hạ Nhi lạnh lùng nhìn Khương Tình lớn tiếng nói:
“Chị muốn làm gì?”
Khương Tình bình thản, ưu nhã cúi đầu cười khe khẽ, giọng ôn nhuận dịu dàng lại ẩn ẩn nguy hiểm không rõ nói:
“Tôi đi giết cô ta.”
Hạ Nhi liền tái mặt, vội vàng vươn tay giữ lấy tay Khương Tình nói:
“Chỉ là một cái hôn thôi.
Em cũng không thèm để ý.
Chị coi như em bị chó cắn một cái không được sao?”
Lương Hạ sau lưng nghe thấy liền phụt cười.
Bất giác nhìn xung quanh không khí đang căng thẳng liền vội vàng lấy tay bịt miệng lại.
Khương Tình nghe Hạ Nhi nói, sự u tối trong mắt không rút đi còn kéo đến nhiều hơn, thanh âm mang theo sự lạnh lẽo cùng cực:
“Dù cho là bất kì kẻ nào! Chạm vào em tôi đều không cho phép!” Nói xong ánh mắt nâu sẫm liền dừng lên tay Hạ Nhi đang nắm chặt tay mình, Khương Tình lạnh giọng nói:
“Em buông ra!”
Bối Lạc nghe thấy Khương Tình không hề nổi giận hay trách cứ Hạ Nhi, chỉ chăm chăm muốn tìm An Tranh tính sổ, sắc mặt thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, bước tới bên cạnh Khương Tình nói:
“Cô ta và An Tranh dây dưa không rõ, cậu không ghét bỏ cô ta, còn muốn tìm An Tranh.
Khương Tình! Cậu điên rồi đúng không?”
Hạ Nhi nghe thấy Bối Lạc nói vậy liền khẽ trừng mắt nhìn cô ta, quay sang Khương Tình nhẹ giọng dụ dỗ nói:
“Khương Tình! Đừng tức giận được không? Chỉ là một cái hôn...”
“Chỉ là một cái hôn sao?” Khương Tình ánh mắt tĩnh lặng nhìn Hạ Nhi, giọng ôn nhuận vang lên.
Hạ Nhi nghe thấy muốn gật đầu thì Khương Tình liền quay ngoắc lại vươn tay nắm lấy tay Bối Lạc kéo về phía mình.
Hạ Nhi cả kinh, vừa thấy Khương Tình vươn tay nắm lấy cổ tay Bối Lạc liền buông tay Khương Tình ra, dùng lực nắm lấy bên tay còn lại của Bối Lạc, Khương Tình không dùng sức nên Hạ Nhi vừa kéo tay Bối Lạc thì Khương Tình liền nới lỏng tay, Bối Lạc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, bị Khương Tình một tay kéo tới, thân thể chưa kịp lao vào lòng Khương Tình liền bị Hạ Nhi nắm tay giật mạnh một cái, cả thân thể bị mất đà quăng nhẹ ra sau, Hạ Nhi vung tay vứt Bối Lạc như vứt một miếng giẻ rách, sau đó liền lao đến nắm cổ áo Khương Tình kéo xuống, Hạ Nhi giọng đầy hăm doạ giận dữ lớn tiếng nói:
“Khương Tình! Tôi nói cho chị biết! Tôi cấm chị đụng tay vào con khốn ấy!!!”
Khương Tình liền cụp nhẹ mí mắt, khẽ nhướng mày ôn nhuận nói lại:
“Em hiểu được cảm xúc của tôi bây giờ rồi đấy!”
Hạ Nhi thoáng chút sững sờ, liền giận điên lên, buông tay đang nắm cổ áo Khương Tình ra, tay cho vào túi áo Khương Tình lục lọi chiếc khăn tay Khương Tình hay mang theo, lấy được khăn liền nắm tay Khương Tình lau tới lau lui, lau đến nỗi tay Khương Tình đỏ ửng lên, sau đó Hạ Nhi liền điên tiết quay đầu đi về phía Bối Lạc, nắm lấy tay Bối Lạc kéo dậy, trong ánh mắt kinh hoảng của Bối Lạc và các nữ sinh xung quanh liền vung tay cho Bối Lạc một cái tát trời giáng:
“Một thứ ghê tởm như cô mà dám tơ tưởng tới Khương Tình sao? Cô nghĩ tôi là vật chết à?” Hạ Nhi giọng đầy phẫn nộ.
Bối Lạc một bên má liền hằn lên năm ngón tay, giương mặt trắng nõn phút chốc trở nên nóng rực vì bỏng rát, cả người mất trọng lực té xuống sàn nhà.
Hạ Nhi không những không dừng tay, còn bước tới muốn cho Bối Lạc thêm một cái tát nữa.
Lương Hạ thấy Hạ Nhi phát tính tình lớn như vậy liền lao tới ôm lấy Hạ Nhi.
“Hạ Nhi! Đừng a!!!!” Lương Hạ giọng hoảng hốt.
Hương Vũ nghe thấy tiếng Lương Hạ can ngăn liền bừng tỉnh chạy nhanh về phía Bối Lạc đang nằm sóng soài ra đất, vươn tay đỡ Bối Lạc lên, liền bị Bối Lạc hất ra.
Bối Lạc chống tay cố đứng dậy, một tay ôm lấy gò má ửng đỏ, giọng rét lạnh phẫn nộ nói:
“Một kẻ lẳng lơ như cô dám tát tôi sao?”
Hạ Nhi nghe thấy, liền ngay lập tức dùng lực đẩy Lương Hạ ra, muốn lao tới đánh Bối Lạc.
Tinh Thần thấy tình hình không ổn liền chạy vội đến kéo tay Bối Lạc né sang một bên, nhìn Hạ Nhi hoà hoãn nói:
“Hạ Nhi! Cậu dừng tay lại đi.”
Hạ Nhi đứng lại, khoé miệng cong lên nụ cười lạnh nói:
“Tôi không dừng thì thế nào! Hôm nay tôi nhất định sẽ đánh chết tiện nhân đó.”
Khương Tình nhìn về phía Hạ Nhi đang hùng hổ giận dữ vô cùng liền cất giọng cười khe khẽ.
Hạ Nhi nghe thanh âm trong trẻo lành lạnh như u lan vang lên sau lưng liền quay đầu lớn tiếng nói:
“Chị cười cái gì?”
Khương Tình không đáp, chỉ cúi đầu cười trầm thấp, thân thể thỉnh thoảng run lên nhè nhẹ.
Hạ Nhi nhìn thấy liền vô cùng tức giận, quay đầu nhìn Tinh Thần nói:
“Cậu!!! Tránh ra!!”
Tinh Thần tay hơi run run, Hạ Nhi phát tính tình lần này thật sự khiến cậu mở mang tầm mắt a.
Hạ Nhi liền không thèm để ý Tinh Thần, vươn tay nắm lấy tay Bối Lạc, kéo mạnh cô ta hất xuống sàn nhà.
Bối Lạc bị kéo té xuống liền hoảng hốt.
Hạ Nhi quả thật vô cùng bạo lực, sức cũng rất lớn.
Bối Lạc biết rõ cứng đối cứng cô ta nhất định đánh không lại, liền mở miệng run run khiêu khích cười nói:
“Ha ha...!Hạ Nhi! Cậu đánh tôi thì thế nào? Thay đổi được việc cậu và An Tranh đã hôn nhau sao?”
Hạ Nhi cười khẩy, cúi người nhặt lấy điện thoại Bối Lạc đang bị rơi dưới chân, lướt ngón tay mở ra, nhìn tấm hình cô bị An Tranh cưỡng hôn, phút chốc cơn giận liền bốc lên, cô phẫn nộ muốn đi tìm An Tranh tính sổ.
Hạ Nhi ném mạnh chiếc điện thoại của Bối Lạc xuống đất, điện thoại ngay lập tức vỡ nát tan tành.
Bối Lạc tái mặt, giọng tức giận pha chút run run nói:
“Cậu...”
Hạ Nhi cúi người, thanh âm lạnh lẽo âm u đến cực điểm nói:
“Tôi chả thèm đụng đến cô! Bẩn chết đi được!.”
Nói xong liền xoay người hùng hổ đi ra cửa tiến về khu khối A.
Lương Hạ nhìn sắc mặt Hạ Nhi liền nhận ra có chút không ổn, ngay lập tức chạy tới nắm tay áo Khương Tình nói:
“Chị Khương Tình, mau! Mau đi ngăn Hạ Nhi lại.
Hạ Nhi điên rồi.”
Khương Tình yên tĩnh nhìn bóng lưng Hạ Nhi mất hút ở ngoài hành lang, ánh mắt tĩnh mịch không rõ.
Lương Hạ thấy vậy vội vàng chạy nhanh ra cửa.
Khương Tình khoé môi liền nở nụ cười nhàn nhạt, cũng chậm rãi bước từng bước vô cùng tao nhã đi ra ngoài.
Trong căn tin một đoàn lại một đoàn hỗn độn, Bối Lạc được Hương Vũ đỡ dậy, ánh mắt hiện lên sự thù hận không thể kiểm soát.
Những nữ sinh lúc đầu còn mắng nhiếc Hạ Nhi, sau khi thấy Hạ Nhi phát tính tình lớn như vậy liền câm như hến, co đầu rụt cổ sợ hãi không dám tiến lên.
Tình Thần quay đầu nhìn Bối Lạc và mọi người trong phòng rồi nhanh chân chạy vụt về hướng khối A.
Cậu có linh cảm Hạ Nhi sẽ làm cái gì đó.
Cao Vỹ Quang cùng Tiến Minh và Khanh Long cũng lập tức đuổi theo sau.
Một mảng ồn ào phía sau không rõ chuyện gì đang xảy ra, phút chốc hoàng hồn cũng ngay lập tức ùa ra cửa như ong vỡ tổ, hướng thẳng về phía khối A mà chạy..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...