Hạ Nhi đưa tay đẩy mạnh Bối Lạc té xuống đất, môi cong lên nụ cười lạnh rồi xoay người bỏ đi.
Cô đã bảo thế giới này rất đáng sợ mà.
Một lũ thần kinh luôn tuỳ thời muốn ức hiếp cô.
Bối Lạc ngồi dưới nền cỏ, tay nắm chặt, cả người tức giận đến run rẩy.
“Hạ Nhi! Mày đợi đó!”
Hạ Nhi đi tới lớp, thấy Lương Hạ đang ngồi thấp thỏm lo âu, thỉnh thoảng còn nhìn điện thoại coi giờ liên tục.
Hạ nhi vừa bước chân vào, Lương Hạ đã lập tức chạy tới nhìn Hạ Nhi từ đầu đến chân.
Miệng nhanh nhảu hỏi liên tục:
“Hạ Nhi! Sao lại lâu như vậy? Cậu biết cậu đã đi bao lâu rồi chưa? Gần 2 tiếng đó.”
Hạ Nhi im lặng không đáp, hiện giờ trong miệng toàn mùi máu của An Tranh.
Cô thì vừa tức vừa giận ông nội, rất muốn mau chóng về nhà hỏi cho ra lẽ, nên cô thu xếp đồ đạc bỏ vào túi, quay đầu hỏi Lương Hạ.
“Cậu muốn về cùng tớ không?”
Lương Hạ nheo mắt, ánh nhìn khẽ rơi xuống đôi môi Hạ Nhi đang sưng đỏ, vùng cổ ẩn ẩn hiện hiện dấu hôn ngân, Lương Hạ liền nhíu mày nói.
“Khương Tình không thương hoa tiếc ngọc gì cả, làm gì mà khiến cậu nở hoa khắp người thế này.
Khương Tình ức hiếp cậu sao?”
Hạ Nhi khẽ liếc Lương Hạ một cái, tay vừa xếp đồ vào túi vừa nói:
“Khương Tình không ức hiếp tớ, chỉ là tớ có việc gấp muốn về nhà.
Cậu không đi cùng đúng không? Vậy tớ đi trước.”
Lương Hạ lập tức chạy về bàn thu dọn đồ vừa nói:
“Bà cô của tôi! Đi thì đi.”
Hạ Nhi cúi đầu cười khe khẽ.
Trên xe, Lương Hạ liên tục thấp thỏm nhìn sắc mặt Hạ Nhi, linh cảm của cô biết rõ Hạ Nhi đang có chuyện không nói cho cô biết.
Nhưng Lương Hạ không dám mở miệng hỏi vì hiện tại tâm trạng Hạ Nhi đang rất tệ.
Cô không muốn làm Hạ Nhi thêm bực bội hay thấy phiền phức.
Về tới Lương Gia, Lương Hạ đẩy cửa xe bước xuống, tay vươn ra giữ cánh cửa rồi cúi người nói với Hạ Nhi.
“Hạ Nhi à, tớ biết tâm trạng cậu đang không tốt, cậu về nhà ngủ một giấc rồi đừng suy nghĩ gì nữa.
Tớ rất lo lắng cho cậu đấy.”
Hạ Nhi liền cười cười gật nhẹ đầu:
“Tớ biết rồi, cậu yên tâm.
Mai gặp nhé.”
Lương Hạ cười cười rồi đóng cửa xe lại, Hạ Nhi ra hiệu tài xế lái xe đi.
Về tới biệt thự Hạ Gia.
Hạ Nhi bước chân vào sảnh liền nhìn thấy ông Hạ đang ngồi đọc tài liệu trong phòng khách, ông Hạ ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nhi khẽ ôn tồn nói:
“Hôm nay con về có chút sớm.”
Hạ Nhi gật nhẹ đầu rồi bước lại bàn ngồi xuống, khẽ nhẹ giọng:
“Ông nội! Ông nhớ An Tranh chứ?” Hạ Nhi dò hỏi.
Ông Hạ đang đọc tài liệu liền ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt Hạ Nhi rồi khẽ thở dài nói:
“Con gặp con bé rồi?”
Hạ Nhi gật đầu, có chút nhàn nhạt hỏi tiếp.
“Là ông muốn An Tranh ở bên cạnh con sao?”
Ông Hạ lại thở dài.
“Hạ Nhi! Ta biết con đang nghĩ là ông đang sắp xếp cuộc đời con.
Lúc An Tranh sáu tuổi, con bé đột nhiên chạy đến thư phòng tìm ta.
Con bé nói rằng con bé muốn con là của nó.
Lúc đó trong lòng ta rất khó hiểu, An Tranh chỉ là một cô bé sáu tuổi, ta nghĩ con bé chỉ nghĩ là nhìn thấy con xinh đẹp như vậy, liền muốn chơi với con thôi.
Ta bảo con bé rằng con là cháu của ta, không thể muốn là có được.
Con bé liền bảo, nó là yêu thích con, muốn sau này lớn lên che chở bảo vệ con cả đời.
Ta nhìn ánh mắt con bé rất quyết tâm, lại vô cùng cam đảm và mạnh mẽ.
Lúc đó ta liền nghĩ, nếu sau này có một người ở bên cạnh bảo vệ con sau khi ta lìa trần, ta cũng sẽ an tâm.
Thế nên ta đồng ý với An Tranh rằng nếu con bé muốn chăm sóc con cả đời, thì nhất định phải trở nên mạnh mẽ.
Ta khuyên con bé nên xuất ngoại theo cha con bé là Trần Hiểu An.
Vốn dĩ cha mẹ An Tranh ly hôn, con bé theo họ mẹ là An Nhã Hiên, nhưng ta nghĩ nếu để một nhân tài như nó sống bên cạnh một người như An Nhã Hiên, sẽ làm con bé không phát triển theo hướng tốt được.
Tuy Trần Hiểu An ở nước ngoài, nhưng thành tựu cùng con người hắn, ta nắm rất rõ”
Hạ Nhi chăm chú lắng nghe liền hỏi:
“An Tranh nói ông giúp đỡ An Tranh và gởi thông tin của con cho An Tranh.
Có phải vậy không?”
Ông Hạ liền gật đầu nói tiếp.
“An Tranh tư chất xuất chúng, con bé vì con mà học tập và rèn luyện vô cùng vất vả, mỗi năm đều gởi thành tích về cho ta.
Ta cảm thấy con bé là vì con mà cố gắng, nên cũng đem những thông tin của con thường ngày gởi cho con bé.
Còn về chuyện con bé bảo ta giúp đỡ khi con bé ở nước ngoài, đúng vậy, vì cha của An Tranh là một tiến sĩ trong viện nghiên cứu hoá học, nên thời gian dành cho con bé cũng không nhiều, ta trợ giúp nó cũng xem như là đào tạo cho con một cánh tay phải có thể giúp đỡ con quản lý Hạ gia.”
Hạ Nhi trầm mặc, cô khẽ hỏi:
“Từ khi nào ông quyết tâm đào tạo An Tranh thành vị hôn phu của con?”
Ông Hạ liền cúi đầu, chỉnh lại gọng kính trên mũi, khẽ nói:
“Từ ngày con nói với ông, con đồng tính.”
Hạ Nhi nhíu mày, cô hỏi lại:
“Trước đó ông chưa biết gì đúng không?”
Ông Hạ liền nhìn Hạ Nhi cười cười, giọng ôn tồn nói:
“Con là bảo bối của ta, ta rất để ý đến con, nên ta cũng đã ngờ ngợ nhận ra con là như vậy.
Lúc ta ra tay giúp đỡ An Tranh, quả thật trước đó ta không hề có ý định sẽ đào tạo An Tranh thành vị hôn phu của con.
Ta đơn thuần chỉ muốn An Tranh trở thành một cánh tay đắc lực cho con sau này.
Nhưng lúc con 10 tuổi, ta đã phát hiện con không thích để ý đến con trai, vẻ mặt nhìn thấy vô cùng chán ghét, nên ta đã có chút nghi ngờ, ta càng dốc lòng giúp đỡ An Tranh nhiều hơn.
Đỉnh điểm là ngày sinh nhật con 13 tuổi.
Khi con thừa nhận con đồng tính, ta đã quyết tâm sẽ để An Tranh trở thành vị hôn phu của con.
Dù gì con bé mọi thứ đều làm rất tốt, rất vừa ý ta...”
“Cho nên ông nhận định An Tranh, muốn con sau này sẽ ở bên An Tranh sao?” Hạ Nhi ngắt lời.
“Ông nội! Ông làm như vậy là không để ý đến cảm nhận của con.” Hạ Nhi vô cùng uỷ khuất.
“Hạ Nhi! Ta tuy rằng vừa ý An Tranh, nhưng làm sao ta không để ý cảm nhận của con được, ta muốn An Tranh về nước tự tranh thủ lấy, tìm cơ hội để làm con yêu nó.
Nếu con không thích An Tranh, ông nội nhất định không ép buộc con.
Hạ Nhi! Con là trân bảo của ông, ông không bao giờ đành lòng để con phải uỷ khuất.”
Hạ Nhi nghe vậy liền không cầm lòng được nhào vào lòng ông Hạ khóc lớn.
Ông Hạ khẽ vươn tay vuốt mái tóc cô cháu gái nhỏ, khuôn mặt vô cùng hiền từ.
Hạ Nhi thút thít nói:
“Con biết là ông yêu thương con, muốn tốt cho con, con cũng rất yêu thương ông, nhưng chuyện tình cảm con muốn tự mình quyết định.
Con xin lỗi vì đã chất vấn người.
Con xin lỗi.”
Ông Hạ khẽ cười nói:
“Bảo bối ngoan, ta xin lỗi vì đã tự chủ trương chuyện của An Tranh.
Về tình cảm của con.
Ta sẽ không nhúng tay vào nữa.
Thế nhưng khi con chọn được người con thích, nhất định phải để ông nhận định người đó có thật sự tốt với bảo bối của ông hay không?”
Hạ Nhi khẽ cười, thút thít nói:
“Được! Con hứa! Đối với con trên thế gian này ông là tốt nhất.
Con chính là phải tu mười kiếp mới có thể làm cháu gái của ông.
Được ông yêu thương như vậy! Ông nội! Con cảm ơn ông.”
Ông Hạ hiền lành nói:
“Con bé ngốc, tuổi thơ của con vốn dĩ đã thiệt thòi vì không có ba bên cạnh, mẹ con lại...!Ông nhất định phải bù đắp yêu thương con.
Sao lại cảm ơn ông chứ? Là ông phải cảm ơn con mới đúng.
Cháu gái ngoan!”
Hạ Nhi thút thít, tay khẽ quẹt miệng nói:
“Con chả cần ai cả! Chỉ cần ông khoẻ mạnh ở bên cạnh con là đủ rồi.”
Nói xong liền rời khỏi người ông Hạ, cầm túi chạy nhanh lên lầu.
Ông Hạ khẽ thở dài, nhìn theo bóng Hạ Nhi biến mất liền cúi đầu cầm sấp tài liệu lên..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...