Cả tuần lễ trôi qua trong tiếng thở dài của Hạ Nhi, cô rất khó hiểu rằng con người hết sức mẫu mực đó tại sao cứ quấn lấy cô mãi không buông.
Cô chỉ muốn được yên tĩnh làm một con cá muối.
Nhưng cứ mỗi lần cô vừa bước ra khỏi phòng học liền thấy Lương Hạ nhìn cô chằm chằm.
Cô cũng rất bất lực đó được không?
Tới căn tin tìm đồ ăn thì sẽ NGẪU NHIÊN gặp Khương Tình ngồi bàn ăn đối diện, cả một nhóm tụ tập ăn uống mà ánh mắt như có như không cứ lia đến cô, làm cô thật sự chỉ muốn bỏ của chạy lấy người.
Nếu nói điều khiến cô hài lòng duy nhất thời điểm này, chính là cái tên chó điên Cao Vỹ Quang đó không còn đeo bám cô nữa.
Tan học Hạ Nhi liền xách cặp ra khỏi lớp, bỗng chợt cô bị kéo lại.
Lương Hạ một tay nắm lấy cặp, một tay giơ cuốn sổ tay ghi chép chuyện tình bách hợp giữa cô và Khương Tình, cố gắng moi thông tin:
“Con bé kia, nhà ngươi với Tình Tỷ tiến triển tới đâu rồi? Tại sao ta chỉ thấy ngươi ù lì một góc trốn mãi không chịu bước ra ngoài gặp người thế hả?” Vừa nói vừa cầm cuốn sổ giơ lên trước mặt Hạ Nhi, tiếp tục nói:
“Này nhìn đi, nó trống trơn cả tuần lễ rồi, không định cho tớ thêm tình tiết nào để viết cuốn truyện nhân sinh cuộc đời tươi đẹp này sao?”.
Hạ Nhi bĩu môi, giọng cau có:
“Đẹp cái đầu cậu, cậu thấy đẹp tự đi mà trải nghiệm rồi viết, tớ chả có gì để cho cậu moi đâu.”
Nói xong ngay lập tức giật lại cặp rồi bỏ chạy.
Lương Hạ tức giận đến giậm chân.
Hạ Nhi thong thả bước ra cổng trường, chợt một nữ sinh đầu tóc hơi rối tiến về phía cô, nói nhỏ:
“Hạ Nhi, có người gởi cậu.”
Nói xong liền nhét vào tay cô mảnh giấy và một chiếc túi nhỏ.
Hạ Nhi khó hiểu định hỏi chuyện thì nữ sinh chạy mất dạng.
Cô tò mò mở ra.
Trong tờ giấy viết địa điểm sân thượng khối B.
Hạ Nhi nhíu nhẹ chân mày.
Trong đầu liền suy nghĩ, Khương Tình mà cô biết mỗi khi muốn làm điều gì đều vô cùng trực tiếp, có chút bá đạo và thích kiểm soát, thật sự không có chút liên hệ nào với tờ giấy cô đang cầm.
Chắc chắn không phải Khương Tình hẹn cô.
Cô nâng tay cầm chiếc túi nhỏ, mở ra thì thấy là kẹp tóc khá quen thuộc, Hạ Nhi cố nhớ lại thì phát hiện ra nó là của Lương Hạ.
Con mẹ nó chứ! Lương Hạ cậu rảnh lắm sao?
Bày trò hẹn gặp tớ để làm cái quái gì?
Trong đầu Hạ Nhi chửi thầm.
Chợt nghĩ lại, Lương Hạ chắc là không rảnh đến thế, Hạ Nhi đầu óc xoay chuyển, quyết định vẫn là lên sân thượng khối B xem có chuyện gì.
Cô bước từng bước lên cầu thang, giờ này học sinh đã về gần hết, dưới sân trường chỉ còn lác đác vài người.
Hạ Nhi lên tới tầng thượng, cô đưa tay xoay nhẹ nắm cửa.
Bên trên im lặng đến lạ, cô bước tới liền nghe giọng nói nữ sinh nào đó vang lên.
“Mày có cam đảm lên tới đây, tình bạn thật tốt biết bao.” Giọng đầy chế giễu lại cợt nhả.
Hạ Nhi xoay người nhìn lại, là năm nữ sinh, trong đó có ba nữ sinh thân hình có vẻ hơi mập mạp, hai nữ sinh còn lại khoang tay nhìn Hạ Nhi cười đầy mỉa mai.
Hạ Nhi không thèm quan tâm, cô hỏi “Lương Hạ đâu?”
Nữ sinh gầy tóc xoăn màu nâu đồng lên tiếng:
“Đem nó ra đây.”
Hẳn nữ sinh này là thủ lĩnh của nhóm.
Một nữ sinh mập đi vào phía trong kho chứa đồ, kéo xềnh xệch cô nhóc miệng bị băng keo dán chặt.
Lương Hạ trợn tròn mắt, miệng ô ô liên tục.
Nữ sinh mập liền gỡ miếng keo ra.
Lương Hạ liền oà khóc:
“ Hạ Nhi! Tự nhiên bọn họ bắt tớ rồi kéo tớ lên đây.
Sao cậu theo lên đây làm gì?” Vừa nói vừa thút thít khóc không ngừng.
Hạ Nhi lạnh mặt trả lời:
“Bọn họ bắt cậu để hẹn tớ ra mặt, cậu nghĩ xem tớ ở đây làm gì?”
Lương Hạ nghe vậy liền khóc lóc cảm động, nước mũi văng tùm lum:
“ Hu hu..
tớ biết cậu nhất định không bao giờ bỏ rơi tớ mà.
Thật không uổng công tớ coi cậu là bạn bè chí cốt.” Hạ Nhi nghe được khẽ hừ một tiếng.
Nữ sinh cột tóc đuôi ngựa không nhịn được cắt ngang, tiến tới gần Hạ Nhi rồi nói bằng giọng cảnh cáo:
“Hai đứa mày thôi diễn cái trò tình bạn thắm thiết ấy đi, Hạ Nhi! Tao nói mày biết, mày tránh xa Khương Tình ra, chị ấy không phải là người mà một đứa con gái như mày có thể nhúng chàm được.”
Hạ Nhi nhếch miệng cười đầy giễu cợt:
“Tao cứ thích nhúng chàm chị ấy đó, thì sao nào?”
Nữ sinh nghe thấy vô cùng tức giận, vung tay định xuống một cái tát, Hạ Nhi vươn tay đỡ được.
Cô hất mạnh nữ sinh đó, nữ sinh té xuống, ngay lập tức một nữ sinh mập mạp xắn tay áo bước tới đỡ lấy.
Hạ Nhi cười nửa miệng đầy khinh thường.
Cô bảo:
“ Muốn đánh thì lên một lần năm đứa đi, tốn thời gian của tao.”
Hai nữ sinh gầy vô vùng tức giận.
Nữ sinh tóc nâu đồng liền ra lệnh:
“ Lên cho tao, dạy nó một bài học.”
Ba nữ sinh mập liền lao lên.
Hạ Nhi không hề chút hoảng, quyền đấm cước đá một trận.
Trông cô nhỏ nhắn nhưng vì lúc nhỏ sức khoẻ yếu ớt, ông Hạ Minh từng bắt cô trải qua một khoá huấn luyện tăng cường sức khoẻ, cô nhanh nhẹn hơn người bình thường được một chút, cũng biết quyền cước căn bản, nên đối mặt với ba nữ sinh mập cũng chỉ hơi thở gấp, hoàn toàn không bị chật vật quá đáng.
Nhưng rồi chợt nữ sinh gầy cột tóc rút ra một cây gậy đánh bóng, cô ta lao lên nhân lúc Hạ Nhi đang bị ba nữ sinh mập quấn lấy, đập một đập vào chân cô.
Hạ Nhi khuỵ xuống.
Tiếp đó ba nữ sinh mập liền nhào đến, Lương Hạ thấy sự việc không xong, lập tức đứng dậy muốn nhào tới chỗ Hạ Nhi, Lương Hạ chưa kịp lao đến thì một giọng nói vô cùng lạnh lẽo vang lên khiến cô cùng năm nữ sinh kia rùng mình đừng ngay động tác lại.
“Các người đang làm gì ở đây?”
Khương Tình không biết từ đâu xuất hiện, cô thở gấp gáp, nhìn sơ thì biết chắc chắn cô đã chạy khắp nơi mới tìm được chỗ này.
Khương Tình bước nhanh tới, đưa tay đỡ lấy Hạ Nhi.
Hạ Nhi đau đến nhăn mày, Khương Tình nhìn thấy Hạ Nhi đau đến mặt mày tái mét, chưa bao giờ cô cảm thấy tức giận đến thế, chỉ muốn ngay lập tức đánh chết năm nữ sinh kia.
Khương Tình đứng dậy, giọng lạnh lẽo như âm hàn.
“Ai sai các cô đến?”
Năm nữ sinh chân tay run lẩy bẩy, nữ sinh tóc đuôi ngựa làm rơi cả cây gậy đánh bóng.
Nữ sinh tóc nâu đồng liền tiến lên, áp úng sợ hãi nói:
“Chị Khương Tình, là chúng em cảm thấy không thích hợp, chị là nữ thần của chúng em, chúng em không muốn để chị bị Hạ Nhi kéo vào con đường tội lỗi đó.”
Khương Tình vẻ mặt rét lạnh, bàn tay từng khớp xương nổi đầy gân xanh, cố gắng kiềm chế sự tức giận đến muốn giết người của cô.
Cô gằn giọng lạnh lùng:
“Tội lỗi? Con đường tội lỗi mà các cô nói ấy là con đường mà tôi đang muốn đi.
Tôi thích Hạ Nhi thì liên quan gì đến các cô.
Các cô chả là cái thá gì cả, đừng tự cho mình cái quyền hạn có thể xen vào cuộc sống của tôi.”
Năm nữ sinh run rẩy, vẻ mặt hoảng loạn đầy sợ sệt.
Nữ sinh tóc đuôi ngựa liền tiến lên, cố gắng nói:
“Chị Khương Tình, chúng em là muốn tốt cho chị.”
Khương Tình cười lạnh:
“Muốn tốt cho tôi.
Các cô lấy tư cách gì?” Nói xong liền bước lại gần nữ sinh tóc đuôi ngựa, giọng rét run:
“ Là cô đánh cô ấy? Đúng không?”
Nữ sinh tóc đuôi ngựa hoang mang sợ hãi, vội gật đầu.
Khương Tình nở nụ cười ôn hoà, cô vươn tay cầm lấy cây gậy đánh bóng, cất giọng như ma quỷ.
“Cô muốn tôi xử cô, hay là tự mình xử?”
Nữ sinh tay run bần bật, vội vàng giơ tay tát mạnh vào má bản thân:
“Là em sai, em xin lỗi!” Vừa nói vừa tát liên tiếp khiến giương mặt phút chốc sưng đỏ lên.
Khương Tình xoay mặt nhìn về phía bốn nữ sinh còn lại, lạnh lùng nói:
“Đừng để tôi ra tay với con gái! Biến ngay!!!”
Bốn nữ sinh sợ hãi tột độ, vội vàng thay nhau chạy trối chết.
Nữ sinh tóc đuôi ngựa cũng vội vàng bỏ chạy.
Lương Hạ đứng đó, sắt mặt tái mét, cô tự thấy bản thân biết Khương Tình rất lâu, điều tra về Khương Tình vô cùng rõ ràng.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô nhận thấy một mặt khác của Khương Tình, vô cùng lạnh lùng và tàn nhẫn.
Lương Hạ ấp úng “Chị..
Chị Khương Tình...”
Khương Tình không quan tâm, xoay người bước về phía Hạ Nhi.
Hạ Nhi lúc này đang đau đến toát mồ hôi, cô ngước đôi mắt to tròn màu hổ phách xinh đẹp nhìn Khương Tình, mạnh miệng:
“Chị tới đây làm gì? Không có chị em cũng có thể xử đẹp đám bọn họ.”
Khương Tình cau mày, khẽ gầm nhẹ:
“Em câm miệng cho tôi!”
Hạ Nhi còn không biết tốt xấu, liên tục phản bác:
“Bọn họ chơi xấu, rõ ràng thấy không cầm vũ khí, lát sau lại lôi ra cây gậy to thế kia, ngon đánh tay đôi với em xem, em cho bọn chúng nhừ đòn.”
Khương Tình im lặng, lạnh lùng cúi người vòng tay dưới chân Hạ Nhi, nhẹ nhàng bế bổng cô nàng lên.
Hạ Nhi tái mặt:
“Chị thả em xuống, em tự đi được.”
“Em không câm miệng thì đừng trách tôi hôn em ở đây.” Khương Tình nhìn thẳng vào mắt Hạ Nhi cảnh cáo.
Hạ Nhi nghe xong liền ngoan ngoãn ngậm miệng, còn giơ tay che môi lại đề phòng.
Khương Tình nhìn xuống bắp chân Hạ Nhi bị bầm một màng lớn trong lòng liền khó chịu như nuốt phải mật rắn, tức giận không nhẹ liền bế Hạ Nhi đi thẳng về phía cầu thang, Lương Hạ vội vàng chạy theo, còn hết sức chân chó mở tay nắm cửa.
Đợi Khương Tình và Hạ Nhi một đường xuống dưới sân trường, Lương Hạ liền tìm cặp xách lục lọi tìm cuốn sổ truyện nhân sinh của mình, hí hửng loay hoay viết lấy viết để.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...