Trời đầu tháng 10 mát dịu.
Từ sáng Bạch Phí Ưu đã rời khỏi phòng, đến sân bóng rổ trường đại học Quang Khánh.
Tiếng hò reo không ngớt của các cô gái lứa tuổi đôi mươi, tiếng trầm trồ khen ngợi của các chàng trai đứng đông nghẹt cả sân bóng.
Bạch Phí Ưu chỉ muốn đến thăm Tạo Minh thôi. Không ngờ phải vào tham gia trận đấu 1vs1 nhảm nhí này.
Hai người đàn ông đẹp trai bận áo sơ mi cùng quần âu đang tranh giành quả bóng rổ, mồ hôi đổ ướt cả áo.
Tạo Minh là thầy thể dục của trường đại học Quang Khánh. Thế nên cách chào hỏi của anh là quyết đấu một ván.
“Cậu vẫn như thế. Vẫn không chấp nhận trận thua lúc đó.” Bạch Phí Ưu bắt được quả bóng, nhìn Tạo Minh với ánh mắt đắt chí.
“Vẫn ngạo mạn như xưa!” Tạo Minh là người khá hiếu thắng. Và cái người chuyên móc anh không ai khác là Bạch Phí Ưu.
Tạo Minh đợi lúc sơ ý của Bạch Phí Ưu liền hớt tay trên, bắt nhanh quả bóng về tay mình.
Anh liền phóng lên muốn lấy hai điểm, bóng dáng của Bạch Phí Ưu nhanh hơn đã đập mạnh quả bóng rổ xuống đất nghe cả tiếng lớn. Xung quanh được phen nín thở.
Cú đập quá đẹp!
Và họ không ngờ rằng người đàn ông hoàng kim của Niên Hoàng Thượng Đỉnh lại là bạn thân của thầy thể dục trường mình, lại có tài chơi bóng rổ giỏi như thế.
Hai người đàn ông cứ thế vờn nhau qua lại, hết cả trận lại hoà. Tạo Minh vui vẻ khoác vai Bạch Phí Ưu bước khỏi sân bóng.
Tạo Minh rất vui khi Bạch Phí Ưu còn nhớ đến anh. Dù sao suốt mấy năm đại học họ cũng đã là bạn thân.
Trận đấu năm đó xuất phát từ một cô gái. Năm đại học năm hai, Tạo Minh để ý một cô cùng khối, mà cô gái đó lại thích thầm Bạch Phí Ưu. Không phục nên anh cũng muốn cạnh tranh công bằng, thế nên hai người quyết đấu một trận bóng rổ cho ra trò. Gần sát thời gian, hai người vẫn hoà 8-8, khi còn năm giây cuối cùng Tạo Minh lại sơ sót để cho Bạch Phí Ưu giành được bóng. Một cú slam dunk đẩy nhanh tỉ số 10-8 làm Tạo Minh kinh ngạc. Thế nên anh vẫn cay cú pha ném cuối đó.
Bạch Phí Ưu vỗ lưng anh bảo: “Cô gái đó không phải mẫu người tôi thích.”
“Thế tại sao cậu lại chịu đấu ván này cùng tôi?” Tạo Minh anh hết kinh ngạc này đến kinh ngạc khác.
“Vì tôi thích chơi bóng rổ cùng cậu, thế thôi!”
Rồi Bạch Phí Ưu rời sân bóng, bỏ lại Tạo Minh với áy náy vô cùng. Mà anh cũng cám ơn trời phật, trong số đông người hôm đó xem hai tụi anh còn có cô gái anh thích.
Cô ấy đã bị Bạch Phí Ưu từ chối tình cảm. Và khuyên hôm nay hãy đến xem trận đấu này.
Cô gái cảm động và đã đồng ý cho Tạo Minh cơ hội. Rồi giờ, cô ấy đã là vợ anh.
Rồi sau hôm đó, Tạo Minh biết Bạch Phí Ưu yêu một người, chỉ là không biết mặt cũng chẳng biết tên, chỉ biết là thanh mai trúc mã.
Trong quán cà phê nhỏ, đối diện trường đại học. Tạo Minh và Bạch Phí Ưu như hai người bạn lâu rất lâu chưa gặp, cứ kể hết chuyện này đến chuyện khác của thời sinh viên. Tạo Minh luôn là người nói, còn Bạch Phí Ưu chỉ nghe rồi gật đầu hay thêm đôi ba câu.
Tạo Minh biết Bạch Phí Ưu là con người trầm tính ít nói, đầu óc thì hơn người. Anh cũng biết sự nổi tiếng của Bạch Phí Ưu qua báo chí hay tivi.
Người đàn ông trước mặt anh đây lúc còn là sinh viên đã nổi tiếng vì khuôn mặt đẹp trai và học giỏi. Anh luôn suy nghĩ không hiểu vì sao nhiều cô gái để ý đến thế nhưng lại không ưng cô nào. Có lần anh đánh liều hỏi Bạch Phí Ưu rằng: “Cậu yêu người cùng giới?”
Lúc đó, Bạch Phí Ưu đang nghe luận văn tiếng Anh. Anh tháo tai nghe, rồi hỏi lại: “Sao cậu nghĩ vậy?”
“Vì, lúc quen cậu đến giờ chưa thấy cậu nhắc đến con gái trước mặt tôi?” Tạo Minh rất tò mò về chuyện tình cảm của Bạch Phí Ưu.
Bạch Phí Ưu buồn cười, anh châm chọc: “Nếu tôi thích người cùng giới thì cậu còn yên ngồi đây với tôi à?”
Tạo Minh rùng mình: “Này! Đừng làm tôi sợ!”
Bạch Phí Ưu nhớ lại cũng buồn cười. Anh nhìn nét mặt của Tạo Minh rất hào hứng, vui vẻ kể chuyện cũ nên cũng thuận theo nghe rồi đôi khi nói vài câu.
“Thế bây giờ cậu vào cô gái đó ra sao?” Tạo Minh chuyển chủ đề.
Bạch Phí Ưu cười: “Người lạ!”
Đúng! Anh và cô đã là người lạ được năm năm.
Tạo Minh gật đầu. Anh đọc trên báo biết Bạch Phí Ưu đến giờ vẫn chưa có một mối tình nào tiếp theo. Người đàn ông này bề ngoại lạnh lùng kiêu ngạo, thì ra là mẫu người chung tình.
“Mà cũng có lẽ là không.” Bạch Phí Ưu châm điếu thuốc. Anh muốn che đi tâm tình đang vẫy nước.
“Cậu thật khó hiểu.” Tạo Minh cười. Anh cũng hút một điếu thuốc.
Khói mờ ảo tạo cho mỗi người suy nghĩ riêng, sự im lặng cũng không khó chịu. Chỉ là mỗi người một ý nghĩ, không thể nói thành lời.
***
Bạch Phí Ưu mở cánh cửa phòng, sự im lặng, bóng tối làm Bạch Phí Ưu hơi chạnh lòng. Thế giới của anh là như thế này.
Anh bật công tắt điện. Ánh sáng chói vào mắt nên có nheo mấy giây. Khi bình tĩnh lại trước mắt anh là bóng nhỏ đang ôm đầu gối ngủ gật. Trên chiếc bàn có vài món ăn.
Cô đợi anh sao? Bạch Phí Ưu có vui mừng. Anh nhìn đến bàn ăn, là món ăn Quảng Đông.
Anh liền vào bàn ngồi ăn, đồ ăn đã nguội, nhưng lòng anh lại ấm.
Anh ngồi rất lâu chỉ ngắm nhìn khuôn mặt cô đang ngủ. Rất lâu rồi anh mới được ngắm nhìn cô lâu đến thế này. Khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi gò má ửng hồng kia, cả đôi môi mọng kia làm anh phải khô cả miệng.
Ngón tay chạm nhẹ và đôi môi cô, Bạch Phí Ưu thật sự muốn đặt đôi môi mình xuống mà ngấu nghiến.
Trái tim anh đang đập kịch liệt, anh nữa muốn dừng lại, nữa lại không. Anh muốn dùng bàn tay mình ôm chặt cô vào lòng, yêu thương cô. Anh cũng muốn dừng lại hết suy nghĩ này, vì thật sự anh yêu cô, nhưng không bao giờ bên cạnh cô được.
Tiếng chuông điện thoại của anh reo. Anh buông bàn tay rồi ngồi dậy rời đi.
“Phí Ưu à, tình hình bên Hokkaido không ổn.” Bạch Quân Đa thông báo.
Bạch Phí Ưu bước vào phòng, đóng cửa lại mới trả lời: “Có chuyện gì sao chú?”
“Yakuza dạo này quá lộng hành. Đã đập phá ba hộp đêm của mình ở Osaka và Kanagawa rồi. Con hãy về một chuyến đi.” Bạch Quân Đa thở dài.
“Được. Mai con sẽ có mặt ở Nhật Bản. Chú hãy nhờ bên Futaiy hổ trợ hết hôm nay, mai con về sẽ làm ổn thoã mọi chuyện.”
Bạch Phí Ưu bàn công việc xong với Bạch Quân Đa liền bước ra phòng khách. Anh sẽ gọi Hàn Ân thức dậy rồi về phòng. Bước ra đã không thấy bóng dáng cô đâu, đồ ăn trên bàn cũng đã dọn đi.
Hàn Ân bước từ phòng mình ra, nhìn Bạch Phí Ưu như đang tìm kiếm gì đó, cô liền hỏi: “Bạch tiên sinh, anh tìm gì sao?”
“Không.” Bạch Phí Ưu trả lời.
Cô bận bộ đồ ngủ dài tay, mái tóc còn ướt. Đôi má hồng kia càng ửng, cực kỳ quyến rũ chết người mà. Bạch Phí Ưu nuốt nước bọt vài lần, tránh ánh nhìn về cô nữa.
“Tôi nghĩ cô còn ngủ ở đây, nên... à cô thức rồi thì thôi.” Anh tính bước về lại phòng mình.
“Bạch tiên sinh!” Hàn Ân cất lời, Bạch Phí Ưu dừng động tác mở cửa. “Bạch tiên sinh, anh đã dùng gì chưa? Có cần... tôi nấu gì cho anh dùng không?”
Bạch Phí Ưu anh cũng không đói, mà nếu là cô nấu, anh sẽ ăn không nghĩ ngợi, nhưng hiện tại... vẫn phải nghĩ lại.
“Phiền cô vậy.” Bạch Phí Ưu bước lại ngồi vào bàn ăn.
Hàn Ân vui mừng. Cái này, có gọi là đã tiến triển thêm một chút không nhỉ? Cô liền mở tủ lạnh, trong đấy cô còn cất lại một ít thịt và rau. Không phải cô chê món ăn khách sạn mình nấu, chỉ là buổi chiều cô muốn nấu gì đó lấy lòng anh thôi. Mà không ngờ, anh đến tận tối khuya mới về.
Bạch Phí Ưu nhìn bóng dáng nhỏ nhắn loay hoay ở bếp, anh cảm giác mình như người chồng đợi món ăn vợ nấu. Anh đã mơ hình ảnh này rất lâu rồi, anh mơ cô là vợ của anh, cùng anh chung sống vui vẻ, sẽ sinh cho anh đứa con xinh đẹp, sẽ giống cô, hiền lành đáng yêu.
Hàn Ân cảm thấy ở sau lưng mình như đang nóng dần. Xoay ra sau người, Bạch Phí Ưu đang nhìn cô không chớp mắt, ngượng ngùng cô xoay lại tiếp tục nấu món mì thịt trứng.
“Anh... Bạch tiên sinh... những năm này, anh sống tốt chứ?” Hàn Ân ngập ngừng lên tiếng.
Nói xong cô lại buồn cười chính câu hỏi của mình. Anh sống rất tốt là đằng khác, chỉ có cô là chật vật thôi.
Bạch Phí Ưu ngạc nhiên đôi giây, cũng ậm ừ: “Không tệ! Còn cô?”
“Cũng tốt.” Hàn Ân cười, cô đặt tô mì trứng thơm lừng xuống bàn đến gần chỗ anh.
Bạch Phí Ưu gật đầu. Anh biết tất cả những năm qua cô sống ra sao, cực khổ thế nào. Khuôn mặt cô nở nụ cười gượng, anh cảm thấy nhói trong lòng. Anh muốn hỏi “Cô có hận anh không? Có ghét anh khi đã nói những lời năm xưa?“.
Anh im lặng, cô cũng im lặng. Chỉ còn nghe tiếng gió trời, tiếng nước tí tách rơi. Thở thôi cũng đã khó khăn. Trong tình huống này, Hàn Ân chạy trốn.
“Tôi về phòng trước. Chúc anh ngủ ngon.”
“Khoan.” Bạch Phí Ưu kéo tay cô lại.
Hàn Ân cố gắng nén sự trỗi dậy không tên trong lòng mình. Bàn tay bỗng kẹp lại cái gì đó cứng, cô tò mò nhìn. Thì ra là điện thoại, của anh sao?
“Cái này...?”
“Cô lưu số điện thoại đi. Tiện liên lạc hơn khi tôi ở đây.”
“...” Thất vọng. Hàn Ân cô sao dạo này cứ mãi suy tưởng lung tung rồi tự thất vọng một mình. Cô chắc bệnh thật rồi.
Cô còn tưởng anh sẽ nói điều gì khác cô mong đợi hơn, thật sự cô rất mong mỏi anh trở về như xưa, bên cô.
Hàn Ân bấm số điện thoại, rồi lưu tên mình vào, gửi lại cho anh.
“Ngày mai tôi sẽ về Nhật Bản hai ngày. Trong thời gian đó cô cứ làm công việc của mình.” Bạch Phí Ưu anh muốn giải quyết nhanh vấn đề ở Hokkaido.
Hàn Ân gật đầu.
“Cô có thể về phòng được rồi.”
“Vâng. Anh ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Tiếng cửa phòng Hàn Ân đóng lại. Bạch Phí Ưu nhắm mắt, dựa người ra sau ghế.
Anh phải làm gì với đoạn tình cảm đã đứt này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...