Chương 15: Quãng Đường Trưởng Thành Dài Dòng Lắm!
Nhắc tới Mãnh Lộ mười năm về trước, tức là năm anh ta chín tuổi, bất kể cô dì chú bác hàng xóm phố Mạn Đằng nào cũng chỉ nói rằng thằng bé này nhát như cáy vậy, nhưng lại chỉ giỏi việc phá phách chọc tức người khác. Hoặc là nói anh ta rất vô tâm vô phế, dù có bị đánh tới bầm dập cũng vẫn cười tươi rói.
Có lẽ nếu bố mẹ Mãnh Lộ không vì đi làm ăn xa mà xảy ra biến cố, thì cậu ấy vẫn biết khóc, biết tức giận.
Giáng sinh năm đó, lần đầu tiên thị trấn Biện Từ có tuyết rơi, chỉ duy nhất Mạn Đằng ngập vùi trong làn gió rét buốt của mùa đông. Mãnh Lộ khóc một trận rất to, tưởng như đó sẽ là lần cuối cùng cậu bé đó khóc vậy.
Nếu như là bình thường, phải chăng cậu đang được ngồi trong căn phòng ấm áp cười đùa, chuẩn bị vớ với những nguyện cầu thơ ngây, để nửa đêm chú Hà Hầu giả làm ông già Tuyết chui qua ống khói tặng một chậu cây trang trí nhỏ nhắn. Mãnh Lộ cứ ngồi suốt một đêm, chẳng biết cậu bé ấy nghĩ gì, hay là chỉ biết gào khóc trút hết mọi bi thương.
Đêm giáng sinh, chẳng ai ngủ yên giấc, chẳng ai nghĩ tới ông già Tuyết kia nữa.
Sáng hôm sau, nhà tang lễ tĩnh lặng trang nghiêm, đưa linh hồn hai con người thiêng liêng về chốn quê hương, mà cũng chính là Mạn Đằng phố. Mãnh Lộ gầy gò đứng cúi đầu trước di ảnh, nét mặt bố mẹ cậu cười phúc hậu, môi cậu khẽ nở nụ cười, dường như có gì đó mệt nhọc, cũng có sự nuối tiếc cùng cực. Bố mẹ cậu đã làm việc cật lực, vậy mà cuối cùng cũng không thể hạnh phúc.
Kết thúc mọi việc.
Mọi người đều nói Mãnh Lộ thường xuyên vui cười hơn, ít nhất cũng bớt lo mấy phần. Mỗi lần gặp, đều thấy cậu ấy híp mắt cười ha ha, rất yêu đời. Hàng ngày đều qua nhà bác Du ăn cơm, tần suất về nhà của cậu càng ít, cứ lì lợm tới nhà hàng xóm làm phiền.
Cho tới một lần cháu trai của hai bác ấy về chơi, hắn tên là Khương Ly, tính tình rất khó ưa, nhưng mỗi lần bày trò đều vui vẻ kinh khủng. Đầu tiên cậu cũng ngại tiếp xúc, mà dù sao hắn cũng mới có năm tuổi, thế mà chuyên gia bày mấy trò có khí phách của người trưởng thành. Cậu bé họ Mãnh liền sinh lòng ngưỡng mộ, bao lần chạy lăng xăng chơi khắp thị trấn. Một lần phá cửa hàng chú Hà Hầu, tới nỗi mặt chú ấy cũng chuyển thành đen xì xì. Về nhà bị ông Du đánh tới gần như chết đi sống lại, nhưng cậu lại thấy vui lắm, cười khanh khách, hắn liền nghĩ cậu bị động kinh, từ đó có phần lảng tránh.
Chà… kẻ có tâm nhưng người nào hay biết. Cho dù bị ăn bơ thường xuyên, Mãnh Lộ làm sao mà chịu bỏ cuộc, cậu ta lập ra một nhóm bạn chuyên phá phách đầu đường xó chợ, nhiều lần khiến kế hoạch chơi đùa của hắn phải dỡ bỏ. Khương Ly tức giận, liền đập cậu một trận nhớ đời. Ấy thế mà cậu ta rất dai, cười lăn lê trên mặt đất, tay giơ lên ngón giữa, rồi ngất đi. Liên tiếp liên tiếp tới nỗi, không thể đếm nổi số trận đòn từ ông Du cùng sự trách móc của bác Du dành cho hai đứa nhỏ.
Cuối cùng cũng tới sinh nhật mười tuổi của Mãnh Lộ, cả nhà họ Du cùng quây quần chuẩn bị nhiều thứ. Lần này có thêm một vị khách khác nữa, đó là anh trai hàng xóm của Khương Ly ở Lục Diệp, hơn Mãnh Lộ 4 tuổi, tên Từ Đông Khoa, nghe nói là thần đồng môn Hóa học, lại còn có võ. Sinh nhật không chỉ tưng bừng, mà còn kỉ niệm ngày bộ ba kia trở thành tâm điểm của thị trấn. Chỉ là một hôm pháo hoa nổ tung bầu trời đêm. Lần đó nghe nói bác bảo vệ trực ở đầu phố đang ngủ gục, bị tiếng ầm ĩ làm giật mình tỉnh giấc, tai suýt nữa điếc luôn. Có ai tưởng tượng nổi, ba thằng nhóc ấy lại nghịch ngợm tới vậy, thật sự rất đau đầu.
Vốn là sẽ định ở lại một tuần, nhưng Từ Đông Khoa thường cân nhắc việc học hành, nên phải trở về sớm hơn dự định 2 hôm. Tức là ước mơ xây dựng băng đảng đành tan thành mây khói.
Haizz, cuộc đời vốn là chưa biết được hết điều gì.
Từ Đông Khoa đi rồi, giờ lại có thêm hai Thanh Nam và Thanh Hy. Bọn họ tới từ Hiên Lạc, vô cùng khủng bố. Hai vị phụ huynh kia cao cao tại thượng, nắm quyền hành và có cả đường lối chính trị được nhân dân Cộng Hòa Lữ Chính ủng hộ hết sức. Thực ra, nghe có vẻ hùng hậu đấy, nhưng đời sống của họ vốn rất an nhàn, chỉ được cái sở hữu bộ não khoa học triệt để.
Thanh Nam, Mãnh Lộ mười tuổi. Thanh Hy, Khương Ly bảy tuổi. Thập thập thất thất.
Chỉ là, toàn bộ ấn tượng của Mãnh Lộ đều dồn về Thanh Hy, Khương Ly lại hứng thú với Thanh Nam hơn. Nhưng hai đứa bé này đều cùng ý tưởng, đều nghĩ rằng người kia sẽ chơi vui hơn.
Vậy là, chả hiểu sao, Khương Ly bị Thanh Nam thu phục dễ như trở bàn tay, cũng không dám léng phéng gần cô em gái dễ thương được tên anh trai ngu ngốc kia ca ngợi lên tận trời. Thật ra hắn đâu có nhớ mặt cô bé đó như thế nào đâu. Còn về Mãnh Lộ, chỉ bởi một lần làm nát cây Đỗ Quyên cô bé yêu quý, liền bị Thanh Hy dạy dỗ hết sức cẩn trọng, ngày ngày buộc phải nghe đọc hiểu hết những quyển sách dày cộp. Thế là cậu sinh ra thói quen thường xuyên đứng tại ban công, có khi nhìn cô bé Thanh Hy tỉa cây, có khi nghe đọc sách, thỉnh thoảng sẽ thêm mấy câu kêu ca.
Các vị phụ huynh thấy trẻ nhỏ biết chơi đùa vui vẻ là đã an lòng, thường ngày luôn rủ nhau đi trồng hoa, chơi cờ, đọc báo.
Sẽ có những buổi, Thanh Nam một mình dẫn Thanh Hy đi chơi, địa điểm chẳng có một ai biết cả. Thậm chí Khương Ly cũng biến mất tăm. Nghe nói cô bé tới thăm một người bạn tên Tiểu Cố, còn hắn là đi tự kỉ ở địa bàn mới khám phá ra. Ai biết được ba người họ đều tới cùng một nơi, mà kẻ đã dẫn hai đứa quẹo chung đường, chính là tên anh trai xấu xa Thanh Nam.
Mãnh Lộ cảm thấy nhàm chán, cầm gói snack mà người anh trai tốt nhà bên đút lót, nhai cho đỡ chán.
Cả phố Mạn Đằng đều trồng hoa, Mãnh Lộ biết thói quen trồng hoa của Thanh Hy đều là được bác Du chỉ dạy, cậu nhìn mấy chậu cây trang trí đang treo bên cạnh, đầu óc có chút mơ hồ.
Thanh Nam mười ba tuổi, rời nhà biệt tích, sống cuộc sống tự lập, hoặc là nói bị tống cổ đi. Còn tên nhóc Khương Ly lại thường xuyên phải về Lục Diệp học hành, càng ngày về Biện Từ càng ít. Vì thế Mãnh Lộ anh ta chỉ có một mình Thanh Hy quản giáo mà thôi, nhờ vậy mà sinh tính sống tùy tiện.
Chưa biết lí do như thế nào, bố mẹ Thanh Hy cũng trở về Hiên Lạc, vào năm cô bé mười ba tuổi. Tính ra, Mãnh Lộ cũng đã gắn liền cùng những đứa nhóc này bảy năm mất rồi. Nhanh thật.
Anh ta không còn nghịch ngợm như trước nữa, nhưng vẫn bị ông Du đuổi đánh vì vài lí do vớ vẩn. Thỉnh thoảng liên lạc với Từ Đông Khoa, quan trọng là cũng có việc học hành nữa.
Trường trung học Mạn Từ là trường bình dân, suốt năm cuối cấp, Mãnh Lộ như bị bệnh cuồng em gái, có lẽ là lây từ Thanh Nam, nhưng tác dụng chậm trễ hơn một chút, hết mình quan tâm cô bé Thanh Hy non nớt mới vào trường. Tới lúc chuyển cấp lại chẳng nỡ rời xa.
Lần này là đi học Đại học tại Lục Diệp rồi, cảm giác rời xa Mạn Đằng thật khó khăn. Anh còn muốn ăn bánh táo, còn muốn tiếp tục trồng hoa, tiếp tục chòng ghẹo nhiều người nữa cơ mà.
Sinh viên ất ơ mới lên thành phố, còn bị mấy thằng nhóc lêu lổng khinh rẻ. Mãnh Lộ ngày càng cố chấp với Mạn Đằng hơn. Anh nhớ người thân ở đó, nhưng cảm giác được ngưỡng mộ vì mình tới từ Biện Từ lại không tệ chút nào đâu. Anh ta nhận ra đại học Lục Diệp cực biến thái, tiếp nối hệ thống trường Phong Du. Ngày đó Từ Đông Khoa, Bạch Xa Nghiêm cùng Lương Từ là những sinh viên năm cuối nổi tiếng gọi là “bạo ngược”, chẳng hiểu sao lại cùng nhóc tì năm nhất đấu tranh, hoàn thành một giai đoạn lịch sử to lớn khôn cùng tại trường đại học. Ngay cả khi ba người kia đi rồi, mấy cái tên đó vẫn làm thành một huyền thoại, Mãnh Lộ lại may mắn ở lại hưởng thụ hư vinh.
Ấy thế mà, ba tên đó lại chọn con đường làm giáo viên gian khổ, thậm chí còn có chút chật vật. Dĩ nhiên, việc đó Mãnh Lộ đã phản đối vô số lần, nhưng bản thân vẫn phải chịu đàn áp, ai bảo tương lai đó là của bọn họ, cứ cho họ tự quyết định đi.
Kết thúc năm học là được trở về. Mãnh Lộ nghe tin Thanh Hy trúng tuyển Phong Du rồi, kẻ làm người đi trước lại bắt đầu đau khổ, hết sức đau khổ. Tại sao không ai ngăn cản hành động đó của cô bé chứ. Dấn thân vào con đường vừa đầy biến cố vừa mệt nhọc chẳng tốt chút nào. Anh ta lại tiếp tục bất lực, những người xung quanh đúng là điên cả rồi.
Điên rồ hơn nữa, anh ta thấy được vẻ ngoan ngoãn của Khương Ly, thấy được Thanh Hy chạm vào tóc của hắn. Mãnh Lộ biết anh ta sống tới bây giờ vốn chẳng uổng chút nào đâu.
Khoảng thời gian Thanh Hy tới Lục Diệp, Mãnh Lộ vô cùng khẩn thiết cầu xin ba tên kia kiềm chế chút chút, tạo điều kiện cho con bé sống tốt một tí, nhưng khi nghe tới thành tích của cô, anh ta lại cứng họng. Là sống cùng bầy đực rựa đó!!! Anh ta rất là rất là bất lực! Một đêm ngồi kể khổ cùng chú Hà Hầu và ông Du, ba tên đàn ông say xỉn tới mức nằm trước cửa nhà Mẫn Qùy, tới khi chị ấy bị mộng du đi ra cuốc đất, mới hoảng loạn tỉnh dậy. Từ đó Mẫn Qùy bắt đầu nghi ngờ kẻ phá hoại nhà chị ta là ba người kia. Tin rằng một trăm năm sau, thậm chí là thiên niên kỉ sau nữa, cô gái họ Mẫn chăm chỉ trồng hoa cũng không thể biết được đáp án thật sự. Thật là đau khổ.
Ngoài ra, nghe nói Từ Đông Khoa ỷ thế có võ tấn công Thanh Hy, bị Khương Ly đạp phải “một khu vực nào đó”, tình cảnh bi thảm. Mãnh Lộ cười khinh, hóa học sư huynh có số phận đen đủi cũng hệt như anh ta vậy.
Gác tay lên đầu giường, Chi Lan hồ điệp cũng đẹp ha!
Lục Diệp trồng hoa chất lượng chưa thể bằng Biện Từ được nhỉ.
Oáp! Mệt mỏi rồi, đều là đi ngủ đi thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...