Tình Đầu Cấm Kỵ

Cô đã đi rồi.

Triệu Trạch Duệ ngơ ngác ngồi trên xe lăn, nhìn từng gian phòng cô đã ở qua.

Từ ngày cô rời đi, anh vẫn ngơ ngác nhìn gian phòng này những vẫn không
dám bước vào, anh cho là không đặt chân vào thì có thể quên, nhưng không biết mình hoàn toàn không cách nào không nhìn chăm chú vào nó.

Mà trừ khi chính anh muốn, nếu không anh hoàn toàn không thể gặp được cô,
anh cũng không muốn như vậy, nhưng thật sự đã đi tới bước này.

Anh nhớ đến nụ hôn đó, vĩnh biệt sao? Anh không muốn tiếp nhận nụ hôn đó
chút nào, điều đó buộc anh phải tiếp nhận sự thật cô rời đi, nhưng anh
lại không muốn cô rời đi, cô cũng không thuộc về anh.

Lúc Âu
Dương Cảnh Húc bước vào phòng của Triệu Trạch Duệ thì thấy bộ dạng đờ
đẫn của anh, anh thật sự không hiểu, nếu cậu ta đã yêu, tại sao còn muốn đẩy người ta ra?

“Duệ, nghe nói cậu để cô ấy đi?”

Mấy ngày trước anh ra ngoài, vừa về đã nghe được tin này, mà bọn họ nói chính cậu ta nói thuộc hạ đưa cô ra ngoài.

“Ừm!” Triệu Trạch Duệ lên tiếng.

“Cô ấy có nói gì với cậu không?” Cô sẽ không nói gì đã lập tức rời đi chứ?
Hình như người đàn ông trước mặt vẫn chưa biết điều gì.

Triệu Trạch Duệ cho rằng Diệp Hiểu Hàm sẽ không có gì tốt để nói, huống chi, nếu cô nói gì thì sẽ có tác dụng sao?

Anh lắc đầu, tình đi về phòng mình.

Âu Dương Cảnh Húc ngăn trước xe lăn của anh. “Duệ, chẳng lẽ cậu không có lời nào để nói với cô ấy sao?”

Anh có, nhưng bây giờ anh có tư cách nói sao? Triệu Trạch Duệ nghĩ.

“Nếu bây giờ cậu không nói, sau này cậu sẽ phải hối hận.

Không cần chờ đến sau này, anh đã sớm hối hận, nhưng anh lựa chọn tiếp tục
hối hận, anh không có cách nào cho cô hạnh phúc, cô càng không hi vọng
có thể nhận được gì từ anh, không phải sao?

“Chia tay mới là cách tốt nhất dành cho bọn mình.” Triệu Trạch Duệ đẩy xe lăn về phía phòng mình.

“Mình thấy cô ấy vẫn yêu cậu.” Không riêng gì anh, tất cả mọi người đều nhìn ra, tại sao chính anh lại không hiểu?

Triệu Trạch Duệ cười nhạt, cô đã nói không yêu, dù hiện tại có yêu hay không, anh cũng không có lý do gì để ở bên cạnh cô, không phải sao?

“Cô ấy đã nói không yêu, mà mình cũng không thích cô ấy!”

Âu Dương Cảnh Húc cau mày, là điều gì biến anh thành như vậy? Tại sao rõ
ràng nên thừa nhận anh lại đi trốn tránh? Là vì Diệp Hiểu Hàm sao, cô
thật sự rời khỏi Triệu Trạch Duệ? Sau này sẽ không còn gặp lại nữa?

“Đợi đã…!” Âu Dương Cảnh Húc gọi anh lại, nếu anh không dùng bất kỳ một thủ

đoạn nào, có thể khiến những người có tình bỏ qua nhau hay không? Triệu
Trạch Duệ là ân nhân cứu mạng của anh, dù thế nào anh cũng phải giúp.

Triệu Trạch Duệ dừng lại, quay đầu nhìn anh.

“Chẳng lẽ cậu không phát hiện cô ấy có gì khác sao?”

Triệu Trạch Duệ cau mày, tại sao lại hỏi như vậy?

Khác sao? Trừ việc không suốt ngày dính lấy anh, trừ những điều cô nói ở
vườn hoa, cô có gì khác trước sao? Còn có dáng người, trước kia cô khá
gầy, dù bây giờ vẫn gầy, nhưng bụng lại nhô lên một chút.

Lúc trước anh còn đang suy nghĩ, có phải vì rời đi anh, cô ăn ngon ngủ ngon hơn.

“Mập thôi.” Anh cảm thấy đáp án đó cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì, liền muốn đi.

“Cậu cảm thấy cô ấy thật sự mập sao? Cô ấy nói không yêu, cậu lập tức tin là không? Vậy cậu còn biết gì về cô ấy? Diệp Hiểu Hàm có thể buông tha cậu dễ dàng vậy sao?” Âu Dương Cảnh Húc nhắc nhở anh.

Triệu Trạch Duệ quay đầu trừng to mắt nhìn anh, ý của anh là…

Đáng chết, Diệp Hiểu Hàm lại có thể lừa anh, thì ra không phải cô không yêu, là do anh vẫn luôn nói không yêu cô, mới có thể khiến cô muốn tự bảo vệ mình, nói ra những lời như vậy, mà cô cũng muốn giữ đứa bé, cho nên nói dối, để anh không để ý đến cô nữa, sau đó rời đi?

Anh hiểu rồi,
người phụ nữ này muốn thoát khỏi anh như vậy sao? Hại anh suýt chút nữa
muốn buông tay, không ngờ cô lại lừa anh, lúc này, anh mới thật sự hiểu, thì ra anh không cách nào bỏ xuống, dù trong lòng nói vô số lần, anh
đều không làm được, anh thật ngu ngốc, tại sao lại muốn đẩy cô ra chứ?
Rõ ràng hai người có thể yêu nhau.

Triệu Trạch Duệ lập tức đẩy xe lăn ra khỏi phòng, hơn nữa còn phân phó thuộc hạ nhanh chóng tìm Diệp Hiểu Hàm.

Nhà họ Diệp.

Gần đây, Diệp Chấn Hồng hoàn toàn cấm Diệp Hiểu Hàm ra cửa, dù là đi bộ
cũng không được, đây là vì lần trước cô bị bắt cóc, dù cô không có
chuyện gì, cuối cùng còn trở về an toàn, nhưng con gái trở nên còn yên
lặng hơn trước kia.

Điều này khiến ông vô cùng lo lắng, hơn nữa
còn dặn dò người nhà lúc nào cũng phải chú ý đến cô, thậm chí trong thơi gian đi làm ông còn tìm người chăm sóc cô, sợ cô xảy ra chuyện.

Nhưng Diệp Hiểu Hàm hoàn toàn không có suy nghĩ đó, cô chỉ tức giận, buồn
bực, đau lòng, tại sao người đàn ông đáng chết đó lại muốn đẩy cô ra.

Cô đang mắng chính mình có phải quá ngu ngốc rồi không, mới có thể muốn
cho anh một cơ hội, cho là hai người còn có một đường sống, khi mình
thật sự nói ra mới biết, hai người hoàn toàn không có khả năng.

Giữa hai người hoàn toàn không có khả năng, dù là lỗi của ai, khi anh nói
không yêu cô là đã định rồi, là do cô đần, trong lòng không thể bỏ được, mới có suy nghĩ muốn biết, lúc sắp kết thúc mới phát hiện hoàn toàn là
nói suông.

Nhưng kết quả bây giờ là do cô tạo nên, nếu như cô không
hỏi anh, cô cũng sẽ không nhận được đáp án như vậy, cũng sẽ không tự

khiến mình đau lòng như vậy.

Sau khi trở về cô đã suy nghĩ rất
nhiều, hình như cô chỉ có thể bỏ qua con đường này, đã như vậy, cô nên
ngoan ngoan ở nhà sinh con, chăm sóc nó, nuôi dưỡng nó lớn lên là được
rồi, những thứ khác không cần nghĩ đến nữa.

Diệp Hiểu Hàm ngáp một cái, hình như lại mệt rồi, thời gian vẫn còn sớm, ngủ trước một chút, đến giờ cơm tối sẽ có người gọi cô.

Rất nhanh đã đến giờ cơm, mọi người lúc tục trở lại, vốn muốn gọi Diệp Hiểu Hàm xuống ăn cơm, lại tiếp được một vị khách, đó là Triệu Trạch Duệ
ngồi trên xe lăn.

Diệp Chấn Hồng kinh ngạc nhìn Triệu Trạch Duệ ngồi trên xe lăn, người đàn ông hăm hở này ngồi trên xe lăn từ khi nào vậy?

“Bác trai, Hàm Hàm có ở nhà không?” Triệu Trạch Duệ đứng trước cửa đợi Diệp Chấn Hồng trả lời.

Diệp Chấn Hồng không biết làm sao để hình dung cảm xúc của mình lúc này, như người mình yêu thích rơi xuống từ trên ghế, có cảm giác đau lòng, tại
sao ông lại có cảm giác đua lòng với Triệu Trạch Duệ?

“Cậu… sao cậu lại biến thành như vậy?”

Triệu Trạch Duệ cũng không để ý, vì hai tháng sau anh sẽ khỏi.

“Cháu không sao, cháu muốn hỏi Hàm Hàm, cháu muốn gặp cô ấy!” Triệu Trạch Duệ vội vàng nói.

Kể từ khi biết chuyện đó, anh vẫn luôn vội vàng, muốn nghe sự thật từ miệng của cô.

Diệp Chấn Hồng không nói với anh, ông vốn không muốn cho anh vào, nhưng Diệp Hiểu Kiệt vừa nghe Triệu Trạch Duệ đến lập tức ngăn ba mình lại, mà
cảnh tượng đó lại làm cho anh kinh ngạc.

Dù đây lần đầu tiên anh nhìn thấy Triệu Trạch Duệ, thấy cũng chỉ là dáng vẻ ngồi xe lăn của anh.

“Bác trai, cháu muốn gặp cô ấy, cháu có điều muốn nói với cô ấy, muốn hỏi cô ấy rõ ràng!” Thật ra thì Triệu Trạch Duệ cũng không cần phải hỏi, những vì tôn trọng, anh phải làm như vậy.

Diệp Chấn Hồng cũng không
quan tâm anh muốn nói chuyện gì với con gái mình, điều ông quan tâm là
tại sao Triệu Trạch Duệ lại biến thành như vậy.

“Cháu không sao,
chỉ gãy xương thôi, qua một thơi gian là được rồi.” Triệu Trạch Duệ nhìn thấu suy nghĩ của ông, lập tức nói cho ông biết.

Diệp Chấn Hồng
ho nhẹ một tiếng. “Cậu muốn gặp con bé làm gì? Con bé cung không muốn
gặp cậu, tôi cũng sẽ không để cậu gặp nó, tôi cho là ban đầu tôi nói cậu đã hiểu, hai người hoàn toàn không nên ở chung một chỗ.” Ông luôn dùng
gậy đánh uyên ương, cho nên hiện tại vẫn giống như vậy.

“Nhưng
hiện tại đã khác! Không phải cô ấy mang thai sao? Cô ấy nghi ngờ đứa bé
là của cháu, chẳng lẽ cháu không có tư cách sao? Dù bác trai có muốn áp
đặt suy nghĩ của mình lên cô áy thì cũng không thể thay đổi chuyện này.” Triệu Trạch Duệ lạnh lùng nói.


Diệp Chấn Hồng sợ nhất là lúc anh tỉnh táo và lạnh lùng như bây giờ, giống như ông đã chọc giận anh.

“Sao anh biết?” DIệp Hiểu Yên thốt lên, nhận được ánh mắt của ba thì lập tức im lặng.

Triệu Trạch Duệ nhìn quanh bốn phía. “Sau khi tôi xuất viện, cô ấy có đến chăm sóc tôi mấy ngày.”

Nói vậy Diệp Hiểu Hàm bị người bắt đi là vì cậu ta, đúng không? Chưa từng
hỏi bọn họ mà đã bắt người đi, chẳng lẽ anh không biết bọn họ sẽ lo lắng sao? Ba người liếc nhau một cái, thì ra là như vậy, cũng vì vậy, nên
khi trở về, DIệp Hiểu hàm càng buồn bã, vậy chính người đàn ông này đã
khiến Diệp Hiểu Hàm khổ sở.

“Cậu lại có thể bặt con bé đi gặp
cậu?” Diệp Chấn Hồng tức giận, dù anh không biết tình trạng thân thể con bé nhưng cũng không thể như vậy chứ?

“Chuyện này không phải do
cháu làm, là bạn cháu làm, lần này cháu đến là để xin lỗi, còn muốn đến
gặp Hàm Hàm, hơn nữa cháu có lời muốn nói với cô ấy, cháu muốn nói lời
xin lỗi với cô ấy.” Triệu Trạch Duệ nói giọng thành khẩn, hi vọng dù là
ai trong ba người bọn họ, ít nhất cũng sẽ có một người đồng ý với anh.

Diệp Chấn Hồng lại cho rằng khổ thể để Triệu Trạch Duệ gặp Diệp Hiểu Hàm, là cậu ta hại con gái ông biến thành như vậy, ông sẽ không cho cậu ta có
thể gặp con gái ông dễ dàng.

“Không cho! Tôi sẽ không để cậu gặp
con gái tôi, dù nó có mang thai con cậu hay không, chuyện này đều không
liên quan đến cậu, con bé đã quyết định một mình nuôi nó, nên cũng không quan tâm ba đứa bé là ai!”

Quả nhiên cô mang thai… cô lại có thể không nói gì, Triệu Trạch Duệ trừng mắt nhìn Diệp Chấn Hồng gây cản trở.

“Ba, ba đã chia rẽ hai người họ một lần, lần này ba còn muốn như vậy sao?” Diệp Hiểu Yên mở miệng.

Bọn họ vốn yêu nhau, nhưng vì ba mà chia tay, bây giờ chân người ta cũng bị thương, còn không để cho hai người được gặp nhau, như vậy không được
hay lắm.

Hơn nữa cô vẫn luôn nhìn thấu mọi khổ sở của Diệp Hiểu
Hàm, con bé hoàn toàn yêu người đàn ông này, nếu ba còn ngăn cản nữa,
sau này Diệp Hiểu Hàm mà biết sẽ không hận ông đến chết sao?

“Mấy người ồn áo gì vậy?” Trong phòng ngủ, Diệp Hiểu Hàm bị tiếng ồn bên ngoài gọi tỉnh, mở cửa mở màng nói.

“Hàm Hàm!” Triệu Trạch Duệ vui mừng nhìn Diệp Hiểu Hàm ở phía đối diện.

Diệp Hiểu Hàm kinh ngạc, tại sao Triệu Trạch Duệ lại ở đây? Cô kinh ngạc
tránh vào phòng mình, đóng cửa lại, cô cũng không hiểu tại sao mình phải làm vậy, nhưng nếu không làm vậy, cô sẽ không nhịn được nước mắt của
mình.

Lúc cô nhìn thấy anh, nước mắt lập tức tràn mi, rõ ràng là
tự cô rời đi, tại sao anh còn xuất hiện ở nhà cô? Hơn nữa còn khiến cô
hoảng hốt tránh vào phòng mình, không dám ra cửa?

Diệp Chấn Hồng được đằng chân lên đằng đầu nói: “Thấy chưa, con bé cũng không muốn thấy cậu… cậu đi đi!”

Diệp Hiểu Kiệt và Diệp Hiểu Yên ngăn cản ba mình, bỏ được chướng ngại là ông, Triệu Trạch Duệ đã có thể gọi tên Diệp Hiểu Hàm.

Triệu Trạch Duệ đẩy xe lăn, di chuyển đến trước cửa phòng cô.

“Diệp Hiểu Hàm, mở cửa, anh có chuyện muốn nói với em.” Giọng nói của anh
mang chút tức giận, vì phản ứng của cô khi thấy anh là trốn, anh là con
cọp ăn thịt người sao? Lại có thể chưa kịp nói cậu nào đã không kịp thấy người.

Anh còn tính mặt đối mặt nói chuyện, còn cô bây giờ thì sao, khiếu chiến tính nhẫn nại của anh sao?


Lúc anh đến còn rất tỉnh táo, nhưng khi nhìn thấy cô, anh phát hiện mình
không cách nào tỉnh táo, cô che giấu một chuyện lớn như vậy không chịu
nói, hôm nay, anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng.

Diệp Hiểu Hàm
có chút lo lắng ngồi xuống bên cạnh giường, tại sao anh lại muốn tìm cô
nói chuyện? Có lời nào không đúng cô nói mấy ngày trước sao, nên hiện
tại anh tìm đến nhà nói với cô?

Triệu Trạch Duệ ở ngoài đợi một hồi, cô quyết tâm không mở cửa đúng không? Được! Vậy anh ở ngoài này nói là được rồi.

“Em mang thai, tại sao lại không nói với anh, tại sao lại dùng những lời đó để lừa anh?”

Diệp Hiểu Hàm kinh ngạc, không phải anh không biết sao, là ai nói cho anh
biết? Dù anh biết rồi, hiện tại anh chất vấn cô thì có lợi ích gì? Rõ
ràng chính anh nói anh không cần cô, cô muốn tự mình nuôi dưỡng đứa bé
này.

Lửa giận của Triệu Trạch Duệ khi đối mặt cửa phòng đang đóng chặt càng thêm dâng cao, vì cô không dùng âm thanh gì để kháng nghị.

Hiện tại anh đến hỏi rõ ràng, cô lại để mặc anh ngoài cửa, anh cũng chỉ muốn biết suy nghĩ chân thật của cô mà thôi.

“Anh muốn biết suy nghĩ chân thật của em, tại sao lại lừa chọn lừa anh mà
không nói cho anh biết sự thật?” Chỉ có anh là ngốc, không biết gì về
chuyện này, những người khác đều biết cả.

Anh thật sự muốn biết
tại sao cô lại không nói với anh? Anh hoàn toàn không hiểu gì hết, anh
chưa bao giờ thật sự muốn biết suy nghĩ của cô, vẫn luôn kháng cự cô.

Cô rất mệt mỏi, không muốn bỏ phí công sức trong tình yêu không kết quả này, nhưng bây giờ anh lại đến khuấy động nó.

Chỉ bằng đứa bé của cô, anh có thể làm gì? Đơn giản là anh muốn chịu trách
nhiệm, muốn giữ đứa bé bên người mà thôi! Đó không phải điều cô muốn, cô muốn chỉ là anh yêu cô, nhưng cô đã hỏi hai lần, cả hai lần đều không
nhận được đáp án.

“Diệp Hiểu Hàm, anh nói chuyện với em, em không nói lời nào, sao anh có thể biết được suy nghĩ trong lòng em?” Triệu
Trạch Duệ không nhịn được, xoay người nói với Diệp Chấn Hồng: “Lập tức
lấy chìa khóa mở cửa, nếu không tôi sẽ nói bọn họ cưỡng chế mở ra.”

Dĩ nhiên là Diệp Chấn Hồng không cho, dù cửa nát vụn, ông cũng phải bảo vệ tốt con gái, nhưng lúc thấy mấy người đàn ông tô lớn hành động, con gái lớn của ông lại có thể ngoan ngoãn dâng chìa khóa lên rồi.

“Nói
chuyện nhẹ nhàng, đừng để con bé quá kích động.” Diệp Hiểu Yên cảm thấy
Triệu Trạch Duệ rất yêu em gái mình, mới có hành động như vậy, nên cô
muốn tin tưởng anh một lần, mới sẽ không khiến Diệp Hiểu Hàm hối hận mà
bỏ qua.

Triệu Trạch Duệ cảm kích nhìn cô. “Cảm ơn!”

Lúc
chuẩn bị mở cửa, anh còn ôm lửa giận, nhưng sau khi mở cửa, nhìn thấy
khuôn mặt Diệp Hiểu Hàm toàn là nước mắt thì bao nhiêu lửa giận đều biến mất.

Anh đẩy xe lăn vào trong, đóng cửa lại, di chuyển đến bên cạnh cô, cầm tay cô. “Hàm Hàm!”

Diệp Hiểu Hàm hất tay anh ra, dù hiện tại anh biết thì sao? Cô không muốn
nghe những lời đau lòng từ miệng anh, hai lần đã quá đủ để cô hiểu rồi.

“Chúng ta không có gì đáng để nói, dù anh biết, cũng không có liên quan gì đến anh, khi anh nói không yêu, em đã quyết định đứa bé này thuộc về mình
em.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận