Tình Đắng



Anh ôm lấy vai cô, cười hề hề, “Rồi rồi, anh biết anh sai, anh sẽ không tiếp tục đi trêu chọc bất cứ ai nữa, đời này chỉ cần có một mình em là đủ rồi.”

Một tên đàn ông lớn tồng ngồng thể này lại làm nũng với cô, làm Đồng Hiểu cảm thấy toàn thân không được thoải mái, khóe miệng giật nhẹ một cái, “Anh đi ra ngoài trước đi, em muốn nghỉ ngơi.”

Thẩm Thần Bằng không hiểu nhìn cô, “Đây là phòng của anh mà.” Đồng Hiểu nhíu mày, “Anh có ý gì? Vậy em đi.” “Đừng đùng, ý của anh là chẳng mấy chốc nữa chúng ta sẽ thành vợ chồng, ngủ chung phòng chung giường cũng là chuyện đương nhiên mà.” Đồng Hiểu nhìn anh, nói một cách nghiêm túc: “Thẩm Thần Bằng, có phải chúng ta nên thận trọng suy tính về chuyện kết3hôn không?” Đồng Hiểu vừa dứt lời, anh đã bưng lấy mặt cô, cúi người hôn lên môi cố

Đồng Hiểu không ngờ anh đột nhiên lại hôn cô, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên đẩy anh ra không

Anh không đưa lưỡi vào trong mà chỉ hôn nhẹ một cái, thấy cô không giãy giụa cự tuyệt, anh dí trán mình lên trán cô, cười nói: “Còn cần cân nhắc cái gì nữa, đời này anh nhất định phải lấy em

Ngày mai chúng ta đi đăng ký luôn

Em là người không đáng tin cậy, anh sợ em sẽ bay mất khỏi anh.” “Thẩm Thần Bằng.” Thẩm Thần Bằng vỗ đầu cô, “Ngày mai em đã là vợ của anh rồi, nên đêm nay anh tạm thời nhìn một chút vậy, nhường em căn phòng này đấy

Nhưng anh phải đợi em ngủ rồi mới có thể yên tâm ra ngoài

Ngoan,1đi tắm trước đi đã

Anh xuống xem thử có cái gì ăn được không nhé.”


Đồng Hiểu vào phòng tắm, nước ấm rửa sạch cơ thể cô

Trong lòng cô rất hỗn loạn, cô cũng không biết mình đang sợ cái gì nữa, dường như có quá nhiều điều không chắc chắn về tương lai.

Nằm ở trên giường, Đồng Hiểu nhắm chặt mắt lại

Lúc Thẩm Thần Bằng từ dưới nhà đi lên thì thấy cô đã ngủ rồi, anh ngồi bên giường có một lúc lâu, chốc hôn trán, chốc lại hôn gương mặt của cô, như thể có hôn bao nhiêu cũng không đủ

Anh không dám tưởng tượng, ngày mai người con gái này sẽ hoàn toàn thuộc về anh, hạnh phúc tới quá đột ngột khiến anh cứ nghĩ là mình đang nằm mơ

Cuối cùng anh hôn nhẹ lên cái miệng xinh xắn của cô, rồi mới hài lòng rời khỏi3phòng.

Đi ra khỏi phòng ngủ, anh nhìn thấy Thẩm Thần Phong đang dựa người ở trên tường, có vẻ là đang đợi anh.

“Có thời gian không? Xuống dưới uống với em một chén.”

Tâm trạng của Thẩm Thần Bằng tốt nên cười trêu chọc, “Vợ cậu đang mang thai nên đêm dài đằng đẵng rất giày vò phải không?”

“Được rồi, anh đừng quan tâm em làm gì, tự quan tâm chính mình đi.”

Hai anh em xuống phòng ăn tầng một, mở hai chai bia

“Anh định kết hôn với Đồng Hiểu thật à?” Thẩm Thần Phong lên tiếng trước

Thẩm Thần Bằng nguýt anh ta, “Chuyện này có thể nói đùa được à, đến con của cậu cũng sắp ra đời rồi, anh không thể cưới vợ được sao?” “Em không phải có ý đó, chỉ là..

anh không sợ Đồng Hiểu làm thể là vì trả thù à, trả thù Chung Hân Nhiên, trả3thù anh.” Trong một khoảnh khắc, Thẩm Thần Bằng thoáng thất thần, sau đấy anh nói với vẻ dửng dưng, “Sợ chứ, nhưng nếu so sánh với sợ hãi lo lắng thì anh muốn lấy cô ấy hơn

Bất kể cô ấy kết hôn với anh là vì mục đích gì thì kết hôn xong cô ấy vẫn sẽ là người của anh

Kết quả như thế là được rồi, quá trình không quan trọng.”

Thẩm Thần Phong chẳng còn gì để nói

Anh ta chỉ nhắc nhở Thẩm Thần Bằng một chút, còn làm thế nào thì phải dựa vào chính anh thôi.

“Thế thì anh nên cảm ơn Chung Hân Nhiên đi, không có cô ta, anh làm sao thuận lợi cưới được Đồng Hiểu.”


Thẩm Thần Bằng lườm, “Anh phải cảm ơn cô ta đánh vợ anh thành ra như thế này hả? Con mẹ nó chứ, anh rất muốn dùng roi quất vào9mặt cô ta.” “Thôi đi, anh được lợi lại còn khoe mẽ nữa à?” Thẩm Thần Phong vạch trần

Thẩm Thần Bằng phát hỏa, “Cậu đứng đấy nói chuyện thì tất nhiên không thấy đau eo rồi, thử đổi thành vợ cậu bị người ta đánh thành như thể xem, để xem cậu có đau lòng không? Nếu mà là trước kia thì có khi anh đã ra tay xử lý Chung Hân Nhiên rồi, giờ tính tình anh nền hơn rồi đấy.”

“Ý anh muốn nói là anh trưởng thành hơn hả!” Hai anh em cùng cười, họ đã quên mất không biết bao lâu rồi mới cùng nhau nói chuyện vui vẻ trắng đêm như thế này

Sáng sớm hôm sau, thời tiết rất tốt, lúc Đồng Hiểu tỉnh dậy đã thấy Thẩm Thần Bằng đang ở trong phòng

Mới sáng sớm đã nhìn thấy gương mặt to thù lù của anh, đúng là hơi đáng sợ đấy

“Sớm thế, tối hôm qua anh có ngủ không đấy?” Thẩm Thần Bằng cười trêu cô, “Hôm nay là ngày vui của anh, đêm qua hưng phấn suốt cả đêm nên không ngủ được

Ngoan, em mau đi trang điểm đi rồi chúng ta đi đăng ký.” Đồng Hiểu bị anh lôi dậy khỏi giường, đẩy vào phòng tắm

Cô nhìn mình trong gương mà có cảm giác không chân thực

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, Thẩm Thần Bằng lại buộc cô ngồi xuống trước bàn trang điểm

“Em sửa soạn cho mình thật xinh đẹp nhé, lát nữa phải chụp ảnh.”

“Có cần phải khoa trương như vậy không?” Thẩm Thần Bằng nói một cách nghiêm túc: “Đương nhiên cần phải như thế rồi, đây là chuyện cả đời chỉ có một lần, phải nghiêm túc thực hiện chứ.” Đồng Hiểu trang điểm sơ qua, Thẩm Thần Bằng lại bắt cô phải thay một chiếc váy xinh đẹp, lúc này mới hài lòng cùng cô đi ra ngoài.

Lúc đi qua phòng khách, Tiết Ngọc Lan gọi hai người lại, “Đi đâu thế, mẹ làm bữa sáng rồi, ăn sáng đã.”

Thẩm Thần Bằng khoát tay, trông rất vội, “Không ăn, bọn con có chuyện rất quan trọng, sẽ ăn luôn ở ngoài.” Tiết Ngọc Lan nói với theo bóng lưng của bọn họ, “Mới sáng sớm hai đứa đã có chuyện gì quan trọng mà không có cả thời gian ăn sáng thế?”

An Noãn ngồi trong phòng ăn chờ bữa sáng, cô cười trêu, “Bác, nhìn con trai bác hấp tấp như khỉ thế kia, chắc là đưa Đồng Hiểu đi thuê phòng đấy ạ.” Tiết Ngọc Lan lườm cô một cái, “Cái con bé này nói linh tinh gì thế?..


Mà nếu chúng nó muốn làm thế thật thì cần gì phải đi thuê phòng? Trong nhà cũng đâu có ai nói gì chúng nó đâu.”

“Trong nhà tất nhiên phải khác rồi, Đồng Hiểu là người khá thẹn thùng, mà nhà mình đông người không tiện, cho nên tối hôm qua hai người họ ngủ riêng đấy ạ

Bác, bây giờ chắc bác vui lắm nhỉ, có lẽ hai người họ sẽ sớm có cháu trai cho bác thôi.”

Tiết Ngọc Lan hừ mũi, chuyển hướng sang Mạc Trọng Huy ở bên cạnh, “Huy, cháu xem cái con bé này càng ngày càng không biết ngượng mồm, cháu cũng để kệ nó thế à?”

Tuy nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng Tiết Ngọc Lan cũng khá mong đợi

An Noãn ôm lấy cổ Mạc Trọng Huy, cô uy hiếp mà giống như cười, “Anh dám quản em à?” Mạc Trọng Huy cười dịu dàng, cúi người hôn lên môi An Noãn

Tiết Ngọc Lan tức đến mức nổi cả gân xanh, bà ném cái khăn lau trong tay lên bàn ăn, “Hai cái đứa này, càng ngày càng không để ý trường hợp, cũng không biết e lệ gì cả.”

Nói xong bà ra khỏi phòng ăn, để lại không gian tự do cho hai người

Bà Chung đích thân đưa Chung Hân Nhiến đến nhà họ Thẩm, mới mấy ngày ngắn ngủi mà trống Chung Hân Nhiến hốc hác hẳn đi, gương mặt nhọn, vành mắt cũng lõm vào

Chắc cô ta thật sự sợ hãi, nói gì thì nói, chuyện ngồi tù đối với một cô gái cũng rất kinh khủng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui