Anh nhìn rất lâu mà không có cách nào bình tĩnh được, cô gái này muốn rời khỏi Bắc Kinh
Đây là điều anh không hề ngờ đến.
Lại nhìn người phụ nữ đang nằm yên tĩnh kia, trong lòng anh đột nhiên đủ loại cảm xúc, vô cùng đau lòng
Cô còn ít tuổi nhưng rốt cuộc đã phải chịu đựng bao nhiêu điều? Mà tất cả những gì cô chịu trừ ba mẹ cô mang đến, tất cả đều là do anh gây ra
Anh cũng muốn yêu cô tử tế, nhưng lại không biết yêu như thế nào.
Anh đi đến ngồi xuống cạnh giường, cúi người hôn lên trán cô một cái
Nụ hôn này gần như không dừng lại được, anh hôn hết mắt, mũi, má đến môi cô
Anh liếm lên môi cô, giây phút đó, anh thật sự muốn hôn lên từng tấc da trên người cô
Nhưng rốt cuộc anh3vẫn dừng lại, tấn công càng mãnh liệt, càng dễ khiến cô phản cảm
Anh ngồi ở đầu giường cô đến lúc trời gần sáng mới đi
Đồng Hiểu tỉnh dậy, đầu đau như muốn nổ tung
Cô cố gắng nhớ lại tất cả những gì xảy ra tối qua, nhưng chỉ nhớ mình uống rất nhiều rượu, hình như còn gặp người nào đó
Cô cầm điện thoại lên gọi cho Hà Thu Đình, Hà Thu Đình ở đầu kia cực kỳ căng thẳng hỏi, “Đồng Hiểu, cô không sao chứ?”
“Không sao, hơi đau đầu thôi, hôm qua là cô đưa tôi về nhà à, làm phiền cô rồi.” Hà Thu Đình ấp a ấp úng, “Đồng Hiểu, thật ra thì..
thật ra thì không phải tôi đưa cổ về nhà.”
“Thu Đình, cô đùa gì thế, không phải cô, vậy thì là ai đưa tôi về nhà, rõ ràng tôi đi với cô.” “Là0anh Thẩm, anh Thẩm đòi người, tôi không dám phản kháng, là anh ta đưa cô đi.” Đồng Hiểu lập tức cau mày lại.
Đồng Hiểu, tôi xin lỗi, là tôi không bảo vệ tốt cho cô.”
“Không sao, anh ta không làm gì tôi cả.”
Cúp điện thoại, cô mới phát hiện quần áo đã được thay rồi, may mà trên người không có dấu vết gì khác, Thẩm Thần Bằng thật sự không động vào cô.
Cô cười lạnh một tiếng
Người đàn ông này có bao giờ đạo đức quân tử như vậy, nghĩ lại thì có lẽ sắp kết hôn rồi nên không thèm động vào người phụ nữ khác
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nhưng không phải là điện thoại của Đồng Hiểu
Cô đi tới phòng khách, thấy điện thoại và ví tiền của Thẩm Thần Bằng rơi trên sofa trong phòng khách, trên màn hình hiển thị tên5Chung Hân Nhiên
Giây phút đó, cô thật sự muốn nghe điện thoại để trả thù cô ta một trận
Nhưng rốt cuộc cô vẫn không làm như vậy, làm như vậy, há chẳng phải là thành cùng một loại người với Chung Hân Nhiên à?
Cô ngồi ở trên sofa, đặt điện thoại của Thẩm Thần Bằng lên bàn trà, muốn xem xem Chung Hân Nhiên kiên nhẫn thế nào
Tiếng chuông vang lên rồi dừng lại, dừng lại rồi lại vang lên, mãi không thôi
Thẩm Thần Bằng luôn có sức quyến rũ lớn như vậy, khiến người bên cạnh anh ta như thiêu thân lao đầu vào lửa
Cuối cùng tiếng chuông cũng dừng lại, rồi nhanh chóng có tin nhắn
“Thần Bằng, gọi lại cho em.” “Không gọi điện thoại cho em, em sẽ đi tìm anh mắng anh.”
Đồng Hiểu đột nhiên nghĩ đến một câu nói, trong tình yêu, ai quan tâm4hơn, người đó sẽ thua
Cô ném điện thoại sang bên cạnh, không để ý nữa
Chung Hân Nhiên không tìm được Thẩm Thần Bằng, sáng sớm đã lái xe đến nhà họ Thẩm.
Tiết Ngọc Lan nhìn thấy cô ta đương nhiên là vui mừng, nhưng cũng lo lắng, dù sao thì khoảng thời gian này cô ta và con trai cũng không mặn mà cho lắm
“Hân Nhiên, cháu đến rồi à, sớm thế hả?”
“Bác gái, Thần Bằng có ở nhà không ạ?” Tiết Ngọc Lan ngẩn ra, “Thần Bằng không có ở nhà, cả đêm nó không về, bác tưởng nó ở với cháu, hai đứa không ở với nhau à?” Chung Hân Nhiên lúng túng, “Chúng cháu vẫn chưa ở cùng nhau.” “Vậy chắc là nó ở chung cư.” Tiết Ngọc Lan vội vàng giải thích
Chung Hân Nhiên cắn môi, “Cháu đi từ chung cư của anh ấy đến đây,9anh ấy không có ở đó.” Chung Hân Văn dậy từ sớm, thấy cảnh này, trong lòng rất đắc ý, đang cảm thấy nhàm chán thì người nào đó lại dâng đến cửa cho cô giải sầu.
“Hân Nhiên, cháu đừng để ý, dù sao Thần Bằng cũng có nhiều nhà ở ngoài, cháu phải tin nó, nó sẽ không làm bừa đầu.” Tiết Ngọc Lan nói khéo
Chung Hân Nhiên còn có thể nói gì nữa, cô ta thấp giọng nói: “Bác gái, cháu tin anh ấy.” Tiết Ngọc Lan nắm tay cô ta, hỏi: “Cháu và Thần Bằng phát triển đến mức nào rồi?”
Chung Hân Nhiên lập tức đỏ mặt
“Không cần xấu hổ, hai đứa đều là người lớn rồi.” Chung Hân Nhiên nói rất nhỏ, “Những gì nên phát sinh chúng cháu đều phát sinh rồi.” Giọng tuy nhỏ nhưng Chung Hân Văn vẫn nghe được
Cô vạch trần cô ta, “Chị, sao chị có thể nói dối ở trước mặt bác gái được?” Vẻ mặt Chung Hân Nhiên lập tức trở nên mất tự nhiên, “Đây là chuyện giữa anh chị, em biết cái gì?”
Chung Hân Văn sờ bụng, thờ ơ nói: “Sao tôi lại không biết, bây giờ tôi với Thẩm Thần Bằng là bạn tốt, cái gì anh ấy cũng nói với tôi, anh ấy nói còn chưa hôn chị thì lấy đâu ra chuyện cái gì nên phát sinh đều đã phát sinh? Đây cũng không phải là chuyện mất mặt gì, dù sao hai người cũng chưa kết hôn, tại sao chị phải nói dối?”
Mặt Chung Hân Nhiến căng đỏ lên, cô ta nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, “Chung Hân Văn, em cứ phải khó chịu với chị như vậy à?”
Thấy Chung Hân Nhiên lộ ra bộ mặt thật, lại nhìn vẻ mặt Tiết Ngọc Lan kinh ngạc, Chung Hân Văn cảm thấy hả giận
Người đàn bà này, quả nhiên vẫn chưa đủ trưởng thành, hơi kích một chút là lộ nguyên hình
“Chị, tôi chỉ nói thật mà thôi, sao chị phải tức giận như vậy? Nếu như chị khăng khăng nói chị và Thần Bằng đã có gì đó..
Ổ, Thần Bằng về rồi, hai người đối chất không phải là được rồi sao?” Chung Hân Nhiên quay đầu lại thấy Thẩm Thần Bằng đi vào nhà, cô ta vô cùng xấu hổ nên bỏ đi ngay
Tiết Ngọc Lan nhìn Chung Hân Văn, thở dài, “Hân Văn, hôm nay cháu thật là quá đáng.”
Chung Hân Văn nhún vai, “Bác dâu, dù sao da mặt cháu cũng dày, bác muốn mắng thì cứ mắng đi, chỉ cần có thể để bác nhìn rõ một số người, cháu chịu chút uất ức cũng đáng.”
“Con bé này! Bác không mắng cháu, đừng có để ảnh hưởng đến cái thai.” Tiết Ngọc Lan nói rồi rời đi
Thẩm Thần Bằng không biết là chuyện gì, anh cũng không có hứng muốn biết, đi thẳng tới trước mặt Chung Hân Văn, “Cho tôi mượn điện thoại của cô.”
Cô nhướng mày, “Cho tôi một lý do hợp lý.” “Điện thoại và ví tiền của tôi rơi ở chỗ Đồng Hiểu, cô gọi điện thoại giúp tôi.”
Chung Hân Văn híp mắt lại, “Điện thoại, ví tiền của anh rơi ở chỗ Đồng Hiểu, có gian tình, không nói rõ ràng, tôi sẽ không gọi điện thoại cho anh.” Thẩm Thần Bằng nói đơn giản chuyện tối qua một lần
Chung Hân Văn hứng thú, “Tối qua anh có lợi dụng lúc Đồng Hiểu say rượu, làm gì cậu ấy không?”