Hai người hôn từ bên ngoài vào trong nhà, hôn từ phòng khách đến phòng ngủ, nhưng lúc hai người cùng ngã xuống giường, anh đột nhiên do dự
Cổ vòng đôi tay mảnh khảnh qua cổ anh, giọng nói dịu dàng có chút tủi thân, “Anh không yêu em nữa sao?” Anh lại cúi người xuống, vùi đầu cắn mút cổ cô, nhưng vẫn không thể tiếp tục được, hôn rất lâu mà không hề có bước tiếp theo.
Chuông điện thoại đột nhiên vang lên khiến anh thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Rời khỏi người cô, anh chạy đến bên cạnh nghe điện thoại.
Giọng Cốc Phong ở đầu kia có chút khẩn thiết, “Anh Thẩm, Sở Kỳ đau ngất đi rồi, vẫn chưa uống hết ba chai rượu, có thể đưa cậu ta đến bệnh viện trước không?”
Thẩm Thần Bằng nhìn3người trên giường, nghiêm mặt nói với điện thoại, “Tôi sẽ đến ngay.” Cốc Phong khựng lại, vội vàng nói, “Anh Thẩm, không cần, anh không cần đến, tôi đưa cậu ta đến bệnh viện là được rồi.” “Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay.” Thẩm Thần Bằng nói xong cúp điện thoại
Cốc Phong ngẩn ra
Cố Thu đã xuống giường, đi qua hỏi, “Xảy ra chuyện gì thế?” “Người đàn ông kia bị ngất, bây giờ anh phải qua đó một chuyến.” Cố Thu bị dọa sợ, “Không sao chứ? Liệu có xảy ra án mạng không?” Anh không muốn dọa cô, “Không sao, anh sẽ xử lý.” Đi ra khỏi chung cư của Cố Thu, anh thả lỏng hơn hẳn.
Ngồi trên xe, anh lấy điện thoại ra gọi cho Cốc Phong, lạnh lùng dặn dò đầu kia, “Đưa cậu ta0đến bệnh viện.”
“Được, anh yên tâm, tôi sẽ đưa cậu ta đến bệnh viện.”
Mấy người Đồng Hiểu cũng nghe nói chuyện phòng bên cạnh, lúc Hà Thu Đình ở phòng vệ sinh đã nghe thấy hai phục vụ nói chuyện với nhau.
Xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi.” Vừa về phòng VIP cô ta đã la hét khoa trương
Hiệu trưởng không vui cau mày, “Xảy ra chuyện gì? Hốt hoảng như vậy, lúc nào cô cũng phải nhớ cô là giáo viên, gặp phải chuyện gì cũng phải bình tĩnh.” “Hiệu trưởng, phòng VIP bên cạnh xảy ra chuyện rồi, nghe nói đánh nhau, có người bị đánh gãy ngón tay cổ tay, đau ngất đi rồi, đang nhanh chóng đưa đến bệnh viện.” Trang Cẩm xem thường giễu cợt, “Tôi còn tưởng là chuyện lớn gì
Thu Đình, cổ5đúng là chưa trải sự đời, kiểu con nhà quan lớn như bọn họ, chuyện này thường xuyên xảy ra, có cái gì mà ngạc nhiên?” Hà Thu Đình trợn to hai mắt, “Suýt nữa xảy ra án mạng còn coi là chuyện nhỏ à?” Hiệu trưởng ra lệnh, “Được rồi, được rồi, nếu đã gọi nhiều rượu như vậy, chúng ta phải uống hết đi, lãng phí sẽ không tốt
Thu Đình, uống rượu đi.” Hà Thu Đình bĩu môi, ngoan ngoãn quay lại chỗ ngồi uống rượu
Bởi vì bị cười nhạo, tâm trạng cô ta rất khó chịu, uống không ít rượu, rượu trước mặt Đồng Hiểu cũng bị cô ta uống hết
Đồng Hiểu khuyên cô ta mãi, “Thu Đình, uống ít chút, cô say rồi.” Cô ta cố ý tự giễu nói: “Làm sao có thể uống ít được,4người chưa từng trải sự đời như tôi rất khó được uống loại rượu ngon này, tôi phải uống nhiều một chút, ai biết sau này còn có cơ hội như vậy nữa không?” Trang Cẩm cau mày, nhỏ giọng oán thầm, “Thật là mất mặt.” Sau đó Hà Thu Đình uống rất nhiều, lúc bọn họ ăn xong chuẩn bị rời đi, phục vụ đến rất khách sáo nói với bọn họ, “Hóa đơn của các cô anh Thẩm đã ký rồi.”
Hà Thu Đình lơ mơ nói: “Trang Cẩm, lần này cô không khoe khoang nữa à? Cứ tưởng là chúng tôi không biết sao, mỗi lần học kỳ kết thúc mọi người đi ăn với nhau, cô đều khoe khoang ở trước mặt chúng tôi
Lần này anh Thẩm là nể mặt Đồng Hiểu, thanh toán cho chúng ta, chỉ9riêng một chai rượu đã bằng một bữa cô mời chúng tôi ăn trước kia rồi, có bản lĩnh sau này cô cũng mời chúng tôi uống chai rượu một trăm nghìn tệ đi.” Mặt Trang Cẩm tái mét
Hiệu trưởng cau mày, lạnh lùng nói: “Đồng Hiểu, đỡ Thu Đình ra ngoài, tôi đưa hai cô về nhà.”
Đồng Hiểu trầy trật kéo mới kéo được Hà Thu Đình ra ngoài
Trong lúc đứng chờ, Đồng Hiểu liếc thấy chiếc Bently của Thẩm Thần Bằng đỗ ở cửa
Thẩm Thần Bằng bước xuống, lạnh lùng nói, “Lên xe, anh đưa hai người về.” Đồng Hiểu xua tay, “Không cần, hiệu trưởng đưa chúng tôi về rồi.” Hiệu trưởng xe đã xe đến, nhưng Hà Thu Đình đột nhiên hất tay Đồng Hiểu ra, đi về phía xe của Thẩm Thần Bằng, “Tôi không ngồi cái xe nát của hiệu trưởng, tôi muốn ngồi Bently.”
Mặt hiệu trưởng cũng xanh mét.
Đồng Hiểu vội vàng đi đỡ cô ta, kéo cô ta về phía xe của hiệu trưởng.
Hà Thu Đình dùng sức hất cô ra, kéo cửa sau xe Bently ngồi vào.
Đồng Hiểu bị cô ta đẩy một cái, đứng không vững, lùi lại hai bước, không kịp ngăn cô ta.
“Hiệu trưởng Mai, tôi đưa bọn họ về nhà, cô đi trước đi.” Thẩm Thần Bằng hờ hững nói
Hiệu trưởng vội vàng cười nói: “Được, vậy thì phiền anh Thẩm rồi
Đồng Hiểu, cô mau lên xe đi, nhớ chăm sóc tốt cho Thu Đình.” Hiệu trưởng nói xong lái xe đi
Đồng Hiểu còn có thể làm thế nào nữa, bất đắc dĩ ngồi vào trong xe Bentley
Chiếc xe vững vàng lên đường, người Hà Thu Đình toàn mùi rượu, Đồng Hiểu không nhịn được cau mày lại
Hình như Thẩm Thần Bằng phát hiện ra vẻ mặt cô nên hạ cửa xe xuống
Gió nhẹ chậm rãi thổi qua, lúc này Đồng Hiểu mới cảm thấy dễ chịu hơn
Hà Thu Đình vừa lên xe đã ngủ đến tận lúc xuống xe
“Tối nay tôi ở lại chăm sóc Thu Đình, anh đi trước đi, cảm ơn anh.” Đồng Hiểu vô cùng khách sáo nói, cố gắng kéo Hà Thu Đình xuống xe.
Mất bao công sức mới đưa cô ta về nhà được, Hà Thu Đình vừa lên giường lại ngủ tiếp.
Đồng Hiểu lấy nước nóng rửa mặt giúp cô ta, đắp chăn cho cô ta cẩn thận
Ở trong thành phố không thuộc về mình này, bọn họ đều là người đáng thương.
Nhìn cô ta ngủ rất yên ổn, Đồng Hiểu mới yên tâm rời đi.
Đi ra khỏi chung cư, cô thấy xe của Thẩm Thần Bằng vẫn dừng ở đó
Thấy cô đi ra, Thẩm Thần Bằng bước tới, giọng nói không có chút tình cảm nào: “Anh đưa em về nhà.” Đồng Hiểu không từ chối, đi qua kéo cửa sau xe ra
Thẩm Thần Bằng lên tiếng ngăn cản, “Ngồi phía trước đi.” Đồng Hiểu không để ý đến anh, kéo cửa sau xe ra, ngồi vào
Anh mở cửa xe ra, giọng nói lạnh như băng gần như gầm lên, “Xuống xe, ngồi phía trước.” Đồng Hiểu quay đầu đi chỗ khác, không nhìn anh.
Anh tức giận kéo cô ra ngoài, nhét cổ vào ghế phụ xe.