“Tớ sẽ không tin vào tình yêu nữa, tại sao có thể ngược như vậy?” “Trải qua nhiều chuyện như vậy còn không cho bọn họ ở bên nhau, biên kịch này muốn chết à?” Hai người vừa khóc vừa oán trách, cuối cùng bọn họ đều cười
Đây không phải là thực tế sao, có bao nhiêu người yêu nhau chống lại được thực tế tàn khốc
Lại có bao nhiêu người vì tình yêu mà đi đến cung điện hôn nhân.
Rất nhiều lúc, chúng ta kết hôn không phải là bởi vì yêu nhau, mà là vì thích hợp.
Thẩm Thần Bằng nhìn cảnh cuối cùng trên màn hình, nhân vật nữ chính quay người rời đi, màn hình hiện ra mấy chữ “Hết phim”.
Anh đột nhiên nghĩ, có phải3vào lúc này ai đó đang khóc không? “Thật tàn nhẫn, yêu sâu đậm như vậy nhưng vẫn không thể ở bên nhau.” Cố Thu ngồi ở bên cạnh anh, cảm khái một câu, quay đầu lại hỏi anh, “Thẩm Thần Bằng, chúng ta sẽ không chia tay nữa đúng không?”
Anh cười khẽ gật đầu, “Không còn sớm nữa, anh đưa em về.” Cố Thu hơi ngẩn ra, sau đó thấp giọng trả lời, “Được.”
Cô đã chuẩn bị tối nay ở lại, nhưng anh lại nói như vậy
Đến chung cư của Cố Thu, cô mời anh, “Anh có muốn đi lên ngồi một lúc không?”
Thẩm Thần Bằng vuốt tóc cô, hôn lên trán cô, “Không còn sớm nữa, em nghỉ ngơi sớm đi.” Cố Thu xuống xe, nhìn xe0anh lao vút đi, đột nhiên cô cảm thấy có cái gì đó không còn như trước nữa.
Thẩm Thần Bằng rất tốt với cô, thậm chí còn tốt hơn trước kia, nhưng cô lại không cảm thấy thỏa mãn, luôn cảm thấy có cái gì đã thay đổi theo thời gian.
Thẩm Thần Bằng lái xe, nhưng không về chung cư của mình.
Vào lúc này, anh không muốn đi đâu cả, lái xe đi lang thang trên đường
Anh vô cùng phiền não, cũng không tìm được lý do là vì sao
Tết Đoan Ngọ kết thúc, Đồng Hiểu cuối cùng cũng được nghỉ hè
Tiễn các con đi rồi, họp một buổi tổng kết, buổi tối các đồng nghiệp cùng văn phòng ăn cơm với nhau
Nói là ăn cùng, thật ra là5một cô giáo tên Trang Cẩm mời
Đồng Hiểu ngồi ở trên xe của Hà Thu Đình đến câu lạc bộ, dọc đường đi, Hà Thu Đình bắt chước giọng nói õng ẹo của Trang Cẩm, “Ông chủ của câu lạc bộ này là bạn của tôi, giá hữu nghị
Câu lạc bộ cao cấp như vậy bình thường mọi người đều không có cơ hội đến, ở đây hạn chế hội viên.” Hà Thu Đình bắt chước giống y hệt, Đồng Hiểu bị chọc cười
“Đồng Hiểu, có phải một số người sinh ra đã cao hơn người một bậc không?” Đồng Hiểu an ủi, “Được rồi, thật ra Trang Cẩm rất tốt, rất phóng khoáng.” “Cô ta đâu có phải là phóng khoáng, rõ ràng là khoe khoang lộ liễu
Có4tiền thì đã làm sao, không xinh đẹp thì không phải cũng như chúng ta, không lấy được chồng à?” “Được rồi, được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đều là đồng nghiệp.” Đến câu lạc bộ, những người khác đều đã ở đó rồi
Phục vụ cầm hai chai rượu vang đỏ lên, Trang Cẩm giới thiệu, “Đợi lát nữa cho mọi người uống thoải mái, hơn mười nghìn tệ một chai đó, bình thường mọi người cũng không có cơ hội uống đâu.”
Hà Thu Đình tức giận nắm tay Đồng Hiểu dưới gầm bàn.
Những người khác cũng đều tức giận, dù sao ở đây trừ Đồng Hiểu và Hà Thu Đình ra, những người khác đều không nghèo, chẳng qua là mức giàu có không thể so với9Trang Cẩm thôi.
“A, đúng rồi, tôi còn mời cả hiệu trưởng nữa, tôi gọi điện thoại xem cô ấy đến chưa.” Trang Cẩm đang định gọi điện thoại, cửa phòng VIP mở ra, hiệu trưởng mỉm cười đi vào
“Xin lỗi mọi người, tôi vừa gặp anh Thẩm dưới tầng, nói chuyện mấy câu nên đến muộn.”
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Đồng Hiểu, Đồng Hiểu thì cau mày
“Anh Thẩm nói lát nữa sẽ đến chào hỏi.”
Sau khi mở tiệc, có một số người vô ý chỉnh lại tóc, còn có người kiếm cớ đến phòng vệ sinh, lúc quay lại đã trang điểm lại rồi
Ăn một lúc thì Thẩm Thần Bằng đi vào
Thẩm Thần Bằng đi tới, đứng ở sau lưng Đồng Hiểu và Hà Thu Đình
Hiệu trưởng vội vàng lấy cái ly sạch rót rượu vang đỏ cho anh.
Thẩm Thần Bằng nhận lấy ly, cười nói với mọi người, “Chào mọi người, bạn tôi đón sinh nhật, tất cả mọi người đang tổ chức sinh nhật cho cậu ấy ở phòng bên cạnh, thật trùng hợp, mọi người cũng đến đây ăn
Tôi kính mọi người một ly, tối hôm nay, tất cả tiền cứ tính vào cho tôi.”
Tất cả mọi người vỗ tay, rối rít nâng ly lên
Thẩm Thần Bằng chen vào giữa Đồng Hiểu và Hà Thu Đình, một tay nâng ly cụng ly với mọi người, cái tay còn lại vô cùng tự nhiên khoác nhẹ lên vai Đồng Hiểu.
Cơ thể Đồng Hiểu run lên, anh nghiêng người đứng đó, cách cô rất gần, vai cô gần như đụng vào lồng ngực vững chắc của anh
“Cảm ơn anh Thẩm, cảm ơn anh.”
Hiệu trưởng nói trước, uống một hơi cạn sạch
Tất cả mọi người cụng ly, Đồng Hiểu cũng không ngoại lệ
“Mọi người ngồi đi, cứ ăn thoải mái, lát nữa tôi bảo nhà bếp mang mấy món hải sản tới.” Thẩm Thần Bằng nói rồi vỗ nhẹ lên vai Đồng Hiểu, thấp giọng nói, “Uống ít rượu thôi, ăn nhiều một chút.” Đồng Hiểu cười nhạo một tiếng trong lòng, dáng vẻ như vậy giống như bọn họ vẫn là người yêu không bằng, đúng là trò cười
Thẩm Thần Bằng chào hỏi xong rời đi, có người hỏi Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, không phải cô và anh Thẩm đã chia tay rồi sao? Lại ở bên nhau à?”
Đồng Hiểu lắc đầu, “Không.” “Không thật à? Nhìn hai người lúc này giống như một đôi người yêu ấy.” Có người chua chát nói.
Đồng Hiểu không đi để ý đến.
Trang Cẩm bị cướp mất thể trội, hình như cảm thấy không phục, lạnh lùng nói: “Nếu anh Thẩm đã mời, vậy chúng ta gọi thêm hai chai rượu ngon đi, dù sao anh ta cũng không để ý chút tiền này.”