Tình Đắng



“Chị chủ, sao chị lại khóc?” Cô bé bên cạnh trợn to mắt nhìn cô

Cố Thu lắc đầu, “Chị không sao.” Cuộc sống vẫn phải tiếp tục thôi, những năm qua không có Thẩm Thần Bằng, cô vẫn sống rất tốt

Thẩm Thần Bằng ném túi pizza vào xe, anh không lập tức trở về nhà, trong lòng cảm thấy bực bội nên hẹn hai người anh em ra quán bar uống rượu.

Đồng Hiểu vẫn luôn ngồi ở phòng khách chờ Thẩm Thần Bằng về, chờ đến lúc đồng hồ đã chuyển sang 12 giờ mà vẫn không thấy anh trở về.

Cô bắt đầu lo lắng, nhưng gọi điện cho anh lại thấy điện thoại tắt máy

Cho đến khi có tiếng chuông cửa vang lên, cô vội vàng chạy đi mở cửa

Thẩm3Thần Bằng say khướt đang đứng cạnh cửa

“Chị dâu, thật có lỗi, anh Thẩm uống nhiều quá.” Đồng Hiểu cảm ơn hai người bạn đã đưa anh về, sau đó cô đỡ Thẩm Thần Bằng về phòng ngủ

Nằm ở trên giường, Thẩm Thần Bằng vẫn lẩm bẩm, “Tôi không say, chẳng say tẹo nào cả, tôi rất tỉnh táo.” Đồng Hiểu cầm khăn lau mặt cho anh, Thẩm Thần Bằng lại kéo mạnh cô vào trong ngực mình, ngay sau đó anh xoay người, đặt cô ở bên dưới

“Thẩm Thần Bằng, anh đừng quậy nữa, anh uống say rồi.” “Anh đã nói anh không say, rất tỉnh táo, em là Đồng Hiểu vợ anh, chúng ta sắp kết hôn rồi.” Anh nói hàm hồ, rồi cúi người hôn lên môi cô,0nói là hôn, nhưng thật ra là đang gặm cắn.

Đồng Hiểu bị đau nhưng lại không đành lòng đẩy anh ra.

Thẩm Thần Bằng hôn dần xuống dưới, so sánh với sự dịu dàng của mọi lần thì đêm nay anh rất hung dữ


Đồng Hiểu cắn răng chịu đựng, trên cơ thể cô bị cắn đau mấy chỗ

Nhưng, ngay lúc nồng cháy nhất, anh đột nhiên gầm nhẹ, “Cố Thu, anh yêu em.” Giây phút ấy, Đồng Hiểu có cảm giác mắt mình tối sầm lại, trái tim ngừng đập

Thì ra tất cả ngụy trang đều là lừa mình dối người, cô vẫn biết người ở sâu trong đáy lòng anh vẫn là Cố Thu, cô vẫn luôn tự lừa mình

Cơ thể nặng nề của Thẩm Thần Bằng đè trên người cô,5trong miệng anh vẫn còn không ngừng khẽ gọi tên Cố Thu, từng tiếng gọi giống như một thanh đao vô hình lăng trì lòng cô

Cô phải dùng khá nhiều sức mới đây được anh ra

Cô đi vào phòng tắm lấy một chậu nước, đem ra giúp anh lau sạch cơ thể, đổi một bộ áo ngủ thoải mái khác

Lúc này Thẩm Thần Bằng mới không nói mớ nữa, anh nằm lì ở trên giường ngủ say sưa

Đồng Hiểu chạy vào phòng tắm, cơ thể cô từ từ trượt dọc theo cửa phòng tắm ngã xuống mặt đất, cô ôm chặt lấy hai chân mình mà vẫn cảm thấy rét run

Cho tới giờ cô vẫn luôn tự an ủi rằng mình không phải vật thay thế cho Cố Thu

Cho dù Chung4Hân Nhiên nhiều lần ám chỉ thì cô vẫn tin tưởng giữa họ có tình yêu.

Nhưng sau này cô không thể tìm được lý do nào lừa mình dối người được nữa

Hạnh phúc, thì ra không dễ dàng như cô tưởng tượng, cô chỉ đang thay người khác hưởng thụ hạnh phúc thôi

Ánh mặt trời chói mắt xuyên qua rèm cửa màu trắng tiến vào trong phòng ngủ, người ở trên giường vẫn đang ngủ say, khuôn mặt đẹp trai được chiếu sáng bởi ánh sáng nhạt.

Thẩm Thần Bằng bị ánh nắng chiếu vào mặt khiến mắt khó mở, anh chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra

Trước kia mỗi lần anh ngủ dậy muộn, Đồng Hiểu đều sẽ giúp anh kéo màn cửa lại, vì cô biết anh ghét9nhất ánh sáng

Thẩm Thần Bằng ngồi dậy, đầu đang nhức, anh không nhớ nổi tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì

“Đồng Hiểu, Đồng Hiểu.”

Anh đã quen sáng sớm có một giọng nói nhẹ nhàng đáp lại, giờ lại không nghe thấy tiếng cô đầu.

Anh vén chặn xuống giường, đi ra ngoài, anh đoán cô đang ở trong bếp, nhưng phòng bếp trống không, không tìm thấy bóng dáng của cô ở trong nhà.

Anh nhìn thấy một tờ giấy cô để lại trên bàn ăn.

“Bạn đại học của em kết hôn, em sẽ đi hai ngày


Bữa sáng trong tủ lạnh, anh hâm lại mà ăn

Anh đừng uống rượu nữa nhé, nhớ chăm sóc mình cho tốt.” Thẩm Thần Bằng cau mày, anh quay lại phòng ngủ lấy điện thoại gọi điện cho cô, nhưng trong điện thoại báo đang tắt máy

“Cô gái này, càng lúc càng to gan rồi.”

Anh ngồi trên bàn ăn, ăn bữa sáng mà cô chuẩn bị, nhưng lại cảm thấy vô vị.

Trong đầu anh hiện ra cảnh tượng tối hôm qua gặp Cố Thu, người con gái mà anh đã từng yêu sâu đậm như vậy, bây giờ đi làm thuê ở một cửa hàng pizza

Điều này giống như tát vào mặt anh một cái đau rát.

Anh bỏ bữa sáng sang một bên, lái xe đến cửa hàng pizza kia

Đứng ở bên ngoài, anh nhìn thấy bóng dáng bận rộn ở Cố Thu ở bên trong, lòng anh cảm thấy hơi đắng chát.

Thẩm Thần Bằng mở cửa đi vào, Cố Thu đang lau sàn nhà.

“Xin lỗi quý khách, sau 10 giờ mới có pizza ạ.” Cố Thu vừa nói vừa đứng người lên, thấy là Thẩm Thần Bằng, cả khuôn mặt cô sầm xuống

Vẻ mặt này làm Thẩm Thần Bằng điên tiết

Anh dửng dưng ngồi xuống ghế, “Tôi đợi đến 10 giờ mới gọi món ăn.” Cố Thu tiếp tục lau sàn, nhưng ánh mắt nóng rực kia cứ vây lấy cô, khiến cô có cảm giác như bị kim đâm

Cô đi cất đồ lau nhà rồi đến trước mặt Thẩm Thần Bằng

“Rốt cuộc là anh muốn thể nào?” Thẩm Thần Bằng nhìn đồng hồ, “10 giờ rồi, phục vụ đâu, đem menu ra đây.” Cố Thu hít sâu một hơi, “Thẩm Thần Bằng, anh nhất định phải như vậy sao? Anh cũng chế giễu, cũng cười đủ rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?” “Cố Thu, tôi nghĩ rằng rời khỏi tôi, em sẽ có cuộc sống hạnh phúc, nhưng không ngờ em lại chật vật như thế này

Người đàn ông của em làm việc gì mà lại để em ở đây là nhân viên phục vụ?” “Thẩm Thần Bằng, anh đi đi, nếu bạn gái của anh mà biết anh đến đây như thế này thì chắc sẽ không vui đâu.” “Không đâu, cô bé nhà tôi đáng yêu lắm, cô ấy sẽ không bởi vì chút chuyện nhỏ này mà giận dỗi với tôi, huống chi cô ấy biết trong lòng tôi đã không còn có em nữa rồi.” Cố Thu cười lạnh, “Nếu đã thế thì vì sao anh còn muốn tới đây? Thẩm Thần Bằng, anh thế này chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi à?” Thẩm Thần Bằng tức điên người, anh hít sâu một hơi, cố gắng để mình bình tĩnh lại.

“Cố Thu, tôi nói thật vậy


Dù gì trước kia em cũng từng qua lại với tôi, ở trong mắt của người ngoài em đã từng là người phụ nữ của tôi

Nếu như bạn bè của tôi biết người phụ nữ của tôi ở đây làm nhân viên phục vụ cho người ta thì mặt mũi của tôi để ở đâu hả? Thế này đi, tôi cho em một khoản tiền, em cùng chồng em rời khỏi Bắc Kinh, đi tìm hạnh phúc của các người.”

Cố Thu cắn răng, nói thật nhỏ

“Tôi không phải là nhân viên phục vụ, tiệm này là do tôi mở.”

Hai mắt Thẩm Thần Bằng híp lại

“Nếu anh không muốn nhìn thấy tôi, tôi có thể rời khỏi Bắc Kinh

Nhưng phải cho tôi một chút thời gian, tôi phải bán cửa tiệm này đi đã.”

Thẩm Thần Bằng đứng phắt dậy, “Cố Thu, chính em nói đấy nhé, trong vòng một tháng tôi muốn em rời khỏi Bắc Kinh, mãi mãi cũng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.”

Thẩm Thần Bằng lạnh lùng nói xong câu đó thì đi thẳng ra ngoài

Đồng Hiểu gọi điện thoại xin hiệu trưởng nghỉ hai ngày, cô ngồi tàu hỏa trở về Cẩm Giang

Cô không về nhà ngay mà đến ở tại một khách sạn rất bình thường.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui