Tình Đắng



Còn có người đỗ xe xong xuôi rồi mới chạy tới hỏi cô: “Đồng Hiểu, cô với cậu chủ Thẩm ở bên nhau bao lâu rồi? Tôi nghe nói anh ta rất hào phóng với phụ nữ, có phải thật vậy không?” Đồng Hiểu cắn răng, vẫn không nói gì.

Người kia lại khoác lấy cánh tay của Đồng Hiểu, thân mật nói: “Đồng Hiểu, cô đừng giấu nữa, tôi có mấy người bạn đã từng đi ăn cơm với cậu chủ Thẩm, họ đều nói anh ta rất hào phóng. Cô nói cho tôi biết đi, có phải anh ta mua nhà cho cô không? Tôi đảm bảo sẽ không nói với ai đâu.”

Đồng Hiểu mím môi, nói lí nhí, “Tối với anh ấy chỉ là quan hệ yêu đương đơn giản thôi.” Người kia nói với vẻ khinh bỉ, “Đồng Hiểu, cô đừng đùa tôi nữa, loại người như2cậu chủ Thẩm mà biết yêu đương à? Chẳng phải anh ta chỉ coi trọng thân thể của cô thôi sao, làm gì mà nói như mình khác biệt lắm ấy.” Người kia cười lạnh một tiếng rồi đi mất. Đồng Hiểu đến lớp học, hôm nay mẹ của bé Mạc Tử Ý đưa bé đi học. An Noãn kéo cô sang một bên, cười và hỏi: “Cô giáo Đồng, gần đây cô có nhìn thấy anh trai tôi đâu không?”

Đồng Hiểu run lên, trong lúc nhất thời không hiểu rõ ý của An Noãn. “Là thế này, có một khoảng thời gian rồi anh tôi không về nhà, tôi muốn hỏi thử xem có phải gần đây anh ấy đi với cô không?” Đồng Hiểu xấu hổ đỏ mặt, nói lí nhí: “Đúng là anh ấy đến chỗ tôi, nhưng là...” Nhìn cô gái này thẹn thùng như vậy,7An Noãn vội nói: “Không sao không sao, tôi chỉ hỏi một chút mà thôi, lúc nào cô với anh trai tôi về nhà ăn một bữa cơm nhé?”

“Tôi... chúng tôi vừa mới bắt đầu mà thôi.”


“Dù sao cô cũng là cô giáo của Đinh Đinh nhà tôi. Chọn ngày không bằng đúng lúc, nếu không thì ngay hôm nay đi.” “Không không, không được.” Đồng Hiểu sợ quá, cô làm sao dám đến nhà của anh được.

“Vậy được rồi, chờ tình cảm của hai người ổn định một chút vậy, đến lúc đó mà cô không đi, chắc anh trai tôi sẽ trở mặt đó.” An Noãn nói đùa.

Thời gian này Thẩm Thần Bằng rất ít khi về nhà, làm bác gái ngày nào cũng nhắc tới, An Noãn đành phải nói ra chuyện của hai người họ, bác gái bèn quấn lấy An Noãn, bảo An Noãn nghĩ9biện pháp mời cô giáo tới nhà làm khách, để cho tất cả mọi người nhìn xem cô gái này là người như thế nào.

Đây rõ ràng không phải là một nhiệm vụ bình thường, An Noãn cũng không nắm chắc. Đúng lúc này Hà Thu Đình tới. Nhìn thấy hai người đang nói chuyện, cô ta cũng đi đến.

“Xin chào cô Mạc.” An Noãn cũng cười chào hỏi. “Xin chào cô giáo Hà.”

“Hôm nay cô Mạc tự đưa con tới à?” An Noãn gật đầu, “Đúng vậy, chồng tôi cũng tới.” “Vậy ạ, sao ngài Mạc lại không lên đây?” “Con gái nhỏ nhà tôi khóc ở trên xe, anh ấy đang dỗ con bé.” An Noãn ngẫm thấy mình cũng rất thất bại, lúc con gái khóc chỉ có mình Mạc Trọng Huy mới có thể dỗ được nó, An Noãn hoàn toàn không làm gì được.

“Gia đình5cô Mạc thật hạnh phúc.”

An Noãn mỉm cười, “Đúng rồi, hôm nay tôi và cả chồng tôi đều rảnh, không biết hai cô giáo có rảnh không, chúng tôi muốn mời hai cô ăn bữa cơm.”

Trong lòng Hà Thu Đình rất mừng, nhưng ngoài mặt vẫn phải tỏ vẻ, “Cố Mạc đừng khách sáo như vậy, thật sự không cần mà.”

“Cô giáo Hà, là các cô quá khách sáo mới đúng. Tôi cũng biết con trai tôi thật ra rất nghịch ngợm, bình thường thằng bé bị người nhà nhà tôi làm hư rồi, cho nên đã gây thêm nhiều phiền phức cho hai cô giáo. Thật ra cũng chỉ là ăn


một bữa cơm, giao lưu trao đổi về vấn đề giáo dục bọn nhỏ mà thôi, hi vọng hai cô giáo có thể cho tôi chút thể diện.” Cuối cùng Hà Thu Đình đồng ý trước, Đồng Hiểu cũng3chẳng còn lý do gì để từ chối nữa. “Vậy thì tối nay không gặp không về nhé.” An Noãn đi rồi, Hà Thu Đình vui như điên. Cô ta nói thầm với Đồng Hiểu, “Đồng Hiểu, chúng ta giàu to rồi, có lẽ nhà bọn họ sẽ tặng tiền cho chúng ta đấy, có khi phải nhiều bằng tiền lương cả năm.”

Đồng Hiểu nhíu mày, “Thu Đình, sao cô có thể nghĩ như vậy?”

“Đồng Hiểu, cô đừng giả vờ thanh cao ở trước mặt tôi, tôi và cô đều không phải loại giàu có gì, nói thẳng ra số tiền kia rất quan trọng với chúng ta đấy.” Hà Thu Đình nghĩ đến cái gì đó, lại hỏi, “Sao đầu tuần này cô lại xin nghỉ? Trước kia có khi nào cô xin nghỉ phép đầu, có lúc còn liên tục hai tháng không nghỉ ngày nào cơ mà.”

“Tôi đến tháng, bụng đau quá.” Hà Thu Đình cười lạnh, “Nói cứ như trước kia cô không đến tháng ấy, lúc trước cô cũng đau đấy thôi, nhưng đau mấy vẫn thấy cô kiên trì đi làm, sao giờ lại trở nên quý giá thế?”

Đồng Hiểu mím môi, nói: “Chúng ta đừng ở đây tán gẫu nữa, phụ huynh nhìn thấy thì không tốt đâu, đi làm việc đi.”

Cả ngày Đồng Hiểu đều hơi lơ đãng, Thẩm Thần Bằng nói tan làm sẽ tới đón cô, cô do dự không biết có nên gọi điện thoại cho anh không. Do dự rất lâu, cuối cùng cô vẫn ra ngoài gọi điện thoại cho anh. Đồng Hiểu chủ động gọi cho Thẩm Thần Bằng làm anh rất kinh ngạc. “Mẹ của bé Mạc Tử Ý nói tối nay muốn mời em và cô giáo Hà ăn cơm.” Thẩm Thần Bằng nghe xong thì nói: “Ừ tốt, làm tăng thêm tình cảm.” “Anh có đi không?” “Em hi vọng anh đi sao?” Đồng Hiểu nói không hề do dự, “Không hi vọng.” “Khả năng phải làm em thất vọng rồi, bữa tiệc cảm ơn các cô giáo long trọng như vậy, làm một phần của nhà họ Thẩm, tất nhiên anh phải có mặt.” “Vậy người nhà của anh cũng sẽ đến à?”


“Anh không rõ lắm, thế này đi, chờ một lúc nữa anh sẽ về nhà xem tình huống thế nào.”

Lúc này lại đột nhiên mời cô giáo ăn cơm, anh cũng nghi ngờ không biết có phải người trong nhà đã sắp xếp, muốn gặp Đồng Hiểu một lần hay không. Với tính cách của An Noãn, anh nghĩ, chắc có lẽ toàn bộ người trong nhà đều đã biết anh đang qua lại với cô giáo của Đinh Đinh rồi. “Đồng Hiểu, có anh ở đây, em cứ yên tâm đi.” Thẩm Thần Bằng xử lý tốt công việc ở công ty, sau đó lái xe trở về nhà họ Thẩm. Vợ chồng An Noãn, Mạc Trọng Huy đang ở phòng khách chơi đùa với con gái, nhìn thấy cảnh Mạc Trọng Huy thân hình cao lớn đang bò trên đệm, anh chỉ cảm thấy buồn cười. Thẩm Thần Bằng cũng đi qua rồi ngồi xuống, cô bé lập tức đi tới đây anh, miệng còn bảo, “Bác, đi đi.” Thẩm Thần Bằng tức không chịu được, anh ở trong cái nhà này đã chẳng có địa vị gì rồi, thế mà đến con bé này cũng bắt nạt anh. “Bác cứ ngồi ở đây đấy, cháu làm gì được bác nào.”

Cô bé nghe xong bèn khóc òa.

An Noãn đá anh, “Chấp nhặt với cả trẻ con, anh có xấu hổ không hả?” Mạc Trọng Huy trợn mắt với Thẩm Thần Bằng, sau đó ôm cô bé lên dỗ.

“An Noãn, nghe nói tối nay em muốn mời cô gái nhà anh và bạn của cô ấy ăn cơm, hình như em còn chưa qua sự đồng ý của anh đâu đấy.”

An Noãn bĩu môi, nói: “Em không mời bạn gái của anh ăn cơm nhé, em cũng không biết cô bạn gái nhỏ của anh là ai cả. Nhưng đúng là tối nay em có tiệc thật, người em mới chính là cô giáo dạy Đinh Đinh trong nhà trẻ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui