Tình Đắng



Lúc Đồng Hiểu làm việc ở đây một năm, có người nói cô không thích giao lưu với người khác, từ trước đến nay cô chưa từng tham gia những hoạt động liên hoan của các đồng nghiệp. Nhưng có ai biết rằng, vì đẳng cấp của bọn họ quả cao nên Đông Hiểu theo không kịp.

“Tôi với cô ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp bình thường, cô ta không cần thiết phải nói về cuộc sống riêng tư của mình cho tôi biết.”

Hà Thu Đình nói một câu như vậy rồi bỏ đi.

Trong khoảng thời gian này, đã không chỉ một người hỏi cô ta như vậy, mỗi lần bị hỏi, trái tim cô ta lại bị đau. Nhân vật nữ chính không phải là cô ta, tại sao mọi người đều chạy tới hỏi cô ta, nó khiến cho cô ta giống2như con hầu ở bên cạnh công chúa ấy, cô ta không cam tâm chỉ làm vai phụ. Hà Thu Đình quay trở lại lớp học, Đồng Hiểu đang dạy bọn nhỏ ca hát, nghe tiếng hát trong vắt êm tai của Đồng Hiểu chỉ khiến cô ta cảm thấy bực bội thêm. Ngoài điều kiện gia đình ra thì cái gì của Đồng Hiểu cũng tốt hơn cô ta.


“Thu Đình, cô về đúng lúc quá, Mạc Tử Ý vừa mới không cẩn thận ngã một phát, đầu bị đập xuống đất nên trên trán nổi một cục, cô gọi cho phụ huynh của bé được không?”

Hà Thu Đình đi tới chỗ Mạc Tử Ý, kiểm tra và hỏi thăm cẩn thận. Thằng bé này rất kiên cường, nói rằng mình không đau.

Hà Thu Đình gọi Đồng Hiểu qua một bên, kêu lên, “Tại sao7rắc rối này lại để tôi nói? Đáng lí ra khi thằng bé vừa bị ngã, cô phải gọi điện báo cho gia đình của nó biết trước đã, mà không phải là đợi đến khi tôi trở về. Nếu phụ huynh của nó mà trách, tôi xem cô giải thích thể nào.”

Đồng Hiểu thấy tình hình không nghiêm trọng lắm nên không lập tức gọi cho phụ huynh, với lại cô luôn cảm thấy mình có mối quan hệ với họ nên hơi xấu hổ.

“Chuyện xảy ra trong lúc cô đang trực lớp, cô tự đi mà giải quyết.”

Hà Thu Đình ném lại một câu như vậy rồi đi ra ngoài.

Đồng Hiểu cầm điện thoại lên gọi điện, chuông vang lên rất lâu mà không có người nghe. Qua hai phút sau, đầu bên kia gọi lại. “Cô giáo Đồng, thật xin lỗi, vừa9rồi tôi đang họp nên không thể nghe điện thoại của cô.” Đồng Hiểu hơi do dự, cuối cùng vẫn nói: “Mẹ của Mạc Tử Ý, là thế này, vừa rồi lúc Mạc Tử Ý đi vệ sinh không cẩn thận ngã một cái, trên trán hơi sưng lên, bây giờ cô có rảnh tới trường một chuyển không ạ?” An Noãn vội vàng hỏi: “Có nghiêm trọng không?” “Không nghiêm trọng lắm, nhưng mà tốt nhất cô vẫn nên tự đến xem một chút. Nếu như cần thì chúng ta cùng đưa bé đi bệnh viện kiểm tra ạ.” An Noãn nhìn qua đám người trong phòng họp, cô cau mày, nói: “Hiện tại tôi không đi được, thế này đi, để tôi bảo người nhà của tôi qua đó.” Vừa đúng lúc hôm nay Mạc Trọng Huy lại đi khảo sát ở vùng5khác, suy nghĩ một lúc An Noãn gọi cho Thẩm Thần Bằng. Cô nói cho anh biết tình hình nhưng Thẩm Thần Bằng từ chối, “Anh không đi đâu.” “Anh đừng có quá đáng, Đinh Đinh có phải là cháu trai của anh không đấy! Thẩm Thần Bằng, anh bắt buộc phải đi, cứ như thế đi, Đinh Đinh mà có gì không hay xảy ra, em sẽ hỏi tội một mình anh.” An Noãn biết Thẩm Thần Bằng nhất định sẽ đi, nhưng cô vẫn rất lo lắng, đành phải xin lỗi mọi người rồi để Judy hỗ trợ chủ trì cuộc họp. Từ ngày Đồng Hiểu tức giận rồi chạy đi mất, Thẩm Thần Bằng không tìm thấy cơ hội đến trường học, giờ có cơ hội tới cửa, tất nhiên anh phải quan tâm rồi. Chẳng mấy chốc anh đã lái xe3đến trường học. Trong lớp, các bạn nhỏ đang rất trật tự chơi đồ chơi. Đồng Hiểu không ngờ người đến sẽ là Thẩm Thần Bằng, trong nháy mắt khi nhìn thấy anh, cô hơi sững người. Thẩm Thần Bằng lạnh nhạt lườm cô, anh hỏi: “Đinh Đinh nhà tôi đâu?”

Đồng Hiểu thành thật trả lời: “Đang chơi ở bên trong. Cũng không nghiêm trọng lắm, anh không cần khẩn trương như vậy.”


“Không phải là con cô nên cô nói nhẹ nhàng nhỉ?” Thẩm Thần Bằng tìm đến chỗ Đinh Đinh, thằng bé đang chơi rất vui vẻ với đám bạn nhỏ của mình.

“Bác, sao bác lại tới đây?” Thằng bé ngây thơ hỏi.

Thẩm Thần Bằng nhìn thấy cục u trên trán thằng bé mà xót xa. Anh bể thằng bé lên, cau mày hỏi: “Cháu ngã ở đâu?”

Đồng Hiểu giải thích, “Lúc bé đi vệ sinh bị ngã.”

“Thằng bé nhỏ như vậy đi vệ sinh không có ai đi cùng à?”

Ngữ khí của Thẩm Thần Bằng rất không tốt, Hà Thu Đình ở bên cạnh bị dọa sợ hãi, bởi vì do cô ta đi ra ngoài một lát nên một mình Đồng Hiểu không thể chăm lo chu toàn cho bọn trẻ được. “Đây là sự thất trách của giáo viên các cô! Gọi hiệu trưởng của các cô ra đây!”


Đồng Hiểu cau mày, “Thẩm Thần Bằng, anh đừng có như vậy, hai chúng tôi chăm sóc mười mấy đứa bé, tất nhiên luôn có lúc không chú ý hết được, anh không thể quá vô lý như thế được.”

Thẩm Thần Bằng híp mắt lại, “Cô giáo Đồng, cô bây giờ đang lấy thân phận gì để nói chuyện với tôi?” “Thẩm Thần Bằng!”. “Cô giáo Đồng, cô gọi thẳng tên của phụ huynh học sinh như thế này hình như không ổn lắm đâu.” Đồng Hiểu cảm thấy không thở nổi. Cũng may đúng lúc ấy An Noãn đã kịp thời chạy đến. Nhìn thấy Đinh Đinh bị thương, An Noãn còn đau lòng hơn bất cứ ai. Nhưng mà cô có thể hiểu được, đây là những thứ mà thằng bé nhất định phải trải qua trong quá trình trưởng thành. May mắn là thằng bé không bị thương nghiêm trọng lắm.

“Mẹ của em Mạc Tử Ý, thật sự rất xin lỗi cố, là chúng tôi đã không chăm sóc tốt cho em Mạc Tử Ý.” An Noãn cười, “Cô giáo Đồng, cô đừng để trong lòng, đây là chuyện rất bình thường.” Thẩm Thần Bằng hừ lạnh, “Cái gì mà bình thường, chính do các cô thất trách, mau gọi điện bảo hiệu trưởng tới đây đi.” Đồng Hiểu và An Noãn cùng nhíu mày lại, Hà Thu Đình vô cùng lo lắng, với bối cảnh nhà họ, nếu thật sự làm to chuyện thì hiệu trưởng nhất định sẽ đứng về phía họ. Những năm làm việc ở đây, cô ta cũng coi như đã được chứng kiến, càng là người có tiền, gia đình có địa vị thì càng hung ác và không biết nói đạo lý.

“Cô giáo Đồng, cô giáo Hà, các cô đừng để ý đến anh ấy, gần đây đầu óc anh ấy không được bình thường, để tôi dẫn anh ấy đi.” Thẩm Thần Bằng rống lên, “Đầu óc ai không bình thường? Đồng Hiểu, tôi muốn để cho cô biết, đắc tội với tôi sẽ có hậu quả như thế nào.” An Noãn quá sầu não, chẳng trách gần đây cái tên này ở nhà cứ như bị điện, gặp ai cũng khó chịu, không có việc gì cũng phải gây sự, hóa ra là cãi nhau với bạn gái. “Cô giáo Đồng, cô giáo Hà, tôi đón Mạc Tử Ý về trước đã, chuyện này thật sự không trách các cô, là do Mạc Tử Ý tự đi đứng không cẩn thận. Còn anh trai của tôi đang uống say, có chỗ nào không phải tôi thay anh ấy nói tiếng xin lỗi, mong các cô không để ở trong lòng.” An Noãn tốn rất nhiều sức mới kéo được Thẩm Thần Bằng đi.

Bọn họ đi rồi, Hà Thu Đình mới thở phào nhẹ nhõm, cô ta nói với vẻ bất đắc dĩ, “Mấy người có có tiền đúng là không thích nói lý, nếu Thẩm Thần Bằng thật sự muốn làm lớn chuyện thì chắc tôi sẽ bị sa thải mất. Còn may cô Mạc là người tốt, vừa rồi đúng là làm tôi sợ muốn chết.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui