Tình Đắng

“Làm phiền hai cô.”

Cảm xúc của Đinh Đinh vốn đã giảm, lúc này nghe thấy An Noãn định đi, để một mình nó lại thì cảm xúc hoàn toàn sụp đổ

Nó đẩy Đồng Hiểu ra, ôm lấy đùi An Noãn, gào lên: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con, đừng bỏ con lại một mình, con không muốn đi học, con muốn về nhà, con muốn chơi với em gái!”

An Noãn ngồi xổm xuống nhẹ nhàng dỗ dành: “Đinh Đinh, không phải mẹ đã nói với con rồi sao, con lớn rồi thì phải đi học, ở trường có thể học2được rất nhiều thứ, về nhà có thể dạy lại cho em.”

“Con không muốn, con không muốn học gì hết, con muốn về nhà với mẹ!” Khi An Noãn đưa thằng bé đến chơi ở nhà trẻ gần nhà, thằng bé không hề chán ghét trường học, thậm chí còn thấy hứng thú, không ngờ nó lại khóc to hơn cả mấy đứa bé bên trong.

Thẩm Thần Bằng không chịu được, đi đến bể Đinh Đinh lên, nghiêm túc nói với An Noãn: “Ông già đã dặn rồi, chỉ cần Đinh Đinh khóc, anh sẽ đưa nó về nhà.”

An Noãn9nhíu mày.

Đồng Hiểu ngăn cản anh: “Ngài Mạc, ngài đừng như vậy, trẻ con mới bắt đầu đi học đều sẽ như vậy, nếu bé vừa khóc ngài đã ôm bé về nhà, bé sẽ không thể thích nghi với cuộc sống ở trường.” Thẩm Thần Bằng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Không phải con của cô, đương nhiên cô không xót.”

Đồng Hiểu giật mình, đây là lần đầu tiên cô gặp phụ huynh nói lại cô giáo như thế, cô hơi khó xử, mặt đỏ lên.

An Noãn giằng Đinh Đinh lại, đặt dưới đất, quát Thẩm Thần Bằng: “Thẩm6Thần Bằng, anh cáu cái gì? Đi ra ngoài cho em!”


Thẩm Thần Bằng kêu lên: “An Noãn, em thật độc ác!”

Nói xong anh liền chạy nhanh khỏi phòng học, nhắm mắt làm ngơ

Nhưng đi ra bên ngoài, vẫn nghe thấy Đinh Đinh khóc đến tan nát cõi lòng: “Bác ơi cứu cháu.”

“Cô giáo, thật xin lỗi, người vừa nãy là anh tôi.” Đồng Hiểu cười lắc đầu: “Không sao, tôi có thể hiểu vì anh ấy thương đứa bé

Cô An, cứ giao bé cho tôi.”

An Noãn gật đầu, quay người đi, Thằng bé định chạy theo cô thì bị Đồng0Hiểu giữ lại

“Mẹ ơi, cứu con! Bác ơi, cứu cháu! Con không muốn đi học, con muốn về nhà cơ!”

An Noãn quyết tâm đi ra khỏi trường, hốc mắt đã ươn ướt

Thẩm Thần Bằng ôm cổ cô trêu tức: “Ồ, còn biết đau lòng à, anh còn tưởng em là tảng đá chứ?” Lên xe, trong lòng An Noãn vẫn lo lắng, đột nhiên cô không biết mình làm như vậy có đúng hay không

Thẩm Thần Bằng nhìn thái độ của cô, cuối cùng không đành lòng, vỗ nhẹ vai cô nói: “Em ngồi ở đây, anh vào xem.” “Anh,7anh đừng đi.” “Yên tâm, anh sẽ không để Đinh Đinh nhìn thấy.” Thẩm Thần Bằng quay lại khu lớp học, nhìn trộm từ cửa sổ phòng học vào trong, anh nhìn thấy cô giáo vừa nãy đang ngồi xổm trước mặt Đinh Đinh, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nó, vừa cười vừa nói chuyện với nó, thỉnh thoảng lại lau nước mắt giúp nó, xoa đầu nó, động tác rất dịu dàng

Nụ cười của cô dường như có một khả năng thần kỳ nào đó, một lúc sau cậu nhóc chỉ còn thút thít

Anh chưa từng nghĩ, một cô gái bình thường như vậy lại có ngày sẽ lưu lại dấu ấn thật sâu trong cuộc sống của anh.

Đồng Hiểu dỗ Đinh Đinh xong, thằng bé cũng thấy mẹ và bác đã đi, không còn hy vọng nữa nên ngoan ngoãn chơi cùng các bạn khác, không bao lâu sau đã hòa nhập được.

Hà Thu Đình vừa thở dài, vừa thất vọng nói: “Còn tưởng hôm nay có thể gặp ngài Mạc, không ngờ lại là vợ ngài ấy đến, bây giờ tôi đã biết muốn gả cho người có tiền nhất định phải có một điều kiện.”

Đồng Hiểu thuận miệng hỏi: “Điều kiện gì?”

Hà Thu Đình nói: “Xinh đẹp.”

Đồng Hiểu cười thành tiếng


“Đồng Hiểu, cô đừng cười, đàn ông đều thích phụ nữ xinh đẹp

Cô còn có hi vọng, tôi thì không rồi.” Đồng Hiểu nói đùa: “Lần đầu tiên thấy có hạ thấp mình nâng cao tôi.” “Tôi nói thật, cho dù gia cảnh thân thể của cô thể nào, cô vẫn là giáo viên đẹp nhất trường này

Cô nhìn cô đi, trên mặt không bối thứ gì, da vẫn bóng láng hơn da tối

Loại mỹ nữ đẹp tự nhiên như cô, chăm chút một chút, nhất định có thể tìm được đối tượng tốt.” Đồng Hiểu chỉ cười nhạt

“Đồng Hiểu, người đàn ông đi cùng cô Mạc lúc nãy, tôi cảm thấy anh ta nhất định không tầm thường, nhìn có vẻ rất cao quý

Tôi nghe nói gia cảnh cố Mạc cũng khá tốt.” Đồng Hiểu hít một hơi sấu, vỗ vai cô ta và nói: “Được rồi, cô đừng xoắn xuýt lấy chuyện của tôi nữa, chúng ta còn rất nhiều chuyện phải làm đấy.” Thẩm Thần Bằng nhìn Đinh Đinh chơi cùng các bạn một lúc mới yên tâm rời đi

Khi anh ra khỏi trường, Mạc Trọng Huy đã đến, đang đứng cạnh xe anh

Nhìn Mạc Trọng Huy vội vàng xuống xe, anh không nhịn được chế giễu: “Chậc chậc, không phải có cuộc họp rất quan trọng sao? Đừng nói là cuộc họp vừa kết thúc cậu đã vội chạy đến đây nhé.” Mạc Trọng Huy không thèm để ý đến anh, mở cửa xe thể thao, kéo An Noãn ra ngoài.

Nhìn thấy hai vành mắt cô đều đỏ lên, hắn biết chuyện sẽ không dễ dàng

“Có phải Đinh Đinh không thích không?” An Noãn thở dài: “Đột nhiên em cảm thấy mình không phải người mẹ tốt.” Mạc Trọng Huy vuốt tóc cô, dịu dàng dỗ dành: “Chúng ta cũng vì muốn tốt cho con, sớm muộn cũng phải trải qua

Ở trường, nó có thể học làm quen với bạn bè, không bị mọi người ở nhà làm hư.”

Bọn họ vốn không định cho con đi học sớm như thế, nhưng gần đây bọn họ đều bận rộn, không có thời gian chăm sóc con cái


Có một ngày, An Noãn phát hiện con có biểu hiện không đúng, khi cô dẫn bé đi siêu thị mua đồ, nếu như nó muốn mua đồ chơi, An Noãn không mua, nó sẽ cáu kỉnh, khóc lóc, thậm chí có lần còn lăn lộn phản kháng ở cửa hàng.

Có một lần, khi đi chơi, nó cùng các bạn nhỏ khác đang chơi cầu trượt, nó lại đánh bạn khác, không cho ai chơi cùng

Dường như toàn bộ sân chơi đều là nhà mình, chỉ để một mình nó chơi

Cô không dám nói cách giáo dục của người lớn trong nhà có vấn đề, chỉ thỉnh thoảng nói đùa bọn họ quá nuông chiều thằng bé

Ông cụ lại nói, ông chiều nó thì làm sao, cũng không phải chiều không dạy được

Nó thích cái gì thì ông mua cho nó là được, cháu đừng có ý kiến.

An Noãn tức giận lắm, quay về phòng oán trách Mạc Trọng Huy một trận, cuối cùng hai người bàn bạc để con trai đi học.

Thẩm Thần Bằng không muốn nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ ân ân ái ái trước mặt anh, ôm hôn đơn giản đã là giới hạn rồi.

Anh kêu lên một tiếng: “Huy, đưa vợ cậu đi đi, tôi đi chơi quanh đây một lúc, tí còn đón Đinh Đinh về.” Lúc này, sâu trong lòng anh cảm thấy rất trống rỗng.

Anh bật danh bạ điện thoại, trượt từ trên xuống, mấy trăm số liên lạc, nhưng không muốn gọi cho ai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui