Tình Đắng



Cho đến lúc trời tối, Thẩm Diệc Minh mới cùng lính cảnh vệ đi ra khỏi tòa nhà

Ông đã đi đến bến xe, nhưng đột nhiên tầm mắt nhìn về phía Mạc Trọng Huy, sau đó kiên định bước về phía chiếc Bentley của hắn.

Ông gõ cửa kính xe, Mạc Trọng Huy đành phải bước từ trên xe xuống

“Tôi tin chắc người nhà tôi đã nói tin tức cho cậu biết, nếu đã biết mẹ con nó bình an rồi thì cậu đi đi.” “Cháu muốn gặp An Noãn một lần.” Giọng hắn vô cùng kiên định

Thẩm Diệc Minh cười lạnh, “Cậu luôn miệng bảo tôi cho cậu cơ hội, là cho cậu có cơ hội làm tổn thương nó nữa à? Bây giờ An Noãn không phải chỉ một mình, tôi sẽ càng không cho người nhà họ Mạc các cậu đến gần mẹ con bọn nó

Tôi đã bố trí2xong cả rồi, trừ người nhà họ Thẩm ra, bất kì ai cũng không có cơ hội tiếp xúc với NoAn Noãn và đứa bé, cho nên cậu đi đi

Một người đàn ông, có thời gian thì đi làm nhiều chuyện có ý nghĩa hơn

Có bản lĩnh thì khiến mình trở nên mạnh mẽ, một người đàn ông không thể bảo vệ người phụ nữ và con của mình, uổng công là đàn ông.”

“Vậy bác thì sao?” Mạc Trọng Huy cãi lại, “Bác là người có năng lực nhất, nhưng bác bảo vệ tốt được cho người phụ nữ và con của mình à?” Sắc mặt Thẩm Diệc Minh lập tức trở nên tái nhợt, ông như bị đâm vào trái tim


“Giỏi lắm! Chính vì tôi không bảo vệ tốt được cho người phụ nữ của mình, tạo thành nỗi tiếc nuối cả đời

Tôi cũng không bảo vệ tốt con gái8tôi, cho nên tương lai tôi sẽ không cho phép bất cứ ai làm nó tổn thương, bao gồm tổn thương trái tim nó.” Thẩm Diệc Minh ném lại câu này rồi xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng vô cùng lạnh lùng của ông, Mạc Trọng Huy siết chặt hai tay lại

Sau khi Thẩm Diệc Minh đi rồi, Mạc Trọng Huy định xông vào tòa nhà, nhưng bị lính cảnh vệ ngăn lại

Trong tay lính cảnh vệ nào cũng có súng, dường như bất lúc nào cũng có thể nổ súng với hắn

“Cậu Mạc, xin cậu đừng làm khó chúng tôi.”

Thẩm Thần Bằng cũng xuống một chuyến, nhưng ba anh ta làm việc rất cẩn thận, không chỉ bố trí lính cảnh vệ ở bên ngoài, ngay cả cửa phòng bệnh của An Noãn, cửa phòng giữ nhiệt của đứa bé cũng đều bố trí lính cảnh vệ, có thể nói9là ba tầng trong ba tầng ngoài, không thể phá nổi.

Thẩm Thần Bằng xuống tầng với Mạc Trọng Huy, anh ta nghiêm túc nói với mấy người lính cảnh vệ, “Tôi là con trai của Thẩm Diệc Minh, tôi muốn dẫn bạn tôi vào.” “Xin lỗi cậu chủ, không có dặn dò của thủ trưởng, chúng tôi sẽ không cho phép bất cứ ai ngoài người nhà họ Thẩm vào trong tòa nhà này

Chúng tôi cũng là vì bảo vệ cô An, hy vọng cậu đừng làm khó chúng tôi.” Thẩm Thần Bằng nổi giận, “Chẳng lẽ lời tôi nói không có một chút tác dụng nào à?” Lính cảnh vệ nghiêm trang nói, “Xin lỗi cậu chủ.” “Nếu như hôm nay tôi nhất định phải đưa bạn tôi vào thì sao?” “Vậy chúng tôi chỉ có thể không khách sáo thôi, mong cậu thông cảm, chúng tôi không dám làm2trái lệnh thủ trưởng.” “Không khách sáo với tôi? Sao hả, chẳng lẽ anh dám nổ súng với tôi à?” “Chúng tôi không dám nổ súng với cậu, nhưng thủ trưởng nói rồi, nếu như là cậu Mạc thì có thể nổ súng.” Thẩm Thần Bằng siết chặt hai tay lại, vung nắm đấm về phía người lính cảnh vệ đang nói chuyện

Lính cảnh vệ không dám đánh trả, chỉ nói: “Cậu chủ, cậu đánh chết tôi thì vẫn còn nhiều lính cảnh vệ khác ở đây, bạn cậu vẫn không thể đi vào.” Thẩm Thần Bằng tức giận đi vào tòa nhà một mình

Sau khi nghe nói, Tiết Ngọc Lan thở dài, thấp giọng bảo: “Để mẹ xuống thử xem.” Nhưng cho dù Tiết Ngọc Lan xuống, các lính cảnh vệ vẫn không nể mặt bà, ai cũng từ chối thỉnh cầu của Tiết Ngọc Lan, “Phu nhân, xin phu2nhân đừng làm khó chúng tôi, chúng tôi cũng có mẹ già con nhỏ, nếu như làm trái lại lệnh thủ trưởng, chúng tôi sẽ mất mạng.”

“Tôi dám bảo đảm với các cậu, tôi sẽ gánh vác tất cả hậu quả, sẽ không gây phiền phức cho các cậu.”

Lính cảnh vệ lắc đầu, “Thủ trưởng đã sớm đoán được phu nhân sẽ nói như vậy, thủ trưởng nói, chỉ cần cậu Mạc gặp được cô An thì ngài ấy sẽ không quan tâm đến cái gì khác, chỉ tìm mấy người chúng tôi tính sổ

Phu nhân, cầu xin phu nhân tha cho chúng tôi đi

Không có lệnh của thủ trưởng, chúng tôi thật sự không dám cho cậu Mạc vào.”

Suy cho cùng Tiết Ngọc Lan là một người hiền lành, không muốn khiến bọn họ khó xử, bà không biết làm sao nên đành đi đến bến xe của Mạc Trọng Huy

Có lẽ hắn một thật rồi, nên ngồi ở ghế lái ngủ mất, sắc mặt nhợt nhạt kia khiến người ta nhìn mà đau lòng


Bà cũng là một người làm mẹ, bà đang nghĩ, nếu như con trai mình như thế này, bà sẽ khó chịu nhiều đến thế nào

Bà không hiểu vì sao nhà họ Mạc có thể tàn nhẫn với đứa bé đáng thương này như vậy

Bà im lặng thở dài, lên tầng lấy một cái chân xuống, rướn người qua cửa kính xe nhẹ nhàng khoác lên người Mạc Trọng Huy

Mạc Trọng Huy ngủ không sâu, bị giật mình tỉnh giấc

“Bác gái.”

Nghe thấy giọng hắn khàn khàn, Tiết Ngọc Lan càng đau lòng hơn.

“Huy, khổ cho cháu rồi, cháu về trước đi, NoAn Noãn và đứa bé đều rất khỏe mạnh, mọi người sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con nó.”

Mạc Trọng Huy lắc đầu, khẽ nói, “Không, cháu ở đây, cháu không đi đâu hết, cho dù không thể nhìn thấy, ít nhất cũng có thể ở gần mẹ con cô ấy, lúc nào cũng có thể biết được tình hình của cả hai.”

“Thằng bé này, sao cháu phải khổ như vậy chứ? Cháu nói xem đã mấy ngày cháu chưa ăn gì rồi? Gầy thành thế này.” “Bác yên tâm đi, cháu không sao.”

Tiết Ngọc Lan thở dài rời đi

Vì sinh đẻ thuận lợi nên An Noãn hồi phục khá tốt, bây giờ cô cũng luôn chạy qua chỗ đứa bé, mặc dù chỉ có thể nhìn từ bên ngoài, nhưng cô vẫn vô cùng thỏa mãn


Bác sĩ nói với bọn họ tình hình của đứa bé rất tốt, quan sát thêm hai ngày nữa, nếu như không có vấn đề gì là có thể ra ngoài

Người nhà cũng giống như cô, có đôi khi có thể dán mặt vào cửa kính ở bên ngoài nhìn mấy tiếng, không biết rốt cuộc nhìn được cái gì nữa

Cuối cùng Đậu Nhã Quyên không nhịn được nữa, tối hôm đó, bà mang cơm tối từ nhà đến cho An Noãn, nhìn thấy Mạc Trọng Huy vẫn đứng ở dưới tầng

“NoAn Noãn, bác là một người thẳng tính, bác mặc kệ cháu có thích nghe hay không, bác cũng muốn nói cho cháu biết

Huy nó đang ở dưới tầng, nó đã đợi ở đây mấy ngày rồi, luôn không rời đi

Bác hai cháu quá ác, bố trí rất nhiều lính cảnh vệ canh giữ, không cho nó đi lên.” An Noãn theo bản năng cau mày lại, cúi thấp đầu xuống.

“An Noãn, bác dám khẳng định nếu như bây giờ cháu nhìn thấy Huy, nhất định cháu cũng sẽ rất đau lòng

Hay là thế này đi, cháu nói với bác hai cháu, cho Huy lên thăm đứa bé một lần, dù sao nó cũng là ba ruột, không cho nó gặp thì thật quá đáng, cháu cảm thấy thế nào?” An Noãn cắn môi, thấp giọng nói, “Đợi sau khi xuất viện đi, bây giờ con vẫn còn đang nằm trong lồng giữ nhiệt, cũng không nhìn thấy được

Đợi sau khi xuất viện thì bảo anh ấy đến nhà thăm.” Đậu Nhã Quyền bất đắc dĩ lắc đầu, “NoAn Noãn, cháu ngốc thật hay là giả ngốc thể, nó thật sự chỉ muốn gặp đứa bé sao? Nó càng muốn gặp cháu hơn

Cho nó gặp một lần đi, nó thật sự rất đáng thương, mọi người đều bị nó làm cảm động rồi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui