Tình Đắng



“Bác xem trong nhật ký của mẹ cháu.” An Noãn hiểu ra, nói đùa, “Bác hai, cái này có phải có nghĩa là sau này cháu sẽ sinh con gái không?” Thẩm Diệc Minh giơ tay xoa đầu cô, cười nói, “Đâu có nhiều cách nói như vậy, có điều bác hy vọng cháu sinh con gái, bác thích con gái.”

An Noãn bĩu môi, trêu đùa: “Người ta đều là trọng nam khinh nữ, bác lại trọng nữ khinh nam. Đứa bé không phải họ Thẩm bác hy vọng là con gái, nếu như sau này vợ Thần Bằng sinh, chắc chắn bác hy vọng chị ấy sinh con trai, nối dõi tông đường cho nhà họ Thẩm.”

Thẩm Diệc Minh cười to, “Bác không phong kiến như vậy đâu, huống hồ nối dõi tông đường cho nhà họ Thẩm cũng không2đến lượt bác, bác không phải là người nhà họ Thẩm thật sự.”

“Ông ngoại nghe thấy bác nói như vậy sẽ đau lòng lắm đấy.” Thẩm Diệc Minh cười cưng chiều, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay mình. Nói chuyện thoải mái với Thẩm Diệc Minh, chẳng mấy chốc An Noãn đã ngủ. Thẩm Diệc Minh ngồi mãi ở đầu giường không rời đi, sợ cô sẽ tỉnh lại. Nhìn cô ngủ say mà vẫn cau mày, trái tim ông vô cùng đau đớn. Ông đang nghĩ, nếu như cô không phải là con gái của ông, liệu cô và Huy có gặp nhiều khó khăn như vậy không? Có lẽ sẽ sớm hạnh phúc, hoặc là sớm bị nhà họ Mạc giải quyết rồi.


“Noãn Noãn, làm con gái của bác, là phúc hay họa?”

An Noãn ngủ không lâu,8cô tỉnh dậy từ sớm, mở mắt ra thấy Thẩm Diệc Minh ngồi ở đầu giường ngủ. Khoảnh khắc đó, trái tim cô co thắt đau đớn. Bên cạnh vẫn có nhiều người yêu thương cô sâu đậm như vậy, cô không có lý do gì không kiên cường cả.

“Bác, bác.”

An Noãn nhẹ nhàng gọi ông.

Thẩm Diệc Minh mở mắt ra, vỗ đầu để mình tỉnh táo chút. “Cháu gái, cháu mới ngủ được mấy tiếng chứ? Vẫn còn sớm lắm, ngoan, ngủ một lúc nữa đi.”

An Noãn mếu máo, ôm cánh tay Thẩm Diệc Minh, “Bác hai, lời này nên là cháu nói với bác, bác về phòng ngủ một lúc nữa đi.”

Thẩm Diệc Minh lắc đầu, “Lát nữa bác còn phải đến nơi khác khảo sát. Lần này phải ra ngoài mấy ngày, không đưa bác dâu cháu đi6nữa, để bác ấy ở nhà chăm sóc cháu, cháu phải ngoan ngoãn nghe lời bác ấy đấy.” An Noãn cười nói, “Không được, bác phải đưa bác dâu đi cùng đi, ở nhà còn có hai bác dâu nữa, có bác sĩ, có chuyên gia dinh dưỡng, bác còn có cái gì mà lo lắng chứ?” Thẩm Diệc Minh suy nghĩ một lúc, khẽ nói: “Được rồi, bác đưa bà ấy đi, cháu ở nhà ngoan ngoãn, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho bác.” An Noãn nghiêm túc gật đầu. “Có phải hôm nay Thần Bằng đưa cháu đi gặp Huy không?” An Noãn khẽ gật đầu. “Đột nhiên bác thấy lo lắng, không muốn đi nữa.” An Noãn cười, “Bác, không cần lo lắng, cho dù kết quả như thế nào, cháu cũng sẽ ổn thôi, vì3bác, vì cục cưng, vì mọi người.” Thẩm Diệc Minh cưng chiều vuốt tóc cô, cảm khái nói, “Hình như cô bé nhà ta trưởng thành rồi, bác nghe cháu nói như vậy rất vui vẻ. Chuyện với Huy cứ từ từ đi, nói chuyện bình tĩnh hòa nhã một chút, cho nó thêm chút thời gian.” “Bác yên tâm, cháu biết rồi.”

Thẩm Diệc Minh ăn sáng với cô xong, đưa Tiết Ngọc Lan rời đi.

Trước khi đi ông dặn đi dặn lại Thẩm Thần Bằng, “Nhất định phải chăm sóc tốt cho em gái con, nếu như An Noãn có sơ xuất gì, ba sẽ tìm con.”


Thẩm Thần Bằng hậm hực, “Con chăm sóc Noãn Noãn không phải là vì nể mặt ba.” “Mặc kệ là nể mặt ai, con nhớ phải chăm sóc tốt cho con bé.” Thẩm Thần5Bằng phiền não đuổi người, “Con biết rồi, con biết rồi, ba mẹ mau đi đi, tốt nhất đi một vòng thế giới đi, đừng có quay lại.” “Thằng bé này!” Tiết Ngọc Lan trách mắng, nhưng vẻ mặt lại hạnh phúc. Khoảng thời gian này, Thẩm Diệc Minh đi đâu cũng đưa Tiết Ngọc Lan theo, bà rất vui vẻ, trên mặt luôn là nụ cười hạnh phúc. Sau khi Thẩm Diệc Minh và Tiết Ngọc Lan rời đi, An Noãn bản Thẩm Thần Bằng cùng cô đến Mạc thị.

Dọc đường đi, Thẩm Thần Bằng đều chuyên tâm lái xe, im lặng không nói gì. An Noãn biết bây giờ tâm tình anh ta rất nặng nề, có lẽ sợ cô chịu uất ức.

Xe dừng lại ở tập đoàn Mạc thị, hai tay Thẩm Thần Bằng siết chặt vô lăng, trầm giọng nói, “Noãn Noãn, hay là chúng ta về nhà trước đi, đợi Huy có thời gian, chúng ta hãy đến.”

“Em sẽ không tốn nhiều thời gian của anh ấy.” An Noãn mở cửa xuống xe.

Đi vào tập đoàn Mạc thị, bảo vệ chặn cô lại. “Chào cô, cô là nhân viên của tập đoàn Mạc thị à? Mời lấy giấy chứng nhận của cô ra, nếu không sẽ không thể đi vào.”

Thẩm Thần Bằng đỗ xe xong đi qua, nghe thấy câu này, nổi giận lập tức giậm chân, “Mấy người có biết đây là ai không? Là vợ của Mạc Trọng Huy, có cần lấy giấy đăng ký kết hôn ra cho mấy người xem không.” Bảo vệ cau mày, nhất thời không biết nên làm thế nào. Thẩm Thần Bằng kéo An Noãn nghênh ngang đi vào, nhưng lại bị lễ tân chặn lại.


Thẩm Thần Bằng hung hăng mắng Mạc Trọng Huy trong lòng một trận, người này lại đổi hết bảo vệ và lễ tân, không có một ai quen biết cả.

“Hai vị xin dừng bước, xin hỏi hai người tìm ai?” Thẩm Thần Bằng hừ nhẹ, “Chúng tôi tìm Mạc Trọng Huy.” Nhân viên lễ tân hơi ngẩn ra, sau đó hỏi, “Xin hỏi hai người có hẹn trước không? Nếu không có hẹn trước, ngài Mạc của chúng tôi sẽ không gặp hai người.” Thẩm Thần Bằng cười lạnh, “Đây là An Noãn, cô đã từng nghe thấy cái tên này chưa? Vợ của ngài Mạc, bà chủ của tập đoàn Mạc thị các người.” Nhân viên lễ tân cười, không vui nói: “Mỗi ngày đều có rất nhiều cô gái tự xưng là vợ, bạn gái của ngài Mạc, mỗi cô bé lọ lem đều mơ một giấc mơ đẹp, muốn có một lần tình cờ gặp gỡ đẹp như trong mộng với ngài Mạc của chúng tôi, chỉ tiếc từ trước đến nay ngài Mạc của chúng tôi đều không tiếp nhận tình cảm này. Mời hai người về cho!” “Cô không tin đây là vợ của Mạc Trọng Huy cũng được, cho tôi mượn điện thoại gọi một chút.” Lễ tân gọi điện thoại cho trợ lý Trương, Thẩm Thần Bằng trực tiếp nói chuyện với trợ lý Trương. “Trương Húc, tôi là Thẩm Thần Bằng, tôi và Noãn Noãn ở dưới tầng Mạc thị, bảo Mạc Trọng Huy xuống gặp chúng tôi.”

Trợ lý Trương lo lắng, thấp giọng trả lời, “Xin đợi một chút.”

Cuộc điện thoại kết thúc, nhân viên lễ tân đã nhìn bọn họ với cặp mắt khác, dù sao trong toàn bộ Mạc thị, phía dưới ngài Mạc chính là trợ lý Trương, lần đầu tiên cô ta nghe thấy người khác gọi cả họ cả tên trợ lý Trương ra. Chẳng lẽ người trước mặt này thật sự là vợ ngài Mạc à? Bình thường lúc bọn họ tụm năm tụm ba thảo luận, rất hâm mộ người phụ nữ may mắn này. Lúc này Mạc Trọng Huy đang vùi đầu xem tài liệu, hắn hoàn toàn không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.

Trợ lý Trương khẽ gõ cửa, đi vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui