Tình Đắng



Cầm bức di thư Mạc Bình Giang để lại, tay hắn không tự chủ được run rẩy. Thẩm Diệc Minh vỗ mạnh lên vai hắn, “Huy, bây giờ cháu là trụ cột của nhà họ Mạc, lúc này cháu nhất định phải kiên cường. Chuyện này tạm thời không thể để ba cháu biết, cháu hiểu ý bác chứ?”

Nếu như Mạc Bình Sơn biết, nhất định không chấp nhận nổi, dù sao Mạc Bình Giang đi lên con đường này cũng là do ông ta ban tặng. “Huy, bác hy vọng chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của cháu và Noãn Noãn, cháu có thể đồng ý với bác không?”

Ánh mắt Mạc Trọng Huy mơ hồ nhìn ông rồi rời khỏi cơ quan của ông.

“Huy, Huy...” Thẩm Diệc Minh ở sau lưng gọi tên hắn, nhưng hắn không quay đầu2lại. Lính cảnh vệ lo lắng hỏi, “Thủ trưởng, có cần ngăn anh Mạc lại không?” Thẩm Diệc Minh lắc đầu, “Để cho nó yên tĩnh một mình đi.”

“Vậy bây giờ chúng ta có thể làm gì?”

Thẩm Diệc Minh hít sâu một hơi, trầm giọng nói, “Về nhà họ Thẩm, nói rõ ràng chuyện này với Noãn Noãn.”


An Noãn không biết vì sao gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy rất lâu mà mãi không có ai nghe máy. Cô vừa gọi vừa oán trách, “Ông ngoại, Mạc Trọng Huy lại không nghe điện thoại của cháu rồi.” Ông cụ Thẩm cưng chiều nói, “Chắc là Huy đang bận, đừng gọi mãi thể, làm phiền nó.”

“Nhưng anh ấy ra ngoài từ sáng sớm, bây giờ trời tối rồi anh ấy còn chưa về.”

Ông cụ xoa đầu cô, không biết làm sao nói, “Con8bé này, cháu còn không yên tâm về Huy sao? Nhất định là nó có việc, lát nữa sẽ về thôi.”

Lúc này bên ngoài vang lên tiếng còi xe ô tô, An Noãn kích động chạy ra ngoài, nhưng lại thấy là xe của Thẩm Diệc Minh. Thấy Thẩm Diệc Minh và lính cảnh vệ của ông bước xuống xe, An Noãn nghi ngờ hỏi, “Bác hại, không phải bác nói không về ăn tối à?” Thẩm Diệc Minh đi đến bên cạnh cô, rất tự nhiên khoác lấy vai cô.

Cũng không biết cô gái này biết chân tướng rồi có thể tiếp nhận hay không, ông đột nhiên thấy sợ hãi, sự sợ hãi từ trước đến nay chưa từng có. Cả bữa tối, An Noãn đều không tập trung. Thẩm Diệc Minh thấy cô ăn ít như vậy, hỏi: “Noãn Noãn,6cháu sao thế? Vẫn không thoải mái à?”

Ông cụ Thẩm cười nói: “Nó đâu có phải là không thoải mái, nó đang nhớ chồng nó. Huy cũng thật là, Noãn Noãn gọi điện thoại cho nó cả ngày mà nó không nghe, đợi nó về, ba sẽ phải nói nó.” Thẩm Diệc Minh hít sâu một hơi, đan hai tay lại với nhau, nghiêm túc nói rõ từng chữ, “Noãn Noãn, có chuyện này bác hại phải nói với cháu, nhưng cháu hứa với bác nhất định phải bình tĩnh.”

Trong lòng An Noãn căng thẳng, cô hỏi, “Bác hai, có phải là Mạc Trọng Huy xảy ra chuyện gì không?” “Không phải Huy xảy ra chuyện, mà là Mạc Bình Giang xảy ra chuyện, ông ta nuốt tiền xu tự sát rồi.” Ngực An Noãn thắt lại, cô thật sự không dám tin3tưởng vào tai mình.

“Không, không thể nào, đang yên đang lành, không thể nào tự sát được, bác hai, nhất định là bác đang trêu cháu.”

Thẩm Diệc Minh lấy di thư ra, “Noãn Noãn, đây là di thư Mạc Bình Giang viết cho cháu trước khi chết, chỉ đích danh để lại cho mình cháu.” An Noãn run rẩy nhận lấy di thư, mở ra, đọc từng chữ một, nước mắt cũng rơi xuống, làm thế nào cũng không khống chế được. “Cháu đã tha thứ cho bác ấy rồi, cháu không trách bác ấy, sao bác ấy có thể như vậy?”

An Noãn khóc không thành tiếng, nước mắt thấm ướt di thư. “Bác hai, bác nói cho cháu biết đây không phải là sự thật đi.”


Thẩm Diệc Minh đau lòng kéo cô vào trong lòng, thấp giọng an ủi, “Noãn Noãn, nếu5chuyện đã xảy ra rồi, cháu nên kiên cường đối mặt. Lúc này người khổ sở nhất là Huy, nó cần cháu, cháu phải kiên cường ở bên cạnh nó.” An Noãn khàn giọng hỏi, “Mạc Trọng Huy ở đâu? Bây giờ anh ấy ở đâu?” Thẩm Diệc Minh lắc đầu, “Hôm nay Huy đến cơ quan của bác, sau khi bác nói cho nó biết sự thật thì nó chạy mất, bác tưởng là nó sẽ quay về tìm cháu.”

“Không, anh ấy không về, cháu gọi điện thoại anh ấy cũng không nghe.” An Noãn lại tìm điện thoại ra gọi tiếp cho hắn, lần này biến thành tắt máy rồi. An Noãn khóc nói, “Bác hại, anh ấy không nghe điện thoại của cháu, nhất định là anh ấy đang trách cháu, làm thế nào đây, cháu phải tìm được anh ấy.” Thẩm Diệc Minh thở dài, trầm giọng nói, “Bác bảo Tiểu Vương đưa cháu đến nhà họ Mạc, chắc Huy đang ở đó.”

Lúc này Thẩm Diệc Minh không tiện lộ mặt ở nhà họ Mạc, tránh ảnh hưởng đến tâm tình của bọn họ, vì vậy ông bảo lính cảnh vệ bên cạnh mình cùng Noãn Noãn đi một chuyến, nếu không cô bé này sẽ không yên tâm.

An Noãn đến nhà họ Mạc, ở bên ngoài đã nghe được tiếng gào khóc lớn bên trong.

Khoảnh khắc đó, bước chân cô đột nhiên có chút do dự, không dám đi vào.

Tiểu Vương cũng nói bên tai cô, “Cô An, hay là chúng ta đi về trước đi, hôm khác hãy qua đây.”

An Noãn lắc đầu, cô nhất định phải nhìn thấy Mạc Trọng Huy, cô lấy dũng khí đi vào. Trong phòng khách, Mạc Bạch Linh khóc đau lòng nhất, Đường Tĩnh Vi cũng đang khóc, còn có một số thân thích nhà họ Mạc cũng đều ở đây, An Noãn không nhìn thấy Mạc Trọng Huy đâu cả.

Mạc Bạch Linh vừa nhìn thấy An Noãn, lập tức gân cổ lên gào thét, “An Noãn, cô còn có mặt mũi đến nhà tôi à, anh cả tội chết rồi, tự sát rồi, đều là Thẩm Diệc Minh và cô làm hại, rốt cuộc cô muốn hại nhà họ Mạc tôi thành cái gì hả?”


Mạc Bạch Linh xông đến chỗ An Noãn, giơ tay định đánh cô. Tiểu Vương ngăn bà ta lại, giọng nói lạnh như băng cảnh cáo, “Không được ra tay với tiểu thư nhà tôi.”

Mạc Bạch Linh chỉ ra cửa, “Cút, mời cô cút khỏi nhà họ Mạc, đừng có để cho tôi nhìn thấy cô nữa.” An Noãn không rời đi, mà đi đến bên cạnh Đường Tĩnh Vi, giọng nói nghẹn ngào, “Bác gái, bác có biết Mạc Trọng Huy đang ở đâu không?” Đường Tĩnh Vi lắc đầu, “Không biết, tôi không biết, An Noãn, mời cô rời khỏi nơi này trước đi.” An Noãn cắn răng, đi ra khỏi nhà họ Mạc. “Cô An, chúng ta về nhà trước đi, có lẽ anh Mạc đã trở về nhà họ Thẩm rồi.”

“Không, xin anh hãy đưa tôi đến Shine đi.”

Cô nhớ lúc tâm trạng Mạc Trọng Huy không tốt sẽ luôn đến nơi đó.

Tiểu Vương khẽ gật đầu, bảo tài xế lái xe đến Shine.

“Cô An, tôi đi lên cùng cô nhé.” An Noãn đi lên tầng thượng Shine, trong đó có một gian phòng cửa đang khép hờ. An Noãn đi vào, đó là một gian bể bơi trong phòng rất lớn, Mạc Trọng Huy đang bơi qua bơi lại ở bên trong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui