“Thẩm Diệc Minh lại tốt như vậy, lại chịu tha cho ba và bác cả của con.” Đường Tĩnh Vi vô cùng kích động, “Con không biết mấy ngày nay mẹ khổ sở thế nào đâu, còn khó chịu hơn cả chết nữa. Mẹ thà là mẹ có chuyện, mẹ đi chịu đựng cực khổ cho bọn họ còn hơn.” Mạc Trọng Huy thở dài, “Mẹ, sinh mạng là của mình, mẹ nên sống vì mình.” Đường Tĩnh Vi cười, chuyển chủ đề, “Huy, Noãn Noãn thể nào rồi?”
Mạc Trọng Huy mím môi, nói đúng sự thật, “Noãn2Noãn bị bác cả và ba con bắt cóc, cô ấy vô cùng sợ hãi, ngày hôm qua cứ sốt mãi, hôm nay đỡ hơn được một chút rồi.” “Đáng thương cho con bé, ba con và bác cả con đúng là hồ đồ rồi. Có thể đưa mẹ đi gặp Noãn Noãn không, mẹ muốn xin lỗi nó.” Mạc Trọng Huy lắc đầu, “Không cần đâu ạ, sức khỏe cô ấy vẫn chưa hồi phục, đang ở nhà dưỡng bệnh, lúc này không thích hợp đi làm phiền.” “Được rồi, con chăm sóc tốt cho nó, mẹ8sẽ không làm phiền con thêm nữa. Mẹ luôn tưởng rằng Thẩm Diệc Minh là một người lòng dạ độc ác, không ngờ ông ta cũng có lúc nói nhân tình. Nhưng mẹ biết chuyện này nhất định là nhờ có con và Noãn Noãn, sau này mẹ nhất định sẽ đối xử tốt với Noãn Noãn.”
Đi từ nhà họ Mạc ra, Mạc Trọng Huy lái xe, không về nhà họ Thẩm ngay. Người nhà hắn làm tổn thương Noãn Noãn hết lần này đến lần khác, nhưng Thẩm Diệc Minh lại liên tục tha cho bọn họ.6Ông biết lần này hắn không có mặt mũi mà đi mở miệng, vì vậy ông chủ động nói sẽ bỏ qua cho bọn họ. Đây là một loại yêu thương đối với An Noãn, hắn đột nhiên cảm thấy mình không có mặt mũi nào mà gặp ông. Thẩm Diệc Minh ở nhà với Noãn Noãn, sáng sớm hôm nay nhiệt độ cơ thể cô đã trở lại bình thường, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều. Thẩm Diệc Minh đánh cờ, uống trà, nói chuyện với cô, vô cùng thoải mái. Ông không nhịn được cười nói: “Noãn Noãn, bác đã bắt đầu mong đợi cuộc sống sau khi về hưu của bác rồi.”
“Bác hai, đợi sau khi bác về hưu, ngày nào cháu cũng sẽ ở bên bác.”
“Con bé này, nói làm bây giờ bác đã muốn về hưu rồi.”
An Noãn cười, thăm dò hỏi, “Bác hai, bác dâu...”
“Hôm qua tâm trạng bà ấy không ổn lắm, hôm nay tốt hơn nhiều rồi, yên tâm đi, bà ấy không sao đâu.”
An Noãn khẽ nói: “Bác dấu thật đáng thương, có người ba như vậy.”
“Đúng vậy, nhưng có một số chân tướng bác không muốn5để cho bà ấy biết, bớt bị đả kích.”
An Noãn không nhịn được cảm khái nói: “Bác hai, bác thật tốt, bác đối với ai cũng tốt như vậy.”
Thẩm Diệc Minh vuốt tóc cô, “Bác đối xử với cháu tốt nhất, trên thế giới này không tìm ra người thứ hai đối xử với cháu tốt như vậy.”
“Không, còn có Mạc Trọng Huy nữa.”
Thẩm Diệc Minh cười.
Thẩm Diệc Minh đang ở phòng khách đánh cờ với ông cụ Thẩm, Án Noãn làm quan sát viên, thỉnh thoảng phá đám một chút. Lính cảnh vệ bên cạnh Thẩm Diệc Minh đột nhiên chạy vào, nói nhỏ cái gì bên tai ông khiến Thẩm Diệc Minh đứng phắt lên, sắc mặt lập tức trở nên xanh mét.
“Bác hai, sao thế?” An Noãn lo lắng hỏi.
Thẩm Diệc Minh vỗ vai cô, trầm giọng nói: “Không sao, bác phải đi trước một lúc, không quay về ăn tối với cháu được.”
“Bác hai, bác phải đi đâu thế?” “Ngoan, bác phải bắt đầu làm việc rồi, cháu ở nhà đi. Huy về thì bảo nó gọi điện thoại cho bác nhé.”
Thẩm Diệc Minh dặn dò đơn giản một câu rồi vội vàng rời đi. Ông cụ Thẩm rất bình tĩnh, cười nói, “Noãn Noãn, ngồi xuống, cháu đánh nốt ván cờ bác hai cháu còn dang dở đi.” “Ông ngoại, bác hai vội như vậy, liệu có xảy ra chuyện gì không?” “Bác hai cháu chính là kiểu người bận rộn, hiếm khi nghỉ ở nhà, cũng không có cách nào yên ổn được, chúng ta đều đã quen rồi, cháu cũng phải từ từ quen đi. Ngày nào cũng sẽ có chuyện xảy ra, thế nào cũng cần có chủ trì công việc.”
Nghe ông cụ nói như vậy, An Noãn thoải mái hơn một chút. Nhưng không biết tại sao, trái tim cô cứ đập mạnh liên hồi. Thẩm Diệc Minh đi ra khỏi nhà họ Thẩm, lên xe, lúc này sắc mặt ông sa sầm hơn hẳn, thấp giọng nói, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?” “Bên kia truyền tới tin tức, Mạc Bình Giang nuốt tiền xu tự sát, để lại một bức di thư, di thư còn là để lại cho cô An.”
“Tên đàn ông ngu xuẩn này!” Lúc Thẩm Diệc Minh đến thì Mạc Bình Giang đã không thể cứu được nữa rồi.
“Thủ trưởng, đây là di thư Mạc Bình Giang để lại.” Trên bức thư viết rõ gửi riêng cho An Noãn. “Thủ trưởng, nên làm thế nào đây?”
Thẩm Diệc Minh ngồi xuống trước bàn làm việc, giơ tay day trán, hết chuyện này đến chuyện khác, cứ tưởng là kết thúc rồi, Mạc Bình Giang lại xảy ra chuyện như vậy. “Chuyện này đừng vội truyền ra ngoài, cũng không cần để Noãn Noãn biết, đi liên lạc với Huy đi, bảo nó đến chỗ tôi một chuyến, tôi sẽ đích thân nói với nó.” Thẩm Diệc Minh mệt mỏi dặn dò.
Lính cảnh vệ chỉ bức thư, hỏi, “Có cần mở bức di thư này ra trước không?”
Thẩm Diệc Minh trầm giọng nói, “Cứ mở ra đã, xem xong lại dán vào.” Mở bức di thư ra, kiểu chữ cứng cáp mạnh mẽ viết kín một trang giấy.
Noãn Noãn, lúc cháu đọc được bức thư này, bác đã rời đi rồi. Xin đừng cảm thấy buồn vì bác, đây là báo ứng bác nên chịu. Cho dù cháu có tha thứ cho bác, Thẩm Diệc Minh chịu bỏ qua cho bác, nhưng từ đầu đến cuối bác vẫn không tha thứ được cho mình. Còn sống chỉ càng thêm giày vò, chết đi sẽ khiến mọi chuyện trở nên đơn giản hơn.
Đời này bác quang minh lỗi lạc, nhưng bác đã làm sai hai chuyện. Chuyện thứ nhất là năm đó vì giữ thể diện mà chủ động hủy bỏ hôn ước với mẹ cháu, khiến mẹ cháu một mình chịu quá nhiều áp lực dư luận. Làm ra loại chuyện đó, bác không xứng làm đàn ông. Chuyện thứ hai, bác lại bắt cóc cháu, chính bác cũng không có cách nào tưởng tượng sao lại xảy ra chuyện đó, bác cảm thấy bác điên rồi, điên thật rồi, bác lại làm ra loại chuyện này với cháu. Cho dù bây giờ bác dùng cái chết để tạ tội, mẹ cháu cũng sẽ không tha thứ cho bác. Ở đây bình tĩnh hai ngày, bác đột nhiên nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Bác biết tại sao bác thua Thẩm Diệc Minh rồi. Không phải là vì ông ấy biết mẹ cháu trước, mà là bởi vì ông ấy là một người đàn ông có tinh thần trách nhiệm. Ít nhất đời này ông ấy tuyệt đối sẽ không làm hai chuyện kia. Đối với người phụ nữ ông ấy yếu, từ đầu đến cuối ông ấy đều dùng tấm lòng chân thành để đối đãi, ông ấy thậm chí có thể vì mẹ cháu mà vất bỏ tất cả, kể cả sinh mạng. Mà bác không làm được, từ trước đến nay bác chỉ nghĩ đến lợi ích của mình, lúc nào cũng bảo vệ mình. Noãn Noãn, những năm gần đây bác sống quá mệt mỏi, cái chết đối với bác mà nói là một loại giải thoát. Điều bác tiếc nuối nhất chính là không thể tham gia hôn lễ của cháu và Huy, chúc hai cháu bạch đầu giai lão, vĩnh viễn hạnh phúc. – Mạc Bình Giang.
Thẩm Diệc Minh đọc xong bức di thư, tâm tình vô cùng phức tạp.
Người đàn ông này chung quy vẫn ích kỷ, ông ta dùng cái chết để giải thoát, ông ta chưa từng nghĩ người còn sống sẽ phải đối mặt như thế nào. Hai đứa bé còn có thể thản nhiên yêu nhau nữa sao? “Thủ trưởng, đã liên lạc được với anh Mạc, anh ấy đang trên đường đến đây rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...