Tình Đắng



Đợi cô ăn xong, Mạc Trọng Huy mới nói với cô, “Vừa rồi anh xuống nấu mì cho em, vừa vặn bác hai em cũng ở đó, thật ra bát mì này là do bác hai em nấu.” Mặt An Noãn lập tức biến sắc, cô mắng, “Mạc Trọng Huy, tại sao anh lại như vậy? Sau này em sẽ không bảo anh làm bất cứ việc gì nữa, lần sau đó, em sẽ tự đi làm đồ ăn.” Mạc Trọng Huy ôm cô, khẽ vuốt tóc cô dỗ dành, “Được rồi, không được tùy hứng nữa, bất cứ ai làm bất cứ chuyện gì cũng phải có mức độ. Bác hai em đã quá đáng thương rồi, em đừng bắt nạt bác ấy nữa.” “Rốt cuộc là ai bắt nạt ai?” “Em bắt nạt bác ấy!” Mạc Trọng Huy rất không nể mặt nói, “Vừa rồi anh xuống,2thấy phòng ăn sáng đèn, bác hai em ngồi một mình như kẻ ngốc ở đó...”

“Anh mới là kẻ ngốc ấy!” An Noãn buột miệng nói ra, nói xong mình cũng giật mình.

Mạc Trọng Huy vừa cười vừa chặc lưỡi.

“Anh nói tiếp đi, bác ấy ngồi một mình ở đó làm gì?” “Không làm gì cả, cứ ngồi ngẩn người ra như vậy thôi, đã muộn thế này rồi, bác ấy ngồi ngẩn người một mình, thật là đáng thương. Tối nay chắc chắn lại mất ngủ.”

An Noãn bĩu môi. Sáng sớm ngày hôm sau, lúc An Noãn xuống tầng, Thẩm Diệc Minh đã không còn ở nhà rồi.

Ông cụ Thẩm nói với cô, “Bác hai cháu đi từ sáng sớm, lần này nói là phải ra nước ngoài mấy ngày. Nó luôn bận rộn như vậy, gần đây còn mất ngủ, không biết cơ thể còn có thể8chịu đựng được nữa không. Ông thật sự không yên tâm về nó.”


An Noãn mím môi, trong lòng khổ sở. Tiết Ngọc Lan vẫn không xuống ăn sáng, An Noãn mang lên phòng, bà mới ăn một chút. Mạc Trọng Huy đi làm, An Noãn nhân ngày đẹp trời cùng ông cụ Thẩm ra ngoài tản bộ. Cô nhận được một cuộc điện thoại lạ, hoàn toàn không ngờ lại là Doãn Thi Hàm gọi đến. “Cô An, tôi là Doãn Thi Hàm, tôi muốn gặp cô một lần, không biết cô có thời gian không?” An Noãn theo bản năng cau mày lại, thản nhiên nói, “Xin lỗi, gần đây tôi không rảnh.” “Vậy lúc nào thì cô có thời gian? Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với cô.” “Có chuyện gì mời cô Doãn hãy nói trong điện thoại đi, tôi thật sự rất bận,6không có thời gian gặp cô.” Doãn Thi Hàm khựng lại một chút, nói, “Là thế này, không biết ba tôi làm chuyện gì khiến bác hại cô tức giận, trong cơn tức giận bác cô đã giam lỏng ba tôi, tôi muốn nhờ cô cầu xin bác hai cô.” An Noãn không nhịn được cười ra tiếng, ai cũng coi cô thành cái gì thế này. “Xin lỗi, chuyện của bác hai tôi không quản được, cô tìm nhầm người rồi.”

“Cô An!”

An Noãn đang định cúp điện thoại, Doãn Thi Hàm nâng cao giọng lên.

“Nếu như cô An không chịu giúp, vậy tôi cũng chỉ có thể đi cầu xin anh Mạc thôi, tôi và anh Mạc vẫn có chút giao tình.”

An Noãn càng tức giận hơn, khó chịu nói: “Cũng được, cô đi tìm Mạc Trọng Huy đi. Cô Doãn xinh đẹp như vậy, có lẽ đàn3ông đều không đành lòng từ chối, cô không ngại thì đi thử xem.” “Cô có lòng tin với Mạc Trọng Huy như vậy à?” Doãn Thi Hàm gần như nghiến răng nghiến lợi nói. “Đúng vậy, rất có lòng tin.”

“Cô!”

An Noãn không buồn tiếp lời cô ta, trực tiếp cúp điện thoại. Sau đó cô gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, ra lệnh với đầu kia, “Mạc Trọng Huy, nếu như Doãn Thi Hàm đi tìm anh, anh không được gặp cô ta, cũng không được nghe điện thoại của cô ta. Nếu để em biết hai người gặp nhau, em sẽ không tha cho anh.”

Mạc Trọng Huy ù ù cạc cạc, đầu óc mơ hồ.

“Mạc Trọng Huy, anh nghe thấy chưa hả?” Hắn vội vàng nói, “Anh nghe thấy rồi nghe thấy rồi, anh đồng ý với em sẽ không gặp cô ta.”

An Noãn hài lòng5cúp điện thoại. Mạc Trọng Huy vẫn muốn nói chuyện với cô, điện thoại đã bị cắt đứt. Rất nhanh lại có điện thoại gọi đến, hắn biết nhất định là Doãn Thi Hàm. Không biết tại sao người phụ nữ này lại có số riêng của hắn. Hắn dứt khoát kéo cô ta vào danh sách đen, như vậy sẽ an toàn rỗi.


An Noãn gọi xong hai cuộc điện thoại, ông cụ Thẩm hỏi cô, “Là con bé nhà họ Doãn à?”

An Noãn gật đầu.

“Nó bảo cháu cầu xin bác hai cháu tha cho ba nó à?”

An Noãn tiếp tục gật đầu, “Ông ngoại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?”

“Ba nó có dã tâm quá lớn, luôn ngấp nghé vị trí của bác hai cháu, thật ra bác hai cháu đã cho ba nó rất nhiều cơ hội rồi, nhưng ba nó không những không nắm bắt mà còn ngày càng táo tợn hơn. Ba nó dụ dỗ ông Tiết, muốn kéo bác hai cháu xuống. Tóm lại, đấu tranh giữa bọn họ rất phức tạp. Noãn Noãn, cháu nhất định đừng tham dự vào. Cháu phải biết, bác hai cháu có lập trường và chủ trương riêng, chúng ta đều phải tin tưởng nó, không thể ảnh hưởng đến nó.”

An Noãn nghiêm túc gật đầu, khoác cánh tay ông cụ, thấp giọng nói: “Ông ngoại ông yên tâm, cháu sẽ không làm chuyện ngu xuẩn nữa đâu. Cháu hoàn toàn không rõ đấu tranh giữa bọn họ, cháu sẽ không ảnh hưởng đến quyết định của bác ấy nữa.”

“Cháu gái ngoan, như vậy mới đúng.” Ông cụ vỗ tay cô.

“Noãn Noãn, ông ngoại nói câu này, cháu đừng không thích nghe, tối hôm qua cháu cư xử quá đáng quá. Bác hai cháu vất vả học nấu món Giang Thành vì cháu, cháu như vậy thật sự làm nó tổn thương.”


An Noãn mím môi, không nói gì.

“Noãn Noãn, bất cứ chuyện gì cũng phải có chừng mực. Ba cháu đã không còn nữa, mẹ cháu cũng không còn, nhưng bác hai cháu vẫn còn sống khỏe mạnh, cháu không nên đối xử với một người yêu thương cháu như vậy. Thật ra những năm qua nó rất vất vả, nếu như cháu thật sự muốn trách, chỉ có thể trách ông. Năm đó là ông không tác thành cho hai đứa nó. Bác hai cháu vốn dĩ có thể lập gia đình với người mình thích, một nhà ba người sống cuộc sống hạnh phúc, tất cả những thứ này đều là vì sự ích kỷ của ông mà bị thay đổi hết. Nó không sai, cháu không nên đẩy tất cả sai lầm lên người nó, như vậy là không công bằng đối với nó.”

Tất cả mọi người đều khuyến cô như vậy, càng ngày An Noãn càng phiền não.

“Noãn Noãn, có thể nghe lời ông ngoại không, gọi điện thoại cho bác hai cháu, xin lỗi nó để nó có tâm trạng tốt mà ra nước ngoài làm việc.” An Noãn có chút do dự, “Ông ngoại, để muộn chút cháu sẽ gọi cho bác ấy.”

“Được rồi, cháu nhớ phải gọi đấy.”

Doãn Thi Hàm gọi cho Mạc Trọng Huy mấy cuộc điện thoại, không có ai nghe máy, sau đó là không gọi được nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui