Tình Đắng



“Cháu về giục một chút. Bác nghĩ đi nghĩ lại rồi, thân phận như hai nhà chúng ta, hôn lễ không thích hợp tổ chức lớn. Hai đứa bé cũng đồng ý rồi, làm nghi thức đơn giản thôi, người thân nhất của hai nhà tham gia là được. Giấy đăng ký kết hôn cũng lĩnh rồi, hôn lễ chỉ là hình thức thôi.”

Mạc Bình Sơn chỉ trả lời một câu đơn giản, “Dạ.”

Ông cụ Thẩm ban đầu còn nói phải tổ chức lớn, thật nở mày nở mặt gả An Noãn ra ngoài. Nhưng từ lúc bị bệnh, ông cụ nhìn thấu rất nhiều, hai người ở bên nhau, đơn giản chính là hạnh phúc, không cần phải cho bọn họ quá nhiều gánh nặng2và áp lực. Hai đứa bé cũng không phải kiểu người thích náo nhiệt ham nổi tiếng đó. Mạc Bình Sơn ở lại ăn cơm với ông cụ Thẩm, lại đánh với ông cụ hai ván cờ, đến lúc trời sắp tới, ông ta mới rời đi.

Ông cụ Thẩm giữ ông ta ở lại ăn tối, Mạc Bình Sơn cười cự tuyệt, “Cháu đã đồng ý về uống với anh cả cháu một ly rồi, hôm khác cháu và anh cả sẽ cùng đến thăm bác.”


Trước khi Mạc Bình Sơn đi, ông cụ kéo tay ông ta lại, sâu xa nói, “Bình Sơn, bác đã sống đến tuổi này rồi, những chuyện đã trải qua nhiều hơn mấy đứa, cũng nhìn thấu hơn mấy đứa. Trên8thế giới này không có gì đáng cho người ta theo đuổi hơn tình thân, danh và lợi đều là hư ảo, sinh ra không mang đến chết không mang đi được, chỉ có tình cảm là có thể trường tồn. Đợi đến lúc cháu đến tuổi như bác rồi cháu sẽ hiểu.”

“Bác, cháu hiểu ý của bác, cháu không còn dã tâm lớn như vậy, cũng đã không có sức tranh đoạt rồi.” Mạc Bình Sơn nói như vậy, ông cụ càng lo lắng hơn. Khẽ thở dài, ông cụ thấp giọng phân phó, “Noãn Noãn, cháu tiễn ba cháu đi.” Cách xưng hô đó khiến An Noãn ngẩn ra, rất không thoải mái.

Nếu như ông cụ biết sau đó sẽ xảy ra cái gì,6cho dù bảo ông cụ chết, ông cụ cũng sẽ không để cho An Noãn đi tiễn ông ta. Ông cụ tưởng là mình đang xoa dịu quan hệ giữa bọn họ, nào ngờ có một số suy nghĩ chôn giấu ở trong lòng là thâm căn cứ để.

An Noãn cùng Mạc Bình Sơn đi ra ngoài, Mạc Bình Sơn thấp giọng nói, “Cùng tôi đến bên kia núi, tài xế của tôi đợi ở đó.”

An Noãn gật đầu, đi song song với ông ta luôn cảm thấy có chút quái dị.

Hai người cứ im lặng mãi, cuối cùng Mạc Bình Sơn lạnh giọng phá vỡ sự yên tĩnh, “Cô tưởng là tôi đã chấp nhận cô làm con dâu của nhà họ Mạc sao?” An3Noãn hơi ngẩn ra, dừng bước lại.

“Đừng có nằm mơ, loại con riêng như cô còn muốn trở thành con dâu cưới hỏi đàng hoàng của nhà họ Mạc à?” “Bác trai...”


“Đừng gọi tôi là bác trai!” Mạc Bình Sơn khó chịu, “Có lẽ có rất nhiều chuyện cô vẫn không biết, hôm nay tôi sẽ nói hết chân tướng cho cô. Cô tưởng cô thật sự là con gái của An Hồng Minh à? Cô sai rồi, cái loại dân chúng tầm thường hai bàn tay trắng như An Hồng Minh, ông ta xứng để Diệc Như sinh con gái cho ông ta sao?”

Sắc mặt An Noãn lập tức trở nên tái nhợt, môi tím đi. “Nói cho cô biết, cô là con gái của5Thẩm Diệc Minh và Thẩm Diệc Như!” Ầm một tiếng, An Noãn cảm thấy mây đen giăng đầy trên đỉnh đầu, đầu óc cô trống rỗng. “Chuyện của Thẩm Diệc Minh và Thẩm Diệc Như, trong giới không ai không biết. Năm đó hai người yêu nhau chết đi sống lại, tiếc rằng lại là anh em ruột, đương nhiên ông cụ Thẩm không thể trơ mắt nhìn hai anh em làm bậy, làm xấu danh tiếng của nhà họ Thẩm, cho nên ép Thẩm Diệc Minh lấy Tiết Ngọc Lan, cũng ép Thẩm Diệc Như đính hôn với anh cả tôi. Anh cả tôi cũng đáng thương, bị Thẩm Diệc Như lợi dụng. Biết rõ Thẩm Diệc Như yêu người khác, anh cả tôi vẫn đối xử tốt với bà ta, nhưng người đàn bà Thẩm Diệc Như này không biết tích phúc một chút nào. Đến lúc anh cả tôi biết quan hệ thực của Thẩm Diệc Như và Thẩm Diệc Minh, anh cả tôi mới đề nghị hủy bỏ hôn ước. Sau đó có lẽ là Thẩm Diệc Như có thai, nhờ An Hồng Minh mà trốn chạy khỏi cái giới này. Ông cụ Thẩm cũng nhịn đau mà buông tay.”

An Noãn đã cắn rách cả môi, hai tay siết chặt lại, móng tay đâm sâu vào trong thịt, lắc đầu, “Không, không phải như vậy, cháu là con gái của An Hồng Minh”

Mạc Bình Sơn cười lạnh, “Nếu như cô là con gái của An Hồng Minh, Thẩm Diệc Minh sẽ thường có như vậy à? Quen biết ông ta mấy chục năm, trừ Thẩm Diệc Như ra, tôi chưa từng thấy ông ta thương yêu bất cứ ai như vậy. Muốn biết cô có phải là cốt nhục ruột thịt của ông ta hay không, rất đơn giản, đi làm giám định người thân đi.”

“Không, bác đừng hòng ở đây phá hoại tình cảm của cháu và bác hại cháu.”

“Bác hai?” Mạc Bình Sơn cười, “Không biết mỗi lần Thẩm Diệc Minh nghe thấy cô gọi ông ta là bác hại, liệu có cảm thấy đau lòng không? Con gái mình đang ở bên cạnh mình, nhưng lại không thể thừa nhận, đời này có lẽ Thẩm Diệc Minh kìm nén nhất hai chuyện, chỉ có thể lén lén lút lút với người phụ nữ mình yêu, không thể nhận con gái ruột của mình. Cho dù Thẩm Diệc Minh có cả thế giới, vậy thì đã thể nào, hai người phụ nữ ông ta yêu nhất đều không thể dùng thân phận quang minh chính đại ở bên cạnh ông ta. Đàn ông sống như vậy, thật ra là thất bại nhất.”


“Đủ rồi!” An Noãn gầm lên giận dữ, “Xin ông đừng ở đây làm nhục bác hại tôi nữa!”

“Chậc chậc, đây coi là ba con tình thâm à? Hay là cô đã sớm biết Thẩm Diệc Minh là ba ruột của cô: Người đáng thương nhất có lẽ chính là An Hồng Minh, nuôi con gái thay người khác nhiều năm như vậy, cuối cùng còn vì thế mà mất mạng. Ông ta không những không có được tình yêu của mẹ cô, ngược lại còn mất cả đời của mình. Cô cho là năm đó An Hồng Minh xảy ra chuyện là ai làm? Nói cho cô biết, tất cả những thứ này đều là Thẩm Diệc Minh làm, bao gồm cả chuyện cô vào tù đểu là Thẩm Diệc Minh sắp xếp. Tên đàn ông ngu xuẩn đó tưởng rằng cô là con gái của Thẩm Diệc Như và An Hồng Minh. Thẩm Diệc Như rời đi rồi, ông ta trút hết thù hận lên cô và An Hồng Minh. Năm đó ông ta trèo lên trên, chuyện đầu tiên làm chính là kéo ba cô xuống. Cuối cùng mới phát hiện cô gái bị ông ta hại ngồi tù ba năm lại là con gái ruột của mình. Bây giờ tất cả sự nuông chiều Thẩm Diệc Minh dành cho cô đều là bồi thường, cô hiểu chưa?”

An Noãn bịt chặt hai tai, lắc đầu điên cuồng, “Tôi không muốn nghe, tôi không muốn nghe, tôi ghét ông, ông đang nói dối!” “Tôi có nói dối hay không, cô có thể đi hỏi Thẩm Diệc Minh hoặc là ông cụ Thẩm, hai người bọn họ biết rõ thân thể của cô nhất. Có điều đây cũng là chuyện đáng vui mừng, con gái của Thẩm Diệc Minh, không phải ai cũng có cái cơ hội này đâu.”

“Cút đi! Tôi không muốn nhìn thấy ông nữa!” An Noãn không còn sức ngã xuống đất, hai tay ôm chặt đầu. Nhìn cô đau khổ như vậy, Mạc Bình Sơn tiếp tục nói, “Cô đúng là một người may mắn. Thẩm Diệc Minh và Thẩm Diệc Như là anh em ruột lại có thể sinh ra một người bình thường như cô, ông trời đúng là rất chiếu cố cô. Tôi thông cảm với An Hồng Minh nhất, người đàn ông đó đúng là người si tình nhất cũng đáng thương nhất trên đời này. Nếu như ông ta ở trên trời có linh thấy cô ở bên cạnh Thẩm Diệc Minh, không biết sẽ có tâm trạng thế nào?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui