Sắc mặt Mạc Trọng Huy cứng lại, nghiêm túc nói, “Cảm ơn cậu, những năm qua vất vả cho cậu rồi.”
Thẩm Cẩm Phong cười khoát tay, “Người nên nói cảm ơn là tôi, ở đây, tôi đã có được tình yêu.” Năm ngoái Thẩm Cầm Phong kết hôn với một y tá2nước Mỹ, có con nên kết hôn, bây giờ đứa bé đã ra đời rồi. Cuộc sống có thể nói là thuận buồm xuôi gió, hạnh phúc mỹ mãn.
Bây giờ anh ta rất tin một câu nói, có lúc chúng ta ở một nơi không gặp được tình yêu thật sự, đổi8chỗ khác thử, có lẽ sẽ có phong cảnh và duyên phận khác đi. Từ lúc về nhà đến giờ, Thẩm Diệc Minh không làm gì khác, chỉ túc trực bên giường An Noãn, một bước cũng không muốn rời. Thẩm Diệc Minh không rời đi, cả nhà cũng túc trực trong6phòng ngủ của An Noãn, ngay cả ông cụ Thẩm cũng không nghỉ ngơi. Ông cụ ngáp dài, nhưng khăng khăng đợi An Noãn tỉnh lại. Đậu Nhã Quyên nhìn thấy ông cụ mệt mỏi, kéo cánh tay ông cụ: “Ba, con đỡ ba đi xuống nghỉ ngơi, nhiều người trông Noãn3Noãn như vậy rồi, sẽ không sao đâu.” “Không, ba muốn nhìn thấy nó tỉnh lại.” “Ba, xem ba nói kìa, Noãn Noãn chỉ đang ngủ thôi, đến sáng mai chắc chắn sẽ tỉnh.” Thẩm Diệc Minh đứng lên, trầm giọng nói với mọi người: “Mọi người đều đi nghỉ ngơi đi,5một mình tôi chăm sóc Noãn Noãn là được.” Thẩm Diệc Phái cau mày nói, “Sao thể được, chúng ta ai cũng có thể thức đêm, chú thì không thể. Để anh chăm sóc Noãn Noãn đi.” Thẩm Diệc Minh khẽ lắc đầu, nói nhỏ: “Chỉ có đích thân chăm sóc nó, em mới yên tâm. Mọi người ra ngoài hết đi, nhiều người như vậy sẽ làm ổn đến Noãn Noãn.” Ông cụ Thẩm tức giận hừ một tiếng, “Mọi người đi hết, để nó ở đây một mình, ai gây ra chuyện thì người đó giải quyết hậu quả.” Ông cụ đã lên tiếng rồi, Thẩm Diệc Phái không nói gì nữa, tất cả mọi người đều đi ra ngoài, ngay cả Tiết Ngọc Lan cũng đi. Trong phòng ngủ ấm áp chỉ còn lại Thẩm Diệc Minh và An Noãn, cô yên tĩnh nằm ở trên giường, chỉ loáng thoảng nghe thấy cô gọi tên Mạc Trọng Huy. Rốt cuộc yêu như thế nào mới khiến cô không có chút nguyên tắc nào đi giúp đỡ nhà họ Mạc như vậy? Ông không nhịn được giơ tay sờ má cổ, mặt cô vẫn hơi nóng.
Cô dùng cách làm hại mình để uy hiếp ông, ông phát hiện mình thật sự bị uy hiếp rồi.
Năm đó lúc Diệc Như muốn rời đi, bà cũng dùng cái chết để ép ông. Nghĩ đến đây, Thẩm Diệc Minh mệt mỏi day ấn đường, nơi đó co giật dữ dội, trái tim cũng vô cùng đau đớn. Tiết Ngọc Lan nằm ở trên giường, không thể nào ngủ được, thấy đồng hồ trên tường đã chỉ đến mười hai giờ đêm rồi. Bà khoác áo vào, đi ra khỏi phòng ngủ, đến phòng An Noãn. Bà nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy bóng lưng cao lớn của Thẩm Diệc Minh, lúc này ông đang tỉ mỉ dùng khăn lạnh lau mồ hôi trên cổ cô, động tác của ông cẩn thận từng li từng tí, lại chuyên tâm như vậy, đến nỗi bà đẩy cửa đi vào, ông cũng không phát hiện ra.
Hóa ra ông cũng có một mặt dịu dàng, chỉ là sự dịu dàng của ông chưa bao giờ dành cho bà. Ngực hơi lạnh, bà tự nhủ không nên suy nghĩ quá nhiều, không cần ghen với một cô bé. Thẩm Diệc Minh sẽ cưng chiều cô như vậy, cũng là vì mắc nợ cô. Mắc nợ ba mươi năm, bù đắp như thế nào đi nữa cũng là điều nên làm.
Bà dè đặt đi đến trước mặt ông, thấp giọng nói: “Ông về phòng ngủ một lúc đi, để tôi chăm sóc nó.” Thẩm Diệc Minh liếc bà một cái, nói nhỏ: “Không cần, để tôi trông, bà đi nghỉ ngơi đi.”
Lời nói lạnh nhạt rốt cuộc đã khiến bà tức giận, “Tôi đã từng bị bệnh phẫu thuật ở bệnh viện, nằm viện một tuần, ông không hề đến bệnh viện một lần. Bây giờ Noãn Noãn chỉ bị sốt mà thôi, ông lại trắng đêm không ngủ trông nom nó. Ông bảo tôi làm sao chịu nổi!”
Thẩm Diệc Minh cau mày, “Sao có thể so sánh được, lần đó tôi khảo sát ở nơi khác, bà bảo tôi về thế nào?”
Tiết Ngọc Lan lắc đầu, lạnh lùng nói, “Ông không cần kiểm có cho mình, một cuộc khảo sát không quan trọng mà thôi, rõ ràng ông có thể kết thúc sớm về thăm tôi. Tôi đang nghĩ, nếu như có một ngày ông có một cuộc khảo sát rất quan trọng, nhưng chỉ cần nghe nói Noãn Noãn bị bệnh, có quan trọng thế nào ông cũng sẽ về ngay.” Thẩm Diệc Minh thở dài, bình tĩnh nói: “Bà nói những lời này có ý gì? Tôi đối xử tốt với Noãn Noãn, chẳng lẽ không phải là đạo lý hiển nhiên sao? Tôi nợ mẹ con bọn họ nhiều như vậy, ba mươi năm qua tôi chưa làm hết trách nhiệm của một người ba, bây giờ tôi có thương nó như thế nào đi nữa cũng không đủ để bù đắp, bà còn so đo với tôi những thứ này sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt Thẩm Diệc Minh bị thương, Tiết Ngọc Lan không nhịn được mềm lòng. Bà dịu giọng, “Tôi không so đo, ông thương nó, tôi thương ông. Ông nghỉ ngơi đi, tôi chăm sóc nó giúp ông. Yên tâm, ông yêu nó như vậy, tôi cũng không đối xử tệ với nó đâu.”
Thẩm Diệc Minh khoác vai bà, trầm giọng nói: “Tôi không sao, chăm sóc nó không cảm thấy mệt mỏi một chút nào, bà đi nghỉ ngơi đi, phụ nữ không thể thức đêm.” Tiết Ngọc Lan cắn môi, cuối cùng vẫn ra ngoài.
Cả đêm đó, trừ đi vệ sinh, thay nước lạnh ra, Thẩm Diệc Minh không rời khỏi An Noãn nửa bước. Thậm chí không dám chớp mắt, không ngừng lau mặt cho cô, không ngừng kiểm tra nhiệt độ trán cô.
Được ông chăm sóc cả đêm, sáng sớm ngày hôm sau, An Noãn hoàn toàn hạ sốt, sắc mặt tốt hơn một chút. An Noãn tỉnh dậy mở mắt ra, nhìn thấy tất cả mọi người đều ở trong phòng ngủ của cô, ai cũng không chớp mắt nhìn cô chằm chằm.
Cô lại nhắm mắt vào, nghĩ rất lâu mới nhớ rõ được chuyện xảy ra ngày hôm qua. “Bác hai.” Cô mở miệng, giọng khàn đặc làm người ta đau lòng.
Thẩm Diệc Minh đỡ cô ngồi dậy, cơ thể An Noãn mềm nhũn, chỉ có thể dựa vào sức của ông để ngồi.
“Sao mọi người đều ở đây thế?”
Ông cụ Thẩm than thở, “Con bé này, đầu óc coi như tỉnh táo rồi. Ông còn tưởng là cháu tỉnh lại sẽ không nhận ra ai, làm sao có thể làm loại chuyện ngu ngốc đó hả? Như thế nào đi nữa cũng không thể đem sức khỏe của mình ra làm trò đùa. Cháu có biết cả đêm ông ngoại không sao ngủ nổi vì lo lắng cho cháu không?”
Thẩm Diệc Phái không nhịn được nói, “Bác hai cháu thương cháu nhất, cả đêm không ngủ, luôn túc trực bên cạnh cháu. Cháu gái, sau này thật sự không thể như vậy nữa.” An Noãn mếu máo, khẽ gọi một tiếng, “Bác hai.”
Tiếng bác hai thật sự khiến trái tim ông tan ra, ông ôm chặt cô, nói với Đậu Nhã Quyên, “Chị dâu, có thể phiền chị nấu cho nó bát cháo không, chắc là con bé này đói lắm rồi.” Đậu Nhã Quyên cười trả lời, “Sáng sớm Ngọc Lan đã dậy nấu cháo cho Noãn Noãn, bây giờ đã nấu xong rồi.” An Noãn nhìn về phía Tiết Ngọc Lan, yếu ớt nói, “Bác dâu, cảm ơn bác.”
Nụ cười của Tiết Ngọc Lan hơi gượng gạo, bà khẽ nói: “Con bé ngốc, khách sáo với bác như vậy làm gì, bác đi lấy cháo cho cháu.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...