Tình Đắng



“Cô bé này xinh đẹp lắm, giống hệt Diệc Như. Con bé nhà tôi suốt ngày kiêu ngạo nói mình là mỹ nữ đẹp nhất Kinh Thành, giờ nhìn mới thấy không bằng cháu ông rồi, để xem sau này nó còn dám tự tin như thế nữa hay không?” An Noãn hiểu ra, thì ra đây là ba của Doãn Thị Hàm, chẳng trách người đàn ông này trông khá giống cô ta. Doãn Thi Hàm trông có vẻ là một cô gái điềm đạm thùy mị, còn cậu thanh niên này cho người ta cảm giác như cậu ấm ăn chơi, giống kiểu của Thẩm Thần Phong.

Tiết Ngọc Lan bê một đĩa hoa quả tới, bà nói với vẻ tiếc nuối: “Ba tôi còn muốn tác hợp Thị Hàm với Thần Bằng, nhưng hai đứa trẻ này hình như không hợp ý2nhau, đúng là buồn thật.”

Ba của Doãn Thị Hàm là người rất sâu sắc và hiểu chuyện, ông ta cười nói: “Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, bọn nhỏ phải thích mới được. Mà ông cụ Tiết đúng là rất thương yêu Thị Hàm nhà tôi, sắp cưng chiều con nhóc kia lên tận trời rồi.”

Tiết Ngọc Lan mỉm cười, “Thi Hàm lớn lên ở nhà họ Tiết, ông cụ nhà tôi cũng sống với cháu nó từ nhỏ, mà ông cụ từ trước đến nay vẫn luôn trọng nữ khinh nam, tôi và hai anh trai đều không sinh con gái nên vẫn luôn bị ông cụ trách cho tới tận bây giờ đấy.” Từ trong lời nói của Tiết Ngọc Lan, An Noãn biết quan hệ của hai nhà Tiết, Doãn không tầm thường.


Mối quan hệ trong giới chính trị khá8rắc rối và phức tạp, An Noãn vốn không hiểu. Thẩm Diệc Minh ngồi ở vị trí này đúng là rất vất vả. Ông chỉ cần nói sai một câu, đi nhầm một bước là cả bàn cờ đều thua.

Đến bữa tối, Thẩm Diệc Minh và Doãn Hậu Vọng uống một chút rượu.

An Noãn ngồi bên cạnh Thẩm Diệc Minh an phận ăn cơm, cho dù đang uống rượu, Thẩm Diệc Minh cũng không quên gắp thức ăn đầy bát cô.

“Bí thư Thẩm, thật ra hôm nay tôi tới thăm anh và công cụ Thẩm là muốn làm một người hòa giải. Hai anh em nhà họ Mạc, Bình Giang và Bình Sơn là những người bạn chơi cùng với chúng ta từ nhỏ, khi đó chúng ta ở trong trụ sở rất vui vẻ, nhảy lên nóc nhà lật ngói, xuống sông mò6cá, chưa có việc gì mà chưa từng làm. Khi còn nhỏ quan hệ của chúng ta tốt như vậy, thế mà bây giờ lại càng ngày càng cách xa nhau. Hai anh em nhà họ cũng vì quốc gia mà có rất nhiều cống hiến, cũng an phận thủ thường ra sức vì nước nhà, nhưng từ sau khi ông cụ Mạc nhà họ mất, Bình Giang bị người ta lợi dụng nên có khả năng gây ra chút việc hiểu lầm với anh...”

Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng ngắt lời ông ta, “Hậu Vọng, trên bàn cơm chúng ta không nói đến chuyện chính trị. Nào, uống rượu.” Câu nói này của Thẩm Diệc Minh có ý tứ rất rõ ràng. Có lẽ chỉ có ông cụ Tiết ra mặt mới có thể cứu được hai anh em kia.

Sau bữa tối, hai cha3con nhà họ Doãn ngồi chơi thêm một lúc rồi xin phép ra về.

Thẩm Diệc Minh bị ông cụ Thẩm gọi vào phòng đọc sách, An Noãn bị các bác gái lôi kéo ra phòng khách xem tivi.

“Noãn Noãn, cháu cảm thấy Doãn Hạo thế nào?” Tiết Ngọc Lan nghiêm túc hỏi cô.

An Noãn cau mày, cô cười nhẹ, nói: “Bác, cháu cũng không chú ý nhìn, trong mắt cháu chỉ nhìn thấy có Mạc Trọng Huy, không thấy bất kỳ người đàn ông nào khác.” Tiết Ngọc Lan nói nhỏ. “Bác cũng không có ý gì khác, chỉ hỏi cháu vậy thôi, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng. Doãn Hậu Vọng cố ý đưa con tới đây chắc là muốn làm thông gia với nhà ta. Nhưng việc này còn phải xem ý cháu, người khác không quyết định được.”


An Noãn cũng5không muốn ậm ờ, cô nói thẳng: “Cháu sẽ không lấy người khác đâu ạ, cháu đã chọn Mạc Trọng Huy rồi.” An Noãn bỗng nhiên cảm thấy ghét cái giới này, tất cả hôn nhân tình cảm đều bị trở thành công cụ, mà không hề có tình yêu thực sự. Thẩm Diệc Minh đi cùng ông cụ Thẩm vào phòng đọc sách, ông cụ hỏi ông bằng giọng điệu hơi nặng nề: “Doãn Hậu Vọng tới nhà chúng ta nói đỡ nhà họ Mạc, ba có thể nhìn ra đây là ý của lão Tiết.” Thẩm Diệc Minh thản nhiên nói: “Mặc kệ là ý của ai, con cũng chẳng quan tâm là ai tới cầu tình, con nhất định phải diệt trừ nhà họ Mạc”

Ông cụ Thẩm nhíu mày, hỏi một cách nghiêm túc: “Con nói thật với ba đi, chuyện con nhằm vào nhà họ Mạc thật sự không có liên quan gì tới tình cảm riêng tư của mấy đứa ư?”

Thẩm Diệc Minh im lặng một lúc, rồi mới trả lời: “Con không thể nói là hoàn toàn không có liên quan, nhưng nghiêng về lập trường của con nhiều hơn. Ông cụ Tiết lại phái Doãn Hậu Vọng và con trai của ông ta tới, có thể thấy được ông ấy đã biết sự tồn tại của An Noãn, cũng có nghi ngờ. Nếu như có một ngày thân phận của An Noãn không giấu được nữa, ông cụ Tiết chắc chắn sẽ có hành động đối với con. Nhà họ Doãn lại đứng về phía ông cụ, nếu thể lực nhà họ Mạc hợp lại có lẽ con không phải là đối thủ của bọn họ nữa.”

Ông cụ Thẩm gật đầu, than nhẹ: “Con là đứa tâm tư kín đáo, lại biết suy nghĩ, ba không lo lắng cho con. Giờ người ba lo nhất chính là Noãn Noãn, người ở bên ngoài biết con bé ngày càng nhiều, chúng ta cũng suy nghĩ thật kỹ về vấn đề an toàn của con bé.” Thẩm Diệc Minh gật đầu, “Gần đây con cũng đang suy nghĩ đến vấn đề này.”

Đắn đo suy nghĩ, do dự một hồi, ông cụ Thẩm vẫn không nhịn được nhắc nhở Thẩm Diệc Minh, “Có chuyện này ba thấy vẫn nên phải nói cho con biết. Gần đây An Noãn có hỏi ba về chuyện của Diệc Như, không biết có phải là có người nào nói cái gì đó ở trước mặt nó hay không, hay là do nó tự phát giác ra và thấy nghi ngờ. Nó hỏi ba về hôn ước của Diệc Như và nhà họ Mạc, hỏi chi tiết cụ thể việc Diệc Như bỏ trốn với An Hồng Minh, ba nghi nó đã biết cái gì đó.”

Thẩm Diệc Minh đau đầu, đưa tay day trán. Ông cụ Thẩm lại truy hỏi thêm: “Vậy con định lúc nào nói sự thật cho Noãn Noãn biết?”


Thẩm Diệc Minh im lặng hồi lâu, buồn bã đáp: “Nếu như có thể thì mãi mãi con cũng không cho nó biết sự thật.” Ông cụ Thẩm thở dài, “Tất nhiên như thế là tốt nhất đối với Noãn Noãn. Sự thật thường rất tàn nhẫn khiến người ta khó mà chấp nhận được. Nhưng mà con không nghĩ tới mình sao? Chẳng lẽ con không muốn nghe nó gọi con một tiếng bao?”

Giọng của Thẩm Diệc Minh hơi nghẹn lại, “Muốn chứ, con rất muốn, mỗi ngày nằm mơ con đều muốn, nhưng sự thật này quá tàn nhẫn với Noãn Noãn. An Hồng Minh một tay nuôi con bé lớn, con bé có tình cảm rất sâu với ông ta, nếu như nó biết An Hồng Minh không phải là ba ruột của mình thì nó sẽ càng bị tổn thương hơn. Có lẽ cũng bởi vậy mà nó sẽ oán trách Diệc Như, con thật sự hiếu con bé rất rõ.”

Nói đến đây, khóe miệng Thẩm Diệc Minh hơi cong lên, ông nói rất nhỏ: “Chỉ cần con bé có thể ở bên cạnh con, con đã mãn nguyện rồi, những cái khác không còn dám yêu cầu xa vời.”

“Không nói cũng được, miễn cho bên ngoài lại có tin đồn không hay, bất lợi cho Noãn Noãn. Ông cụ Tiết rất thương Ngọc Lan, nhỡ mà ông ta biết Ngọc Lan phải chịu thiệt thòi thì không ổn đầu. Sau này con cũng phải chú ý nhiều hơn, đối xử với Ngọc Lan tốt hơn đi, con bé cũng chịu nhiều thiệt thòi ở nhà họ Thẩm chúng ta rồi. Nếu nó lại biết chuyện của Noãn Noãn thì không biết sẽ bị tổn thương đến mức nào đâu.”

Sắc mặt Thẩm Diệc Minh trở nên nghiêm túc, ông khẽ gật đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui