Tình Đắng



An Noãn nhìn hai cô gái si mê, không nhịn được nhếch mép cười. Đi hết một vòng trong sân trường, thật sự buồn chán, An Noãn quyết định đến nơi tổ chức buổi lễ xem thử.

Đến nơi, An Noãn bị cảnh tượng tráng lệ dọa cho giật mình. Sân vận động cực lớn, khán đài chật ních người, phàm là chỗ có thể đứng đều đứng đầy người, người người chen chúc, hoàn toàn không có khe hở. Bảo vệ không nhịn được bắt chuyện với An Noãn: “Cô gái, sao cô không đến sớm một chút, bây giờ còn muốn chen vào, không chen được đâu.”

“Sao hôm nay lại nhiều người như vậy chứ?” An Noãn cau mày.

Trước kia lúc ở trường học cô cũng từng tham2gia kỷ niệm ngày thành lập trường, lúc đó trường học bố trí học sinh các lớp tham gia, không ai muốn đi cả. Bảo vệ cười nói: “Hôm nay đương nhiên nhiều người rồi, mọi người đều đến vì soái ca nhiều tiền. Cô đã từng nghe nói đến tập đoàn Mạc thị chưa, trước kia giám đốc của tập đoàn Mạc thị phát triển ở Giang Thành chúng tôi, sau đó mới đến Bắc Kinh. Người này còn rất niệm tình xưa, đã không ở Giang Thành nữa rồi còn đến tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường của trường chúng tôi. Trước kia anh ta còn quyên góp cho trường học bốn trăm triệu tệ, xây dựng thư viện hiện tại.” An Noãn hít một8hơi, hóa ra người nhà giàu mới nổi này lại là Mạc Trọng Huy. “Cô gái, nhìn cô không giống sinh viên ở Giang Thành, có phải cô cũng hướng đến người đàn ông hoàng kim độc thân đó không?” An Noãn mím môi, cười nói: “Ai nói anh ấy là người đàn ông hoàng kim độc thân?”

“Anh ta chính là người đàn ông hoàng kim độc thân, rất trẻ tuổi, còn chưa kết hôn. Sáng sớm hôm nay trường học mới nhận được tin tức, anh ta muốn đến tham gia kỷ niệm ngày thành lập trường, tin tức tung ra ngoài, rất nhiều cô gái bên ngoài đến đây. Ai cũng giả là sinh viên của trường chúng tôi đến tham gia buổi lễ, sắp chen vỡ6hội trường rồi đây này.”


“Tôi nói anh ấy không phải là người đàn ông hoàng kim độc thân!” An Noãn nhấn mạnh. Bảo vệ bĩu môi, không để bụng nói: “Cô biết anh ta là ai không? Cô thân với anh ta lắm à? Tin tức của tôi còn không nhanh bằng cô chắc, đến bây giờ anh ta vẫn chưa kết hôn.”

“Tôi biết, anh ấy tên là Mạc Trọng Huy, anh ấy chưa kết hôn, nhưng anh ấy đã có vợ chưa cưới, người khác không có cơ hội đầu.” Bảo vệ nghi ngờ nhìn An Noãn một cái: “Sao cô biết?” “Bởi vì tôi chính là vợ chưa cưới của anh ấy.”

An Noãn nói như đùa, nói xong chen vào hội trường. Nói ra cũng trùng hợp,3An Noãn đi vào, đúng lúc Mạc Trọng Huy phát biểu, giọng nói của hắn vang khắp sân vận động, khiến nữ sinh thi nhau hét chói tai. An Noãn bị chắn mất, hoàn toàn không nhìn thấy người, chỉ có thể nghe được giọng nói của hắn. Người này rõ ràng chưa chuẩn bị bản thảo, cũng có thể nói là hoàn toàn không chuẩn bị, vậy mà nói đâu ra đấy.

“Giang Thành là một thành phố xinh đẹp, đại học Giang Thành là một trường học xinh đẹp, tôi và Giang Thành, đại học Giang Thành đều vô cùng có duyên, bởi vì vợ chưa cưới của tôi là người Giang Thành, cũng là sinh viên tốt nghiệp ở đại học Giang Thành.”

Mạc Trọng Huy nói đến5đây, toàn trường xôn xao. An Noãn như nghe thấy tiếng các cô gái tan nát cõi lòng. Cô oán thầm trong lòng, người này lại nói tình cảm riêng tư của mình ở nơi như vậy. “Tôi và vợ chưa cưới của tôi gặp nhau ở Giang Thành. Lúc chúng tôi yêu nhau, cô ấy đang học ở đại học Giang Thành. Lúc đó cô ấy luôn nói với tôi, trường học của cô ấy rất xinh đẹp, bảo tôi đến đây chơi. Bởi vì lúc đó tôi rất bận, luôn không có cơ hội đến đây. Sau này muốn đến thì cô ấy đã tốt nghiệp rồi.”

Người này nói dối không biết chớp mắt mà, rõ ràng chính là chưa tốt nghiệp. “Hôm nay, tôi và vợ chưa cưới của tôi cùng đến Giang Thành, cùng đến đại học Giang Thành, tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Chúc đại học Giang Thành có thể bồi dưỡng được nhiều nhân tài hơn, cũng chúc tương lai của đại học Giang Thành càng ngày càng tốt hơn. Nếu như đại học Giang Thành có chỗ nào cần đến tôi, tôi đều sẽ giúp một phần sức lực.” Toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, làm tại An Noãn đau nhức. Buổi lễ chính thức kết thúc sau một tiếng, tiếp theo là tiết mục chúc mừng. Khách quý ở vị trí chủ trì hội nghị đều tản đi, rất nhiều nữ sinh ở khán đài đều chạy ra ngoài, An Noãn thầm nghĩ có lẽ là đi tìm Mạc Trọng Huy rồi. Xem tiết mục “Múa nến đỏ chúc mừng” trên sân khấu, An Noãn không nhịn được nhớ lại thời gian đại học của mình, có một năm kỷ niệm ngày thành lập trường cũng có tiết mục như vậy. An Noãn chính là người bê nến đứng phía sau làm nền. Lúc đó ba cô cũng tham gia buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, ông còn kiên trì xem chương trình đến hơn một tiếng. Sau khi kết thúc, An Noãn hỏi ba: “Ba nhìn thấy con rồi chứ?” Ba cô vuốt tóc cô, cười nói: “Con nói xem? Trong đám người ba có thể liếc mắt là nhìn thấy con ngay.”

Nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, hốc mắt An Noãn đỏ ửng.

Điện thoại đột nhiên rung lên, là Mạc Trọng Huy gọi đến. Cô ấn nút nghe, tiếng Mạc Trọng Huy truyền đến: “Em đang ở đâu thế?”

“Em đang xem chương trình.”


“Đi ra ngoài đi, chúng ta đi thôi.”

“Không, anh đợi chút, em xem xong tiết mục này đã.”

An Noãn xem xong tiết mục “Múa nến đỏ chúc mừng>, đi ra khỏi sân vận động, nhìn thấy Mạc Trọng Huy bị rất nhiều cô gái vây quanh, ai cũng cầm quyển sổ nhỏ muốn hắn ký tên.

Người này hiển nhiên đang chật vật. An Noãn đi qua đó, cố ý trêu chọc hắn, giơ tay đến trước mặt hắn, cười nói: “Anh Mạc, em rất thích anh, anh có thể ký tên cho em không? Kỷ lên tay em được không?” Mạc Trọng Huy cưng chiều nhìn cô một cái, cầm tay cô, trầm giọng nói với mọi người: “Xin lỗi, tôi và vợ chưa cưới của tôi còn có việc khác.”

An Noãn bị Mạc Trọng Huy kéo rời đi. “Chậc chậc, anh nhìn dáng vẻ tan nát cõi lòng của những người sau lưng đi. Mạc Trọng Huy, sao đến bây giờ em vẫn không biết anh có sức quyến rũ như vậy chứ!” Hắn kéo cô vào trong lòng, cười nói: “Bây giờ biết cũng không muộn, cố mà quý trọng đi.” “Ai muốn quý trọng anh, nhà giàu mới nổi!”

Mạc Trọng Huy ôm cô lên xe.

“Bây giờ anh muốn đi đâu? Trường học không mời anh ăn cơm à?” “Có mời, nhưng mà anh chỉ muốn ăn với em thôi.”


Mạc Trọng Huy dặn dò tài xế trở về biệt thự.

Trên đường An Noãn nhận được điện thoại của Thẩm Diệc Minh, cô nhìn về phía Mạc Trọng Huy hỏi: “Có cần nghe không?”

Mạc Trọng Huy gật đầu: “Nghe đi.”

Ấn nút nghe, giọng nói quen thuộc của Thẩm Diệc Minh truyền đến: “Noãn Noãn, đến Giang Thành rồi à?” “Cháu đến rồi.” “Ở đâu thế, bác đi đón cháu, buổi tối ăn cơm với bác.” “Không cần đâu, cháu đi cùng Mạc Trọng Huy.” Đầu kia im lặng một lúc, sau đó nói nhỏ: “Bảo cậu ta cùng đến đi.” Thẩm Diệc Minh báo địa chỉ, sau đó cúp điện thoại.

An Noãn bĩu môi: “Bác hai bảo chúng ta cùng ăn cơm.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui