An Noãn không nói gì mà chỉ cắn chặt môi.
Tiết Ngọc Lan cầm tay cô, giọng nói dịu dàng của bà trở nên hơi mơ hồ, bà nói: “Tuổi trẻ các cháu bây giờ luôn nói muốn truy cầu tình yêu, nhưng thật ra thứ tình yêu này hư ảo, hai người cùng sống chung với nhau đến cuối cùng còn lại được bao nhiêu tình yêu chứ. Bác cảm thấy cái cậu Lâm Dịch Xuyên kia đối xử với cháu rất tốt,2một người đàn ông có thể vì cháu mà từ bỏ sự nghiệp của mình đúng là không dễ dàng.”
“Cháu biết.” An Noãn nói nghiêm túc.
“Bác biết trong lòng cháu còn băn khoăn về Huy, nhưng bác có thể khẳng định với cháu rằng, cháu và Huy không thể đến được với nhau được đâu, cho nên cháu vẫn nên quý trọng người trước mặt mình thì hơn.” “Cháu biết, cháu và Mạc Trọng Huy đã không thể nào đến bên nhau được8nữa rồi.” Tiết Ngọc Lan nắm tay cô càng chặt hơn, bà xúc động nói: “Điều quan trọng nhất của một người phụ nữ là lấy được đúng người, thật ra bác càng hy vọng cháu lấy một người bình thường, chỉ có điều người bình thường thì không thể tiến vào cửa nhà họ Thẩm chúng ta. Nhưng khi một nửa khác của cháu quá quyền lực, cũng có nghĩa là thời gian người đó ở bên cạnh cháu sẽ rất ít.6Giống như bác hai cháu vậy, bác thấy ông ấy như là của quốc gia chứ không phải là của bác.” “Bác.” An Noãn lật ngược tay lại cầm lấy tay của bà.
“Yên tâm đi, cũng hơn ba mươi năm rồi, bác đã nghĩ thông từ lâu, cũng đã bình tĩnh lại. Gia đình của bác thể nào cũng phải gả bác cho người ưu tú giống như ông ấy, bác cũng chưa từng phản kháng. Tuy ông ấy có ít thời gian3dành cho bác, bận rộn đến mức có đôi khi đến nửa tháng, cả tháng cũng chẳng nói với nhau câu nào. Trước khi cháu đến, thời gian ông ấy ở nhà càng ít hơn, hiện tại cũng vì có cháu nên ông ấy mới thường xuyên về ăn cơm đấy. Nhưng bác cảm thấy rất tự hào vì có một người chồng tài giỏi, xuất sắc như thế. Cháu không biết chứ, bác hại của cháu lúc còn trẻ rất cuốn hút,5khi đó trong giới có rất nhiều thiên kim tiểu thư thích ông ấy, muốn gả cho ông ấy. Cuối cùng ông ấy lựa chọn bác, khi đó bác được biết bao nhiêu cô gái hâm mộ.”
Nói đến đây, khóe miệng Tiết Ngọc Lan hơi cong lên, “Thật ra bác biết, ông ấy lựa chọn bác chủ yếu là vì gia đình của bác, bác hại của cháu có thể ngồi vào vị trí này cũng nhờ rất nhiều vào sự giúp đỡ của ba bác. Ngẫm lại khi đó những cô gái trong giới nhiều lần muốn bẫy bác hại của cháu, bác cảm thấy rất buồn cười. Sau khi bác và bác hai cháu đính hôn với nhau, còn có cô gái chạy đến trước mặt bác để châm ngòi, nói rằng trong lòng bác hai cháu đã có người khác.”
“Lấy bác hai cháu rồi bác mới biết, ông ấy rất ít khi nói chuyện với con gái, chỉ chuyên tâm vào sự nghiệp. Mẹ cháu đã từng nói cho bác biết, bác hại của cháu là kiểu người hễ cứ gặp phụ nữ là đỏ mặt, đâu thể cất giữ người con gái nào trong lòng được. Mẹ của cháu có lẽ là người hiểu rõ ông ấy nhất trên đời này, họ lớn lên bên nhau, quan hệ của hai người tốt đến mức làm bác phải hâm mộ. Lúc ấy mẹ của cháu cãi nhau một trận với ông cụ, sau đó rời khỏi Bắc Kinh, nhưng chuyện kỳ lạ là bác hai cháu lại không giữ cô ấy lại, cũng không tìm cô ấy về. Chuyện này thực sự đã làm bác thắc mắc rất lâu, nhưng có lẽ hiện giờ bác hại của cháu đang rất hối hận về chuyện đó đấy.”
An Noãn nhìn ra được bác hai có quan hệ rất tốt với mẹ cô, nếu không sao bác ấy lại yêu thương cô đến vậy chứ. An Noãn và Tiết Ngọc Lan nói chuyện cho tới tận đêm khuya, An Noãn rất tò mò với những chuyện hồi nhỏ của mẹ mình, có rất nhiều chuyện có lẽ chỉ có một mình bác hai biết. Còn có rất nhiều hồi ức có lẽ ông ấy chỉ muốn giấu kín ở nơi sâu nhất trong nội tâm mình, không muốn chia sẻ cùng bất cứ ai.
Hôm sau, người của tập đoàn Mạc thị đến bệnh viện thăm An Noãn, trợ lý Trương đi đầu, dẫn theo mấy vị lãnh đạo và giám đốc bên thi công đi vào bệnh viện, tặng An Noãn một giỏ hoa quả và tiền thăm hỏi. Lần này gặp mặt, trên gương mặt trợ lý Trương không còn sự quen thuộc, hoàn toàn là biểu cảm và thái độ công thức hóa. “Cô An, chúng tôi rất xin lỗi vì lần này làm cô bị thương, ngài Mạc vốn định đích thân đến thăm cô, nhưng vì vợ chưa cưới của anh ấy đến nên ngài Mạc không tới được, tôi thay anh ấy đến thăm cô. Nếu cô có bất kỳ việc gì cần cứ nói với chúng tôi, tất cả những phí tốn nằm viện lần này của cô cũng do Mạc thị chi trả, mong cô sớm bình phục.”
Trái tim An Noãn như bị bóp nghẹt, cô ngẩng đầu nhìn trợ lý Trương. Trợ lý Trương tươi cười, rồi nói: “Vợ chưa cưới của ngài Mạc là cổ Lý lần này tới Bắc Kinh để bàn bạc chuyện hôn lễ, nếu thuận lợi thì có khả năng tháng sau họ sẽ thành hôn, hi vọng vết thương của cô An mau khỏi, đến lúc đó còn đến tham gia hôn lễ của ngài Mạc.” Hai tay An Noãn nắm thật chặt, trái tim cô đập mạnh thình thịch. “Cô An, chúng tôi không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa, có bất kỳ yêu cầu gì cứ nói với chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức làm được.” Trợ lý Trương ở trong phòng bệnh chưa đến mười phút, như thể chỉ đến để chuyển lời.
Tiết Ngọc Lan về biệt thự nhà họ Thẩm một chuyến, lúc quay lại bà đưa cả ông cụ đến, ông cụ không yên lòng về An Noãn nên sống chết muốn đích thân đến xem.
Nhìn thấy bên giường bệnh có nhiều hoa tươi và giỏ hoa quả, bà thuận miệng hỏi: “Noãn Noãn, có ai vừa tới à?” “Đồng nghiệp ở công ty ạ.” An Noãn nhẹ nhàng trả lời, cô mệt mỏi dựa người vào giường, đôi mắt như bị phủ một lớp sương mù. Ông cụ thấy chân cô bị sưng phù như vậy thì đau lòng, “Cháu gái của ông, sao lại phải chịu tội thế này chứ? Cháu rất đau phải không, nhìn sắc mặt cháu trắng bệch cả ra kìa, ông ngoại tình nguyện bị thương thay cháu.”
Ông cụ nhẹ nhàng ôm lấy An Noãn. “Cháu gái, nói cho ông nghe, có phải rất đau không?”
An Noãn chôn mặt vào hõm vai ông, hai tay ôm ông cổ ông thật chặt, cô nói bằng giọng nghẹn ngào. “Ông ngoại, đau lắm, đau lắm ạ...”. Ông cụ đau lòng ôm chặt lấy cô, nhè nhẹ vỗ về tóc của cô. “Ngoan, ông ngoại sẽ tìm bác sĩ giỏi nhất cho cháu, sẽ hết đau nhanh thôi.” Rời khỏi bệnh viện, trợ lý Trương đến công ty. Lúc cậu ta đi vào văn phòng tổng giám đốc, Mạc Trọng Huy đang vùi đầu vào đống văn kiện. Hắn rất ít khi tự mình xem văn kiện, nhưng đột nhiên hai ngày nay lại siêng năng đột xuất.
“Ngài Mạc, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao phó.” Mạc Trọng Huy không ngẩng đầu mà chỉ hỏi: “Vết thương của cô ấy thế nào rồi?” Trợ lý Trương nghiêm túc nói: “Cô ấy bị thương rất nghiêm trọng, chân bị sưng phù.” Cậu ta nhìn thấy bàn tay đang viết chữ của Mạc Trọng Huy dừng lại một chút, cho dù đang cúi đầu nên không thấy được ánh mắt hắn, nhưng cậu ta có thể cảm nhận được quanh người Mạc Trọng Huy đang tản ra khí lạnh. “Ngài Mạc, anh thật sự không tự đến thăm cô ấy ạ?”
“Không cần thiết, ngày nào công ty cũng có nhân viên bị bệnh, hoặc bị thương phải nằm viện, tôi không cần thiết phải tự đi thăm hỏi từng người, cậu thay tôi đi đã đủ cho cô ấy mặt mũi rồi.” Khóe miệng trợ lý Trương khẽ giật một cái, trông thì có vẻ người này nói rất ác liệt, nhưng nếu có thể thoải mái như thế thì tốt rồi. “Tám giờ tối nay Lý Hân Như đến Bắc Kinh, cậu để trống thời gian đó đến sân bay đón cô ấy.”
“Anh không tự mình đi đón ạ?”
“Không, cậu là được rồi.” Trợ lý Trương thầm thở dài trong lòng, sau đó quay người đi ra ngoài. Trong văn phòng rộng rãi sáng sủa chỉ còn lại một mình Mạc Trọng Huy, hắn buông văn kiện trong tay xuống rồi đứng dậy đi tới bên cửa sổ sát đất. Ở độ cao mấy chục tầng, thứ nhìn thấy được là bầu trời mênh mông ở bên ngoài, có một trái tim như đang trượt từ độ cao này xuống đất, nhưng hắn lại cổ ra vẻ bình tĩnh mà nói với chính mình rằng mình không hề thương tâm, không hề đau lòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...