“Được, cháu có thể làm được.”
Thẩm Diệc Minh biết chàng trai này thật sự rất yêu Noãn Noãn, so với ông, cậu ta còn dũng cảm hơn. “Vào trong đi, đừng quên lời hứa của cậu ngày hôm nay.”
Lâm Dịch Xuyên vào phòng bệnh, An Noãn hồi hộp hỏi anh, “Bác em nói gì2với anh thế?” “Bảo anh chăm sóc tốt cho em.” An Noãn không tin nổi, hỏi lại: “Chỉ đơn giản thế thôi à?” “Bác em rất thương em.” Lâm Dịch Xuyên không trả lời thẳng vào câu hỏi của cô. An Noãn đắc ý nói: “Chuyện, mấy ngày nay, ngày nào bác hai cũng8ở bên em, một bước không rời.”
Lâm Dịch Xuyên khẽ nheo mắt lại, trên mặt có vẻ gì đó sâu xa. Sau khi An Noãn hoàn toàn hồi phục, Thẩm Diệc Minh mới đồng ý cho cô ra viện. Ngày ra viện, Thẩm Diệc Minh phải ra đi ngoại tỉnh khảo sát, Lâm Dịch6Xuyên tới đón cô. Cuối cùng cũng rời khỏi được cái nơi bức bách này, vừa mới xuất viện, An Noãn đã hít sâu một hơi bầu không khí trong lành bên ngoài.
Một tuần chưa gặp ông ngoại, cô nhớ ông chết rồi. “Ông ngoại.” An Noãn nũng nịu gọi.
Ông cụ ôm chặt lấy3cô, giọng nói vui mừng: “Về là tốt rồi, không sao là tốt rồi. Ông ngoại vẫn muốn tới viện thăm cháu, nhưng chúng nó sợ ông không chịu nổi, không cho ông đi, cháu nói xem mấy đứa kia có hư không Cơ chứ.” Ông cụ thấy Lâm Dịch Xuyên đi sau lưng5cô, mặt liền xu xuống, “Sao cậu ta lại tới đây?” “Ba bác đều không rảnh, bác hai bảo anh ấy tới đón cháu ra viện. Ông ngoại, anh ấy là chồng tương lai của cháu, ông đừng có thái độ này với anh ấy.” Ông cụ bĩu môi, ông cười với Lâm Dịch Xuyên những nụ cười này rất khó coi.
An Noãn biết, một khi trong lòng đã có người mình thích, những người khác dù có xuất sắc đến đâu cũng sẽ không lọt vào mắt.
Ông ngoại cố chắc cũng có tâm lý này, trong lòng đã nhìn trúng Mạc Trọng Huy thì người khác có nhìn sao cũng không vừa ý. Trong bữa cơm tối, chỉ có một mình Thẩm Thần Bằng rảnh về nhà ăn cơm.
Thấy Lâm Dịch Xuyên, anh ta chào hỏi một cách quái gở: “Yo, đây chẳng phải là anh Lâm nổi danh khắp chốn đẩy sao?”
Lâm Dịch Xuyên hào phóng giơ tay ra: “Chào anh.” “Nghe nói anh là chồng tương lai của em họ tôi, đúng là duyên phận, tối nay nói gì thì nói cũng phải uống với nhau một ly chứ nhỉ?” Trên mâm cơm, Thẩm Thần Bằng như phát điện, không ngừng chuốc rượu cho Lâm Dịch Xuyên. An Noãn liên tục trừng mắt với anh ta. Thẩm Thần Bằng “xì” một tiếng, “Đã kết hôn đầu, sao chưa gì đã bệnh người ngoài rồi, mà anh nghe nói em vì thằng bé nên mới kết hôn với anh ta hả, sao vậy, nhanh thể đã bồi dưỡng được tình cảm rồi à?”
Thẩm Thần Bằng nói xong, sắc mặt Lâm Dịch Xuyên liền tái lại. An Noãn khẽ quát, “Thẩm Thần bằng, anh đừng có mà quá đáng.” “Sao anh lại quá đáng được, còn nhớ mấy hôm trước lúc anh ở trong viện chăm sóc em, lúc em hôn mê mãi không tỉnh vẫn luôn gọi tên Huy, sao mới đó đã thay đổi tình cảm rồi?” An Noãn cắn răng, mặt mũi bỗng đỏ lựng lên. Cô nhìn về phía ông ngoại bằng ánh mắt cầu khẩn, ông cụ lại cứ tiếp tục ăn, hoàn toàn dung túng cho Thẩm Thần Bằng.
Cuối cùng bữa cơm kết thúc trong sự khó xử.
Hôm đó, Tảo Tảo ngủ lại với An Noãn, An Noãn tiễn Lâm Dịch Xuyên về.
“Đi dạo với anh một lát nhé.” Lâm Dịch Xuyên nắm tay cô, kéo cô ra khỏi nhà họ Thẩm. Hai người chậm bước men theo con đường nhỏ, không biết cô đã bất giác rụt tay về từ lúc nào, anh hoàn toàn không phát hiện ra, lúc phản ứng lại được thì tay đã trống không rồi. Anh lại với tay nắm lấy tay cô, không ngờ cô lại như phản xạ có điều kiện mà vùng ra, không cho anh nắm. Anh quyết tâm nắm chặt lấy tay cô như để trút giận, lần này thì cô cũng biết điều hơn. “Xin lỗi, vừa rồi anh họ em...”. “Không sao.” Giọng nói khàn khàn của anh cắt ngang lời cô, “Anh không quan tâm người khác nói thế nào, anh chỉ quan tâm tới suy nghĩ trong lòng em thôi.” “An Noãn, dù phải chờ bao lâu anh cũng đều sẽ chờ, chờ đến ngày trái tim em chấp nhận anh. Anh luôn tin một câu nói, tình cảm phải bồi dưỡng, hôn nhân phải dựa vào xây dựng. Sau khi kết hôn, anh nhất định sẽ xây dựng hôn nhân của chúng ta thật tốt, để em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian.”
An Noãn khẽ mím môi, nhàn nhạt nói, “Nói câu này sớm thế, bác em vẫn chưa đồng ý đâu, chuyện kết hôn vẫn còn xa vời lắm.”
Lâm Dịch Xuyên cười: “Không, bác hai em đã đồng ý rồi. Hôm nay lúc ở bệnh viện, ông ấy đã đồng ý rồi.”
Tim An Noãn như có gì đó đè nặng, tay còn lại của cô, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Anh bỗng dừng bước, ôm cô vào lồng ngực rộng lớn của mình, trầm giọng nói bên tai cô, “An Noãn, anh muốn lấy em lắm rồi. Người Trung Quốc kết hôn phải chọn ngày nữa đúng không, em mau bảo người nhà em chọn ngày cho mình đi, mình kết hôn sớm đi được không?”
“Lâm Dịch Xuyên, chuyện kết hôn không vội.” “Sao lại không vội, anh vội phát điên rồi đây này. Em có biết không, rõ ràng biết em bị bệnh phải nhập viện, anh muốn ở bên cạnh em biết mấy, nhưng anh không có cơ hội. Em có biết lúc nào anh cũng muốn ôm em trong lòng không, nhưng anh không thể, anh chỉ có thể kéo em ra ngoài rồi lén lút ôm em. An Noãn, em đừng giày vò anh nữa, mau cho anh một danh phận đi được không?”
Một luồng ánh sáng gắt chiếu vào người bọn họ, An Noãn bị chói không mở nổi mắt, chiếc xe đỗ lại bên cạnh hai người, cửa sổ xe trượt xuống lộ ra gương mặt cợt nhả của Thẩm Thần Phong, anh ta huýt sáo, trêu chọc: “Hai người tỉnh đánh dã chiến đấy à? Tìm nơi nào kín kín vào chứ, làm gì có ai đi đánh dã chiến giữa đường thể này.”
Anh ta nói xong không đợi họ kịp phản ứng lại đã phóng xe đi mất. An Noãn xấu hổ đẩy Lâm Dịch Xuyên ra, Lâm Dịch Xuyên lại giữ lấy, ôm cổ chặt vào lòng. “Ngoan, cho anh ôm một lát thôi, một lát thôi là được rồi.”
Cứ như thể chỉ có ôm cô như vậy anh mới có thể nói với mình rằng cô đã hoàn toàn thuộc về anh.
Không biết qua bao lâu, Lâm Dịch Xuyên khẽ buông cô ra, hai bàn tay ấm nóng của anh ôm lấy mặt cô. Dưới ánh trăng, cô thấy mặt anh xáp lại về phía mình, cô biết không nên đẩy anh ra, nhưng theo phản xạ lại làm như vậy rồi. “Lão Lâm, giờ không còn sớm nữa rồi, em phải quay lại dỗ Tảo Tảo ngủ.” An Noãn như chạy thoát thân, Lâm Dịch Xuyên nhìn theo bóng lưng cô, hai con mắt sâu hút nheo lại.
An Noãn về đến nhà họ Thẩm, Tảo Tảo đã được bác dâu cả dỗ ngủ rồi, lúc này nhóc con đang nằm trên giường ngủ say sưa. “Thằng bé này rất ngoan, bác kể chuyện cho nó nghe là nó ngủ luôn, ngoan hơn thằng bé Thẩm Tử Mặc nhà bác nhiều, chẳng trách cháu lại thương nó như thế.” An Noãn tắm xong, thay bộ quần áo thoải mái ra, đang định lên giường ngủ với Tảo Tảo thì có người lại gõ cửa cô. An Noãn chạy ra mở cửa, trông thấy gương mặt ngả ngớn của Thẩm Thần Phong. “Có chuyện gì không?” Cô lạnh lùng hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...