Tay Mạc Trọng Huy đã đi tới bên dưới, làm An Noãn sợ đến mức khóc nấc lên.
“Mạc Trọng Huy, cầu xin anh đừng như vậy, em đã quyết định lấy Lâm Dịch Xuyên rồi.” Hắn ngừng động tác lại, đôi mắt sâu thẳm nhuốm đầy đau thương nhìn thật sâu vào mắt cô, hắn khẽ hé môi, chất giọng đau buồn cất lên: “Vậy tôi cũng có thể cầu xin em được không, cầu xin em đừng lấy Lâm Dịch Xuyên!”
Mạc2Trọng Huy chưa từng hèn mọn với ai bao giờ, nhưng hết lần này đến lần khác lại giẫm đạp lên tôn nghiêm của mình ở trước mặt cô. Trái tim An Noãn bị thắt chặt đau đớn.
“Mạc Trọng Huy, nếu như anh thật sự yêu em thì xin hãy chúc phúc cho em, xin anh đừng bức em.” Hắn không tiếp tục dông dài cùng cô nữa, hắn cởi quần áo của mình, không hề báo trước mà tiến thẳng vào8thân thể của cô.
An Noãn bị đau kêu thét lên, nước mắt trào ra.
Hắn hi vọng biết đường nào rằng con của họ có thể sinh ra ngay trong ngày hôm nay. Hi vọng có một ngày cô cũng có thể vì đứa trẻ mà kết hôn cùng hắn. An Noãn vừa khóc vừa dùng móng tay sắc cào mặt, cổ và lưng của hắn. Giây phút này hắn hoàn toàn không cảm giác được bất kỳ đau đớn nào, chỉ có6thỏa mãn, cơ thể thỏa mãn, trái tim cũng được lấp đầy. Từ ghế sofa đến trên giường, không biết An Noãn đã bị hắn hành hạ bao lâu. Cuối cùng cô nằm xụi lơ trên giường, cơ thể như bị nghiền qua. Hắn nằm bên cạnh cô, lau nước mắt cho cô bằng những nụ hôn, cánh tay mạnh mẽ kéo cô vào lòng, hắn trêu ghẹo, “Nếu Lâm Dịch Xuyên mà biết bây giờ em đang ở trên giường của3tôi, thì không biết hắn có còn muốn em không nhỉ?”
Giọng nói của cô vô cùng lạnh nhạt. “Mạc Trọng Huy, anh đừng tưởng rằng anh dùng cách này sẽ làm tôi bỏ được suy nghĩ kết hôn với Lâm Dịch Xuyên.” Mạc Trọng Huy cười tự giễu. “Tôi không dám có hi vọng xa vời này, nhưng tôi rất tò mò, bây giờ em ngủ cùng tôi, rồi một lát nữa lại chạy về ngủ với Lâm Dịch Xuyên, đây là5loại kích thích gì nhỉ?” An Noãn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không thấp kém như anh nghĩ đâu.” Hẳn nhíu mày, “A, nói như vậy là em ngủ cùng tôi rồi thì sẽ không ngủ cùng hắn. Hay là em kết hôn với hắn rồi nhưng vẫn ngủ cùng tôi.”
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên, là điện thoại của An Noãn.
Mạc Trọng Huy phản ứng nhanh hơn cô, hắn cười mỉa: “Không biết có phải là chồng tương lai của em gọi không nhỉ?” Hắn vén chặn xuống giường, mặc áo choàng tắm vào, rồi chạy đi tìm điện thoại di động của cô. Hắn cầm điện thoại di động đến trước mặt An Noãn, giọng điệu ngả ngớn. “Đúng là chồng tương lai của em này, em có muốn tôi nói cho hắn biết bây giờ em đang ở trên giường của tôi không?” An Noãn cắn răng nhìn hắn chằm chằm. Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, đưa di động cho cô, lúc này tiếng chuông đã dùng. Tất nhiên An Noãn sẽ không ngốc đến mức trả lời điện thoại cho Lâm Dịch Xuyên ở trước mặt hắn, cô dùng chăn bao lấy thân thể mình, chật vật đi đến phòng để quần áo, cô không tắm rửa mà mặc lại bộ quần áo sạch sẽ. Thay xong quần áo ra ngoài, Mạc Trọng Huy đang ngồi trên giường, hắn cúi thấp đầu nên không thấy rõ vẻ mặt hiện giờ. “Mạc Trọng Huy, chúng ta dừng ở đây đi, nếu có lần sau nữa tôi sẽ báo cảnh sát anh cưỡng hiếp tới đây, giống như nhiều năm trước đây anh tự tay đưa tôi vào nhà ngục vậy, tôi cũng sẽ làm cho anh nếm thử mùi vị ngồi tù.” Mạc Trọng Huy thấp giọng cười, hắn đứng lên đi đến bên cạnh An Noãn, dùng ngón tay thon dài giữ lấy cằm của cô. An Noãn nhìn vào mắt hắn, đôi mắt sâu thẳm kia đang đỏ ửng. “An Noãn, nhớ kĩ, đừng để tên đó đụng vào em, tôi thực sự sẽ giết người đấy.” An Noãn bị lời nói hung ác của hắn dọa sợ, cô dùng sức đẩy hắn ra và mắng. “Mạc Trọng Huy, anh bị điên thật rồi. Người nên nhớ là anh mới đúng, chúng ta đã kết thúc rồi. Vốn tôi còn cảm thấy áy náy với anh, nhưng từ nay về sau, tối đối với anh chỉ còn căm hận” Trở lại biệt thự nhà họ Thẩm, cô bảo với ông cụ Thẩm là mình đã ăn rồi, sau đó ôm Tảo Tảo về phòng. Ông cụ cũng phát hiện ra sự khác thường của cô, ông chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ. An Noãn để Tảo Tảo ngồi chơi ghép hình, còn mình chạy vào phòng tắm tắm rửa.
Cô nhìn mình trong gương, trên người đầy dấu vết sau ái ân để lại. Dường như Mạc Trọng Huy đã cố ý làm vậy, kiên nhẫn cắn khắp toàn thân cô, làm trên người cô không còn một chỗ nào lành lặn cả.
Tắm rửa xong bước ra ngoài, cô thấy Tảo Tảo đang gọi điện thoại. An Noãn đi tới, thằng bé rất tự giác đưa điện thoại cho cô. “Lão Lâm gọi ạ.” An Noãn yêu thương vuốt tóc thằng bé, rồi cầm điện thoại đi tới ban công. “Anh gọi mấy cuộc cho em, vì sao em không nhận?” Là câu chất vấn, nhưng trong giọng nói của anh tràn đầy sự cưng chiều.
“Lão Lâm, khi nào anh trở về?” An Noãn nói sang chuyện khác.
Đầu bên kia cười nói: “Anh mới đi mấy ngày mà em đã nhớ rồi à, tương lai chúng ta có lẽ sẽ thường xuyên phải ở cách xa nhau, vậy thì phải làm sao bây giờ?” An Noãn nhếch miệng, cô đột nhiên hỏi: “Lão Lâm, anh có thể chấp nhận một An Noãn không hoàn chỉnh, cũng không sạch sẽ như em sao?”
Đầu bên kia im lặng một lúc, rồi có tiếng cười truyền đến, anh nói với giọng đầy yêu thương: “Em nói mình không sạch sẽ, đến anh còn có cả con đây này, chẳng phải anh càng không sạch sẽ sao? An Noãn, cứ để quá khứ trôi qua đi, điều anh trân trọng là tương lai của em.”
“Đúng rồi, em đi xem như thế nào rồi?” “Ông ngoại và bác em đều không cho phép em đi tìm nhà, bọn họ nói sau khi kết hôn chúng ta cứ ở lại biệt thự nhà họ Thẩm.” Lâm Dịch Xuyên ở bên kia chảy đầy vạch đen, anh buồn buồn nói: “Như vậy sao được, ở cùng bọn họ không tiện lắm, mà anh cũng không quen.”
“Em biết, ngày mai em đi xem nhà.” “Ừ, thấy thích cứ mua luôn, không cần để ý đến giá tiền, cũng không cần tiết kiệm hộ anh đâu, chỉ cần ấm áp là được rồi.” Hôm sau, An Noãn đưa Tảo Tảo ra ngoài chơi, tiện thể đi xem nhà. Đi qua mấy nhà môi giới nhưng đều không vừa ý. Hoặc là không thích vị trí địa lý, hoặc không thích hoàn cảnh xung quanh, hoặc không thích cách xây dựng bài trí... Tóm lại, đi nửa ngày cũng không vừa ý căn nào, cô ngẫm thấy vẫn nên đi tìm người hỗ trợ thì hơn.
Cô không dám tìm người nhà họ Thẩm, vì dù sao ông cụ Thẩm và Thẩm Diệc Minh cũng không đồng ý. Ngay cả chuyện hôm nay ra ngoài xem nhà cô cũng phải lén lút, định làm trước nói sau. Ngẫm lại ở cái Bắc Kinh này, hình như ngoài người nhà họ Thẩm và Mạc Trọng Huy ra thì cô không còn quen biết với ai nữa cả.
Bận rộn một buổi sáng nhưng chẳng có thu hoạch gì, An Noãn đưa Tảo Tảo tới nhà hàng ăn cái gì đó. Vừa khéo cô lại gặp Cố Thu ở nhà hàng. Cổ Thu đi cùng một người thanh niên, mặc dù người kia không có vẻ đẹp trai phóng khoáng như Thẩm Thần Bằng, nhưng cũng tuấn tú lịch sự, trông khá ôn tồn lễ độ. Hai người thấy nhau, Cổ Thu không chào hỏi với cô mà chỉ khẽ gật đầu cười.
Một khắc này, An Noãn cảm thấy khó chịu thay Thẩm Thần Bằng.
Cổ Thu là một cô gái thông minh, cô ấy biết mình không có tương lai với Thẩm Thần Bằng nên cô ấy đã chọn lựa một người khác thích hợp với bản thân hơn. Cô gái này trông có vẻ rất lý trí, không phải là người sẽ bị tình yêu làm cho mù quáng. Cô gọi rất nhiều món Tảo Tảo thích ăn, thằng bé đã đi cùng cô tới tận trưa nên chắc cũng mệt mỏi, ăn cũng nhiều hơn. An Noãn nghĩ đến Thẩm Thần Bằng, thế là gọi điện thoại cho anh ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...