Bàn tay Thẩm Diệc Minh đặt trên vai cô, cưng chiều nói, “Chuyện này có liên quan đến cháu, bác dự định sẽ để cháu chính thức nhận lại tổ tông, để cháu đổi thành họ Thẩm nhà chúng ta.” ^ “Không được!” An Noãn phản ứng gay gắt, cô đứng phắt dậy,2cúi đầu nói, “Cháu họ An, mãi mãi mang họ An, ba cháu là An Hồng Minh, cháu phải theo họ của ông ấy.” Ông cụ nắm tay cô khuyên giải, “Ngoan, cứ ngồi xuống trước nghe bác hai cháu nói xong đã, cái con nhóc này sao lại kích động vậy.”
An Noãn8bị kéo ngồi xuống lại chỗ mình, giọng nói chất phác mà hùng hồn của Thẩm Diệc Minh tiếp tục vấn đề, “Noãn Noãn, bác làm như vậy là vì muốn tốt cho cháu, cháu mang họ Thẩm chúng ta rồi thì đi đến đâu cũng không ai dám ức hiếp cháu, từ6đó cháu đã chính thức trở thành người nhà họ Thẩm, việc này cũng coi như là cho cháu một thân phận.” “Cháu không cần, cháu chỉ muốn mang họ An, cháu không phải họ Thẩm.” Thẩm Diệc Minh không vui trầm giọng nói, “Mang họ Thẩm rồi cháu vẫn là con gái3của An Hồng Minh, điều này không có gì thay đổi. Để cháu mang họ Thẩm, cho cháu một thân phận cũng là đang bảo vệ cháu, cho dù ở bất cứ đâu, cháu là con cháu của nhà họ Thẩm thì còn có ai dám ức hiếp cháu nữa.” An Noãn vẫn5lắc đầu, “Không, cháu không đổi sang họ Thẩm đâu, cháu họ An, vĩnh viễn cũng không đổi họ.” “Sao cháu lại ương ngạnh như vậy!” Thẩm Diệc Minh nổi giận, “Lần nào cũng làm trái lời bác, có phải thường ngày bác đã quá nuông chiều cháu nên cháu không sợ bác chút nào phải không?”
An Noãn bị mắng đỏ cả mặt.
Tiết Ngọc Lan vội vàng khuyên giải, “Ông làm gì vậy, sao lại lớn tiếng với con bé như thế, sẽ làm Noãn Noãn sợ đấy. Noãn Noãn không muốn đổi sang họ Thẩm thì người bên ngoài cũng vẫn biết con bé là con cháu nhà họ Thẩm như thường mà, ai dám ức hiếp nó chứ? Chỉ là cái họ mà thôi, cần gì phải để ý đến vậy.”
Thẩm Diệc Minh khẽ cau mày, giọng ông trầm thấp lạnh nhạt nói, “Đến bà cũng bắt đầu chống đối lại tôi đấy hả?” Tay Tiết Ngọc Lan kéo cánh tay ông, dịu dàng nói, “Tôi không chống đối ông, tôi chỉ là đang bàn luận chuyện này thôi. An Noãn muốn theo họ ba nó, đây là chuyện không có gì để phản đối. Chúng ta đều biết ông cũng chỉ là thương Noãn Noãn, nhưng mà con bé đã không muốn thì ổng cũng đừng nên ép nó mà.”
Thẩm Diệc Minh bỏ tay Tiết Ngọc Lan ra, không nói gì cả, ông lập tức rời khỏi bàn ăn đi lên lầu.
An Noãn không biết vì sao ông lại tức giận như vậy, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô đi ngược lại ý muốn của ông.
Ông cụ khẽ thở dài, vỗ đầu An Noãn nhỏ nhẹ nói, “Con nhóc Noãn Noãn này, ăn xong thì đi xin lỗi bác hai cháu đi, bác hai cũng vì quá thương cháu mà thôi, bác hai cháu đã bàn bạc với ông chuyện để cháu đổi họ từ lâu rồi, ông ngoại cũng rất tán thành, dù gì thì chỉ khi cháu mang họ Thẩm thì người khác mới kiêng kị thân phận của cháu mà không dám ức hiếp cháu. Chúng ta luôn muốn bảo vệ cháu, nhưng không phải lúc nào chúng ta cũng ở bên bảo vệ cháu được. Nếu có chuyện gì xảy ra làm cháu chịu chút uất ức nào, mọi người đều sẽ rất đau lòng. Cháu gái, ông với bác hai cháu đã nghĩ cho cháu cái tên này rồi, Thẩm An Noãn, thế nào, có họ Thẩm, có cả họ An, cháu vẫn là con gái của ba cháu.”
“Không.”
An Noãn ngắn gọn trả lời một chữ rồi vùi đầu vào ăn.
Ông cụ lại lần nữa thở dài, ông cũng không nói thêm gì nữa, chỉ gắp thêm đồ ăn vào bát cô.
Ăn xong bữa cơm An Noãn cũng không đi xin lỗi Thẩm Diệc Minh, cô thấy bản thân mình không làm sai điều gì cả, mà là bác có quá đáng, hoàn toàn không suy nghĩ cho cảm nhận của cô. Bảo cô mang họ Thẩm, ba cô dưới suối vàng mà biết được có thể yên lòng không?
An Noãn đi thẳng về phòng, cô ngồi trên giường cảm thấy buồn bực. Mạc Trọng Huy đi theo sau cô. Cô đem tất cả tức giận của mình trút lên người hắn, “Mạc Trọng Huy, nam nữ thụ thụ bất thân, anh có thể đừng có suốt ngày cứ đi vào phòng tôi như vậy được không?” Mạc Trọng Huy không tranh cãi những việc vặt vãnh này với cô, hắn ngồi xuống bên cạnh cô, nhỏ nhẹ dỗ dành, “Người nhà em đều rất thương em.” “Anh cảm thấy làm vậy là thương tôi sao? Ép tôi làm chuyện tôi không muốn là thương yêu tôi sao? Ba tôi đã không còn nữa, bây giờ còn bảo tôi đổi họ, làm sao tôi có thể làm vậy được. Mạc Trọng Huy, đổi lại là anh, anh có đổi họ không?”
Mạc Trọng Huy nghĩ một chút rồi nói, “Với anh thì theo họ nào cũng được, anh thấy cái tên cũng chỉ là một danh hiệu mà thôi, cho dù theo họ ai cũng vậy, em là con gái của ai thì vẫn là con gái của người đó, chuyện này không cách nào thay đổi được. Bác hai em làm như vậy chỉ là ông ấy muốn dùng cách của mình để bảo vệ em, ông ấy cũng chỉ xuất phát từ lòng tốt mà thôi.”
“Mạc Trọng Huy, có phải anh cũng mong tôi đổi họ không?” “Anh tôn trọng suy nghĩ của em. Em muốn đổi thì đổi, không muốn đổi thì thôi, anh luôn luôn đứng về phía em.”
Sau đó, Mạc Trọng Huy cười chọc cô, “Hay là thế này đi, em đổi theo họ chồng, thành họ Mạc của anh, Mạc An Noãn, cái tên này cũng rất hay.”
An Noãn cầm cái gối ôm trên giường hung hăng đập cho Mạc Trọng Huy một trận. Mạc Trọng Huy thuận thể đẩy cô nhào lên giường, thời gian như ngừng lại vào giây phút này, An Noãn chỉ nghe thấy trái tim mình đang mạnh mẽ đập thình thịch. Cơ thể nặng nề của Mạc Trọng Huy đè lên An Noãn làm cô khó mà hít thở.
“Mạc Trọng Huy, cút ra!”
Đôi mắt sâu thẳm của hắn chăm chú nhìn cô, trong ánh mắt tràn ngập yêu thương. Hắn phủ người xuống nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cô, An Noãn ngây người, quên mất phải đẩy hắn ra. Sự yên lặng của An Noãn đã cho Mạc Trọng Huy sự cổ vũ tuyệt vời, nụ hôn của hắn bắt đầu trở nên dồn dập, hắn mút vào đôi môi phấn hồng của cô, rồi đến dưới cằm, rồi xuống đến cần cổ. An Noãn lấy lại được ý thức, cô bắt đầu giãy giụa điên cuồng, cố gắng đẩy hắn ra. Nhìn thấy cô phản kháng như vậy, Mạc Trọng Huy buông cô ra, ngồi thẳng người dậy. “Mạc Trọng Huy, anh đúng là tên cầm thú, cút đi cho tôi!”
Mạc Trọng Huy lại thật sự nghe lời cô mà rời đi.
Vậy mà khi cô chỉ vừa mới tắm xong một cái, từ nhà tắm bước ra đã nhìn thấy Mạc Trọng Huy tự nhiên ngồi trên giường cô như giường của mình, trong tay còn đang cầm bát cháo, vẫn còn tỏa hơi nóng hầm hập.
“Mạc Trọng Huy, sao anh cứ như âm hồn không chịu tan đi vậy?” “Tối nay em vẫn chưa ăn gì, anh vừa mới nấu cho em một chút cháo, mau qua đây ăn đi.”
“Tôi không đói, hơn nữa cũng không muốn ăn, anh đem đi đi.” Mạc Trọng Huy vẫn ngồi đó, hắn nhỏ nhẹ nói, “Nếu em không ăn thì anh cứ ngồi đây thôi, ngồi đây cả đêm luôn.” An Noãn tức điên lên, lấy khăn lông đang cầm lau tóc trên tay đánh mạnh lên vai hắn. Mạc Trọng Huy vẫn câu nói đó, “Ăn cháo đi. Ôm bụng đói đi ngủ, ban đêm sẽ khó chịu lắm.” An Noãn cực kỳ tức giận nhưng cũng lại nghe lời. Một tay cô giằng lấy bát cháo trong tay hắn, nuốt từng thìa. Mạc Trọng Huy hài lòng nhếch khóe miệng, hắn cầm chiếc khăn lông cẩn thận lau tóc cho cô. “Tại sao Lâm Dịch Xuyên lại ở Bắc Kinh?” Cái tên này chắc hẳn đã nhịn từ nãy giờ, cuối cùng cũng hỏi ra rồi.
An Noãn hừ lạnh, bực bội trả lời, “Làm sao tôi biết được.”
“Thằng nhóc đó thật sự rất đáng yêu, nhưng nếu là con do anh với em sinh ra chắc chắn sẽ đáng yêu hơn.” “Mạc Trọng Huy, anh đúng là nằm mơ giữa ban ngày, chuyện hai chúng ta sinh con đến kiếp sau cũng chẳng thể nào xảy ra.” Mạc Trọng Huy cười, “Kiếp sau có thể xảy ra hay không, anh không lo được nhiều như thế, nhưng ít nhất kiếp này cũng có thể sinh được hai đứa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...