Ăn xong bữa cơm Hứa Vĩ Thần nói muốn về công ty chuẩn bị tài liệu nên một mình An Noãn đưa Tảo Tảo đi công viên trò chơi.
Bàn tay lớn nắm lấy bàn tay nhỏ, Tảo Tảo giận nói, “Mẹ, lão Lâm thật là xấu, ba lừa2con nói mẹ không cần con nữa, Tảo Tảo rất buồn.” Đứa nhỏ rất thông minh, nó cố tình nói như vậy, giống như là đang thử thăm dò An Noãn. An Noãn vò đầu tóc nó, an ủi, “Mẹ không bao giờ không cần Tảo Tảo đâu,8bất cứ lúc nào Tảo Tảo cũng đều là bảo bối của mẹ.” “Lỡ có một ngày, mẹ lại có thêm bảo bối của mình nữa, mẹ có còn yêu Tảo Tảo không?” Từ trước đến giờ An Noãn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, bảo bối6của chính mình, cô nghĩ cũng không dám nghĩ tới. “Cho dù mẹ có bảo bối của mình rồi thì vẫn sẽ yêu Tảo Tảo thôi.” Cậu nhóc lúc này mới thỏa mãn cười lên.
Khi đến công viên trò chơi, An Noãn vẫn đang suy nghĩ xem có3cần phải gọi điện thoại cho Tổ Nhiên không. Cô băn khoăn rất lâu rốt cuộc cũng không đủ can đảm gọi điện cho cô ta.
An Noãn và Tảo Tảo gần như đã chơi hết tất cả các trò chơi trong công viên, cậu nhóc chơi hăng say5đến mức đầu đầy mồ hôi, nhưng lại không thấy một chút nào.
Nói ra cũng thật là trùng hợp, hoặc cũng có thể là do ông trời sắp đặt, lúc này Tô Nhiên đột nhiên gọi điện cho Án Noãn hẹn cô đi uống cà phê làm An Noãn ấp úng không biết phải nói gì. “Cô An, bên cô không tiện nghe điện thoại sao?” “Không có, tôi...”
An Noãn không tìm được cái cớ nào, Tảo Tảo lại đột nhiên gọi to một tiếng, “Mẹ, con muốn ăn cái kia.”
An Noãn thấy Tảo Tảo đang chỉ vào cái kẹo bông gòn, chân mày cô cau lại. Đầu dây bên kia quả nhiên đã nghe được âm thanh đó nên cô ta vô cùng kích động hỏi, “Cô An, có phải Tảo Tảo đang ở bên cạnh cô không?”
“Đúng vậy, cô Tô nếu bây giờ cô có thời gian thì hãy đi cùng chúng tôi ăn bữa chiều đi.” “Tôi rảnh, tôi rảnh, tôi rảnh.” Đầu dây bên kia liến thoắng nói, nghe vậy có thể nhận ra cô ta vô cùng hưng phấn. Sau khi cúp điện thoại, An Noãn mua cho Tảo Tảo một cây kẹo bông gòn, đứa bé này từ trước đến giờ chưa từng ăn thứ này, lần đầu tiên nhìn thấy nên cảm thấy rất mới lạ, tất cả đều dinh dính.
An Noãn lấy khăn ướt giúp nó lau sạch rồi dịu dàng nói, “Tảo Tảo, bây giờ mẹ đưa con đi gặp một người, nhưng mà còn phải hứa với mẹ, khi trở về khách sạn không được nói cho lão Lâm biết.” Đôi mắt trong suốt của cậu bé xoay đảo một vòng, cậu khó hiểu hỏi, “Tại sao không thể nói cho lão Lâm biết? Nếu như lão Lâm hỏi con thì con phải nói dối sao?”
An Noãn mím môi, dịu dàng nói, “Nếu như lão Lâm không hỏi thì con đừng nói gì cả.”
“Như vậy thì được, nhưng mà nếu như lão Lâm hỏi thì Tảo Tảo sẽ không nói dối.”
Khi họ đến phòng trà thì thấy Tô Nhiên đã ngồi đợi ở đó rồi.
An Noãn dắt Tảo Tảo đi vào, cô thấy Tổ Nhiên vô cùng kích động đứng lên, chân cô ta không cẩn thận đập thật mạnh vào chân bàn nhưng cô ta vẫn không để ý, đôi mắt linh động chỉ chăm chú nhìn Tảo Tảo, hơi nước trong suốt nơi khóe mắt ấn hiện.
“Mẹ, con đã từng gặp cô này rồi, bà nội từng đưa con đi gặp cô ấy.” Tảo Tảo dừng bước, cậu túm lấy tay An Noãn.
Cậu nhóc bảo An Noãn quỳ xuống, cái miệng nhỏ tiến gần đến tai cô bí mật nói, “Mẹ, cô này kỳ lắm, lần trước bà nội dẫn con đi ăn cơm chung với cô ấy, cô ấy khóc dữ dội lắm, không biết là có chuyện gì mà đau lòng đến vậy.” An Noãn ôm Tảo Tảo bước đến ghế rồi ngồi xuống. Tổ Nhiên vẫn đứng đó, đôi mắt ngây dại nhìn Tảo Tảo. “Cô Tô, cô ngồi đi.” An Noãn sợ rằng vẻ mặt của cô ta như vậy sẽ làm Tảo Tảo sợ hãi, nhưng cô có thể hiểu được tâm trạng lúc này của Tô Nhiên. Dù gì thì không dễ dàng có được hạnh phúc như thế này. Cô ta chắc chắn muốn ngắm nhìn kĩ con trai của mình. Tảo Tảo rất lễ phép chào hỏi Tô Nhiên, “Cháu chào cô.”
Tảo Tảo, chào cháu.”
Tô Nhiên đưa tay ra nắm chặt bàn tay nhỏ của Tảo Tảo. Tảo Tảo muốn rút tay về nhưng mà Tô Nhiên nắm quá mạnh, đôi mắt to của nó vô tội nhìn An Noãn như là đang cầu cứu cô.
An Noãn nhẹ giọng nhắc nhở một câu, “Cô Tô, cô như vậy sẽ làm thằng bé sợ đấy.” Tô Nhiên nhanh chóng buông tay, luống cuống nói, “Xin lỗi Tảo Tảo.” “Tảo Tảo cháu thích ăn cái gì, cô mời cháu.” Tảo Tảo ra vẻ giống như người lớn lật thực đơn ra xem, An Noãn cưng chiều vuốt tóc cậu cười nói, “Lấy cho nó một bánh kem trà xanh và một ly nước chanh đi.”
Tảo Tảo thích ăn bánh kem trà xanh?”
Tô Nhiên cau mày, cô ghét nhất là món bánh kem này.
Tảo Tảo cười nói, “Thật ra là mẹ của cháu thích, mỗi lần đi ăn mẹ đều bảo lão Lâm mua cho mẹ bánh kem trà xanh, lúc cháu với mẹ ăn không hết thì lão Lâm ăn nốt phần còn lại, cho nên cả nhà cháu đều bị mẹ làm cho thích bánh kem trà xanh.”
Khuôn mặt trắng nõn của Tô Nhiên sa sầm, đôi mắt đen láy lướt qua nét đau thương. Họ ăn đồ ngọt đến giữa chừng thì Lâm Dịch Xuyên gọi điện đến, An Noãn ra dấu cho Tô Nhiên đừng lên tiếng rồi ấn nút trả lời.
“Đang ở đâu?” Đầu dây bên kia hỏi thẳng vào vấn đề chính.
An Noãn nói ra tên của nhà hàng.
“Anh qua đón Tảo Tảo ngay.”
Sau đoạn đối thoại đơn giản, Lâm Dịch Xuyên trực tiếp ngắt máy. An Noãn thấy ngại nhìn Tô Nhiên, “Cô Tô, anh ấy sẽ đến đón Tảo Tảo ngay, cô vẫn nên tránh đi trước đã.” Tô Nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tảo Tảo mà không nỡ chút nào. “Cô An, hôm nay cảm ơn cô, thật sự rất cảm ơn cô, cô là người tốt bụng nhất mà tôi từng gặp.” Sau khi Tô Nhiên lưu luyến rời đi, An Noãn lại nhận được cuộc gọi của ông ngoại. Ông cụ hỏi cô có cần đến đón không, An Noãn nghĩ muốn tránh việc cùng ăn cơm với Lâm Dịch Xuyên cho đỡ phải ngại ngùng nên nhờ tài xế qua đón.
Lâm Dịch Xuyên nhanh chóng tới, ngồi xuống đối diện cô.
Khi bóng dáng cao to của anh lao tới An Noãn chỉ cảm thấy không khí xung quanh mình loãng ra, cô khó có thể hít thở được.
Một khoảng thời gian không gặp, tóc của anh đã cắt ngắn rồi, càng làm lộ ra vẻ đẹp bức người, chỉ là khóe miệng anh không hề có nét cười, thậm chí còn làm An Noãn cảm thấy xa lạ. Hai người ngồi nhìn nhau một lúc lâu, cuối cùng thì Lâm Dịch Xuyên mở miệng, phá vỡ sự yên lặng trước đó. “Hôm nay cảm ơn em đã đưa Tảo Tảo đi chơi cả ngày, tối nay anh mời em ăn cơm.” Gương mặt anh không để lộ cảm xúc gì, giọng nói lạnh lùng không một chút ấm áp.
An Noãn hít sâu một hơi, cô cố gắng làm mình bình tĩnh, nhẹ nhàng nói, “Không được rồi, tối nay em còn có việc.” Đôi mắt thâm sâu của Lâm Dịch Xuyên nhíu lại, sắc mặt thoáng chốc sa sầm.
Tảo Tảo đặt ly nước chanh trong tay xuống, đôi mắt to mất hứng nhìn về phía An Noãn, “Mẹ, mẹ không đi ăn, không về khách sạn cùng với con và lão Lâm sao? Mọi người đều ở Bắc Kinh, tại sao lại không ở cùng nhau?” An Noãn ngập ngừng ấp úng, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Cô liếc mắt nhìn về phía cửa ra vào thấy Mạc Trọng Huy đã bước vào, dáng người cao lớn của hắn luôn thu hút ánh mắt người khác.
An Noãn cảm thấy thế giới này quá loạn rồi, tất cả mọi chuyện phiền não dường như đều tụ lại một chỗ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...