Cô gái trẻ kia bị vứt một bên lâu như vậy, bắt đầu cảm thấy không vui, cô ta õng ẹo đi tới, cánh tay mảnh khảnh vắt lên cổ Thẩm Thần Phong, hờn dỗi, “Cậu Thẩm, nói chuyện xong chưa, người ta sắp đợi không được nữa rồi.”
An Noãn phì cười, tiếng cười này hoàn toàn chọc giận cô gái trẻ trung kia. Cô gái trợn mắt nhìn An Noãn, từ trước đến giờ An2Noãn chưa từng thấy ai có thể trợn mắt được to đến vậy.
“Cô là cái thá gì mà dám cười tôi?”
Cô ta dựa vào Thẩm Thần Phong chống lưng mà vung tay về phía An Noãn, đang vung lên giữa chừng thì bị Mạc Trọng Huy dùng sức nắm lại, sau đó chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, cánh tay mảnh khảnh kia vang lên một âm thanh rợn người, giống như là xương cốt đều8rạn nứt, tiếp đó là cảnh cô gái không màng đến hình tượng mà gào khóc chói tai. Mạc Trọng Huy liếc sang Thẩm Thần Phong, lạnh lùng hừ nói, “Tôi thật không dám tán thành với mắt chọn phụ nữ của anh.” Thẩm Thần Phong gào lên về phía bóng lưng của hai người họ, “Đương nhiên là tôi không có mắt nhìn như cậu rồi, vừa chọn đã chọn trúng Noãn Noãn nhà tôi.”
Nhìn6bóng lưng rời đi của hai người họ, nhìn thế nào cũng làm cho người ta cảm thấy khó chịu. Cô gái bên này lại đang khóc lên như tiếng ở mấy xưởng mổ heo, “Cậu Thẩm, anh phải lấy lại công bằng cho em.” Thẩm Thần Phong hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén, “Ông đây không làm cho cánh tay kia của cô gãy luôn thì cô đã nên đốt hương bái Phật rồi3ấy.”
Mạc Trọng Huy đưa An Noãn về đến nhà họ Thẩm, giọng oán trách của ông cụ liền vang lên, “Muộn thế này rồi mới trở về, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, gọi điện cho cháu thì lại tắt máy, làm ông sốt ruột chết mất thôi.”
“Ông ngoại, cháu xin lỗi.” Khi mở miệng nói chuyện, An Noãn chỉ cảm thấy cổ họng bị đau nhức, “Ông ngoại, cháu lên trên nghỉ5ngơi, cháu thấy hơi khó chịu.” Ông cụ vốn dĩ còn muốn bày ra vẻ mặt trách móc, nhưng lúc này chỉ còn lại sự lo lắng, ông sốt ruột hỏi, “Khó chịu chỗ nào, có cần nhờ bác sĩ ghé qua một chuyến không, sắc mặt cháu hình như không tốt tí nào.” “Ông ngoại, cô ấy dầm mưa, bị nhiễm lạnh, để cô ấy về phòng nghỉ ngơi trước, cháu cho người đưa một ít thuốc bắc qua rồi lập tức đun cho cô ấy uống.” “Được được được, mau đi đun đi. Ông ngoại xem thử xem có bị sốt không.”
Thấy ông cụ lo lắng như vậy, An Noãn lại thấy không nỡ. Cũng chỉ là cổ họng bị đau một chút thôi, hai người này có đến mức phải làm quá lên như vậy không? Sau đó Thẩm Thần Phong cũng đã trở về, vừa về đến nhà liền gào toáng lên, “Ông nội, nói cho ông biết một bí mật, Huy vừa mới đưa Noãn Noãn đi thuê phòng ở khách sạn bên ngoài đó.” “Ầm” một tiếng, An Noãn chỉ cảm thấy đỉnh đầu có như vừa bị sấm sét đánh trúng. Ông cụ cũng ngây ra, sắc mặt tái mét.
“Ông ngoại, không phải đầu. Thần Phong, anh nói bậy.”
“Huy à, tôi đâu có nói bậy phải không? Chính vừa lúc nãy, chúng ta tình cờ gặp nhau ở khách sạn. Ông nội, ông nói xem tối thế này rồi hai người họ còn cùng nhau bước ra từ khách sạn, không phải là đi thuê phòng thì làm gì?” An Noãn lia ánh mắt cầu cứu về phía Mạc Trọng Huy, Mạc Trọng Huy lại cố tình không nhìn cô, cũng không giải thích mà chỉ nói nhỏ, “Ông ngoại, cháu đi đun ẩm thuốc.”
An Noãn tức điên lên rồi, cũng may ông cụ không vặn hỏi cô mà quay ngược lại hỏi Thẩm Thần Phong, “Tối thế này cháu đi khách sạn làm gì?” Thẩm Thần Phong ngượng ngùng sờ đầu mũi, nhỏ giọng trả lời ông cụ, “Cháu cũng đưa phụ nữ đi thuê phòng thì vừa vặn gặp phải hai người họ.” “Cái thằng khốn nạn này, không nghiêm túc tìm người yêu cho ông, ngày nào cũng ở bên ngoài chơi gái, mày đừng có chơi cho đã rồi mang bệnh về đây.” Thẩm Thần Phong phì cười, vô lại nói, “Ông nội, về mặt đó cháu rất chú ý giữ gìn.” Ông cụ bị tức muốn hộc máu.
An Noãn không chịu được cảnh chém qua giết lại này, cô mệt mỏi nói, “Ông ngoại, cháu thật sự rất khó chịu, cháu lên lầu trước ạ.” An Noãn uể oải bước lên lầu, Thẩm Thần Phong chạy đuổi theo, anh ta theo thói quen vòng quanh cổ cô, mờ ám nói, “Có phải Huy rất lợi hại không, xem cậu ta làm em mệt thành thế này rồi kìa.”
“Thẩm Thần Phong!” Ngay cả Mạc Trọng Huy ở trong nhà bếp cũng nghe thấy nên chạy qua, Mạc Trọng Huy và Thẩm Thần Phong cao như nhau, nhưng đứng trước Thẩm Thần Phong, Mạc Trọng Huy lại có một khí thể uy nghiêm không nói nên lời. Mạc Trọng Huy cau mày lại, lạnh lùng mở miệng, “Đừng có bắt nạt cô ấy nữa.” Thẩm Thần Phong lập tức lấy lòng nói, “Sao tôi có thể dám bắt nạt người phụ nữ của cậu chứ? Tôi chỉ hỏi con bé xem có phải cậu rất là lợi hại không thôi, làm con bé mệt đến thế này, vậy mà con bé lại nổi nóng với tôi. Thật ra cũng không phải là mình tôi tò mò mà là các anh em cũng đang ngầm thảo luận, bên cạnh cậu ngay cả một bạn gái cố định cũng không có, mọi người đều đang nghi ngờ cậu có phải thích ăn thịt đồng loại không. Sau này cậu có thể đăng hoàng mà đưa em gái nhà tôi ra ngoài, đừng có làm người ta cứ hiểu lầm cậu như vậy.”
Mạc Trọng Huy cau mày, An Noãn thô bạo đá lên chân của Thẩm Thần Phong rồi chạy lên lầu. Thẩm Thần Phong vỗ vai Mạc Trọng Huy, bộ dạng nghiêm túc nói, “Người trong giới chúng ta đều đang nghi ngờ cậu và trợ lý của cậu dan díu với nhau đó.”
Mạc Trọng Huy lạnh lùng trừng mắt nhìn anh ta, nghiêm túc cảnh cáo, “Da mặt cô ấy mỏng, sau này đừng có đùa những chuyện như vậy.” An Noãn trở về phòng thì nằm thẳng lên giường. Hôm nay mọi chuyện mà mẹ ruột của Tảo Tảo đã nói với cô là một đả kích lớn đối với cô, một cô gái tốt như vậy không nên có kết cục thảm thương như thế.
Mạc Trọng Huy bế bát thuốc bước vào phòng cô, từ xa An Noãn đã ngửi thấy mùi thuốc gây mũi, cô nhắm mắt lại giả vờ như đã ngủ say. Mạc Trọng Huy lại rất tinh tường, cô có ngủ thật hay không hắn còn có thể không nhìn ra sao. Lông mi của cô đang khẽ run, đến kẻ ngốc cũng có thể nhận ra cô đang giả vờ. Mạc Trọng Huy ngồi xuống đầu giường, phủ người xuống hôn lên trên trán cô, giây sau An Noãn đã trừng to mắt nhìn hắn, cô ngồi dậy, la mắng, “Mạc Trọng Huy, anh là biến thái à?” “Uống thuốc đi.” Hắn không nói nhiều mà chỉ đưa thuốc thẳng đến trước mặt An Noãn.
An Noãn lại vô cùng phối hợp nhận lấy bát thuốc, uống một hơi hết sạch.
Hành động sảng khoái này của cô lại làm cho Mạc Trọng Huy ngạc nhiên đến mức ngây người.
“Lúc nhỏ, sức khỏe Tảo Tảo không được tốt cho lắm, thường bị cảm cúm, ho khan, thằng nhóc sợ đắng, mỗi lần cho nó uống thuốc là giống như đi đánh trận vậy. Sau đó có lần tôi bị bệnh, Lâm Dịch Xuyên cho tôi uống thuốc, tôi không chịu uống thì anh ấy mắng tôi trẻ con như Tảo Tảo. Sau đó nghĩ lại tôi lại cảm thấy rất có lý, lúc tôi cho Tảo Tảo uống thuốc mà nó không chịu uống, tôi đã rất lo lắng cho nó, hận không thể uống thay cho nó. Cho nên sau này tôi hiểu ra, vì để người bên cạnh mình không phải lo lắng thì một chút đắng này có là gì.”.
Đôi mắt Mạc Trọng Huy lúc đầu còn rét lạnh bỗng nhiên trở nên sau không thấy đáy, hắn nhìn cô mà lại như đang nhìn một nơi nào xa lắm. “Mạc Trọng Huy, cảm ơn anh đã đun thuốc giúp tôi, thật ra tôi không hề kén chọn như vậy, uống mấy viên thuốc là được rồi, sau này những chuyện nhỏ nhặt như vậy không làm phiền đến anh nữa.”
Mạc Trọng Huy ý thức được nên bình tĩnh trở lại, nhỏ giọng nói một câu, “Nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
An Noãn nằm xuống quay lưng về phía hắn, hắn cẩn thận giúp cô nhét kín chắn vào. An Noãn đợi hắn rời đi, nhưng Mạc Trọng Huy vẫn cứ yên lặng ngồi mãi trên đầu giường cô. Lúc An Noãn mơ màng ngủ, cô luôn cảm thấy có đôi bàn tay lạnh lẽo không ngừng sờ lên trán cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...