Tình Đắng

Thường Bách nào dám bắt tay ông, nhưng không nắm thì lại thành bất lịch sự.

Lúc hai người bắt tay nhau, tay Thẩm Diệc Minh ấm áp, còn Thường Bách lại sợ đến nỗi tay chân lạnh toát.

“Thẩm... thủ trưởng Thẩm, khi nào rảnh mời ngài tới nhà tôi ăn bữa cơm.”

“Được, khi nào rảnh nhất định tôi sẽ tới, nhưng lần này thì không kịp, buổi trưa tôi phải bay về Bắc Kinh rồi.”

“Không sao, không sao, để lần sau, lần sau ngài nhất2định phải tới nhà tôi ăn cơm nhé. Noãn Noãn là đứa trẻ tôi đã nhìn nó lớn lên, con bé rất tốt bụng, đơn thuần.” “Tôi biết.” Thẩm Diệc Minh vẫn giữ nguyên nụ cười, cưng chiều và tóc An Noãn, ông cười nói: “Nhà tôi ai cũng coi con bé như bảo bối vậy, có cưng chiều thế nào cũng thấy không đủ.”

Chỉ cần nhìn ánh mắt cưng chiều của ông là Thường Bách cũng có thể biết những gì ông nói là8thật rồi.

Thường Bách thất thần trở về nhà, lúc đi tới cửa biệt thự liền nghe thấy giọng nói the thể của Nghệ Tuệ. “Thiến Nhu không về thì sau này con cũng đừng về nữa, để một mình Tiểu Tiểu ở lại đây là được rồi, nhìn con là mẹ lại thấy phiền.”


Sau đó là giọng nói trầm thấp của Thường Tử Phi, “Mẹ, là con không thể tiếp tục chung sống với cô ấy nữa rồi.”

Thường Bách kích động đi về nhà,

Thường Tử6Phi nhìn thấy ông, nghiêm túc nói: “Ba, ba về đúng lúc lắm, con đang muốn bàn với ba mẹ chuyện này, con định sẽ ly hôn với Thiên Nhu.”

Hai ông bà nghe vậy sững sờ, Nghê Tuệ phản ứng lại trước, bà tức giận quát: “Kết hôn bao năm thế rồi, nói ly hôn là ly hôn à, các con có từng nghĩ tới cảm nhận của Tiểu Tiểu không? Con bé mới bốn tuổi lại muốn con bé tan cửa nát nhà à?3Còn công ty thì sao, con phấn đấu ở nhà họ Giang bao năm nay, ly hôn thì sau này phải rời khỏi đó à?”

“Mẹ, chúng con thật sự không thể chung sống với nhau nữa rồi.”

“Không sống được củng cố mà nhẫn nhịn cho mẹ, con mà ly hôn với Giang Thiến Nhu thì con sẽ mất hết.”

Thường Tử Phi day day trán, nhàn nhạt nói: “Mẹ, chuyện thương trường mẹ không hiểu đâu, con vẫn luôn muốn tách ra độc lập, những năm5qua cũng đã tích lũy được rất nhiều tài nguyên và mối quan hệ, tự con có thể gây dựng lên vùng trời riêng của mình.”

“Được, chuyện thương trường mẹ không hiểu, thể Tiểu Tiểu thì sao? Sau này con bảo nó sống chung với ai? Theo chúng ta thì con bé sẽ mất mẹ, theo nhà họ Giang thì không bằng cho mẹ một nhát dao đi cho xong. Tiểu Tiểu mới bốn tuổi, các con đã sinh ra nó thì phải có trách nhiệm với nó chứ.”

Thường Tử Phi mệt mỏi ngồi xuống sofa, nhàn nhạt đáp: “Mẹ, con đã cố gắng nhưng không thể chịu nổi nữa rồi. Con phải đi xã giao ở ngoài, về nhà muộn một chút thôi là cô ấy nghĩ con có người khác ở ngoài. Lần nào cãi nhau cô ấy cũng bảo con là đồ ăn bám, dựa vào nhà họ Giang mới có được mọi thứ ngày hôm nay. Mẹ, con là một thằng đàn ông, con chịu đủ những nghi ngờ sỉ nhục này rồi, con có lòng tự trọng của con, con thật sự cảm thấy mệt lắm rồi. Con yêu thương Tiểu Tiếu, thương không kém gì ba mẹ cả. Từ trước đến giờ, con đều cố gắng chịu đựng vì con bé, nhưng giờ con không thể nhẫn nhịn thêm được nữa rồi.”

Nghê Tuệ đang định nói gì đó, giọng của Thường Bách liền vang lên, “Ly hôn là vì con vẫn chưa quên được An Noãn hả?” “Ba, chuyện con muốn ly hôn không liên quan gì đến An Noãn cả.”

“Con nói cho ta biết, có phải trong lòng con vẫn còn con bé không? Bao năm nay con chưa lần nào thật sự chấp nhận Thiên Như đúng không?”

Thường Tử Phi ẩn tay lên trán, mãi vẫn không nói gì.


Thường Bách hơi giận, ông đi đến trước mặt Thường Tử Phi khé quát, “Nếu con vẫn không quên được An Noãn thì nhân lúc còn sớm hãy từ bỏ đi, cả đời này nhà họ Thường chúng ta không thể với tới con bé đâu, con bé là cháu gái ruột của Thẩm Diệc Minh đấy.”

Thường Tử Phi đứng bật dậy khỏi sofa, Nghê Tuệ kích động chạy tới, tóm lấy áo Thường Bách, giọng run run hỏi, “Ông nói An Noãn là cháu gái của ai cơ?” “Thẩm Diệc Minh, Thủ trưởng cấp cao, bà quên mẹ con bé tên Thẩm Diệc Như à?”

Nghê Tuệ ngồi phệt xuống sofa, sắc mặt bỗng tái nhợt. Thường Bách khẽ thở dài, nhàn nhạt nói, “Ngay từ đầu chúng ta đã không xứng rồi, khi ấy con bé là con gái của Bí thư, tôi chỉ là thư ký của ông ấy, giờ thân phận của con bé còn cao quý hơn, cả đời này chúng ta cũng đừng mong đến việc trèo cao. Hôm nay, Thẩm Diệc Minh đích thân tới Giang Thành cùng con bé để dời mộ của vợ chồng Bí thư An tới Bắc Kinh, sau này kể cả chúng ta có muốn đến thăm Bí thư An cũng phải chạy tới Bắc Kinh, nhà người ta có khu mộ riêng, có khi còn không cho chúng ta vào ấy.”

Khóe miệng Nghệ Tuệ giật giật, bà ta hối tiếc tự trách, “Đều tại tôi, tất cả là tại tôi, khi xưa Tử Phi vốn muốn ở bên An Noãn, đều tại tôi chia rẽ hai đứa nó, là tôi chỉ con bé từng ngồi tù, tại tôi không tốt, tất cả là do tôi không tốt.”

Nghệ Tuệ hung hăng tự cho mình hai cái tát.

“Khi ấy, Tử Phi với An Noãn vốn đã ở bên nhau, thậm chí còn đã sống chung với nhau, là tôi cứ khăng khăng muốn tách chúng nó ra, có tác hợp Tử Phi với Thiên Nhu, nói chung cũng là nhà họ Thường chúng ta không có cái phúc này, đã bỏ lỡ mất An Noãn.”

Giang Thiên Nhu đứng ngoài cửa, từng giọng nói rõ ràng lọt vào tai cô. Cô không dám tin vào tai mình, đây là người nhà của cô, là người nhà đã chung sống bên nhau bốn năm trời, Bốn năm nay, cô tự nhận thấy rằng mình đã hiếu thuận với họ, chuyện gì cũng nhân nhượng họ, nhưng không ngờ cuối cùng lại đổi lại kết cục thế này.

“Mẹ, rốt cuộc thì con có chỗ nào không tốt mà mẹ lại ghét con như vậy?” Giang Thiên Nhu bước từng bước đến chỗ Nghê Tuệ. Lúc này, Nghê Tuệ mới phát hiện ra sự tồn tại của cô, bà vội giải thích: “Mẹ không có ý đó, con hiểu lầm rồi.”


“Hiểu lầm, mẹ vừa mới tỏ ra bừng tỉnh một cách đau lòng như vậy, sao con có thể hiểu lầm được? Mẹ thấy An Noãn hợp với Tử Phi hơn sao, con không hiểu, rốt cuộc con có chỗ nào không bằng cô ta chứ? Bốn năm nay, con đã rất cố gắng để làm vợ Tử Phi, làm mẹ Tiếu Tiếu, làm con dâu của hai người. Nhưng chồng con không yêu con, con gái con không thân thiết với con, ngay đến cả ba mẹ cũng không thích con. Quãng thời gian này, Tử Phi luôn đòi ly hôn với con, con muốn về nhà tìm ba mẹ để ba mẹ khuyên anh ấy, không ngờ mọi người đều vẫn nhớ nhung An Noãn. Nếu đã vậy, khi xưa việc gì phải cực lực tác hợp cho chúng con như thế? Con thật sự rất tổn thương đấy ba mẹ có biết không?”

Nghệ Tuệ vội nắm lấy tay cô, “Thiến Nhu, con hiểu lầm rồi, không có chuyện ba mẹ không thích con đâu, ba mẹ cũng đang khuyên Tử Phi đừng ly hôn với con đấy mà.”

“Đủ rồi!” Giang Thiên Nhu đẩy mạnh bà ra, “Muốn ly hôn cũng được thôi. Thứ nhất, Tiếu Tiếu phải ở với tôi. Thứ hai, các người không được lấy một cốc nào của nhà họ Giang hết. Thứ ba, hàng tháng các người phải gửi tiền chu cấp cho Tiểu Tiếu. Nếu làm được ba chuyện này, chúng ta sẽ ly hôn, không làm được thì anh đừng mơ tới chuyện ly hôn với tôi.” Giang Thiến Nhu tức tối nói, rồi đi thẳng lên lầu.

Nghệ Tuệ đuổi theo, “Con đi đâu thế?”

“Tôi đưa Tiểu Tiểu đi.”

Nghê Tuệ cuống lên, ngăn cô lại, “Tiểu Tiểu đang ngủ, con đừng gọi con bé dậy.” Bé con đang ngủ say trên giường, Nghê Tuệ nói to làm bé con bị tỉnh. “Mẹ, sao mẹ lại ở đây?” Bé con lim dim, dụi mắt. “Tiểu Tiếu ngoan, để mẹ mặc quần áo cho con rồi đưa con đi ăn món ngon được không.”

Nghê Tuệ ngăn cô lại, “Thiến Nhu, con đừng làm loạn lên nữa, có cần thiết phải như thế trước mặt trẻ con không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui