Bên ngoài đột nhiên có người gõ cửa, Mạc Bình Giang đi mở cửa, người đứng ở bên ngoài là Lý Hân Như, tay cô nàng ôm một bó hoa tươi to, có lẽ là vừa chạy tới, tóc tai bị gió thổi nên hơi lộn xộn. Nhìn thấy An Noãn, gương mặt đỏ bừng của cô nàng lập tức trở nên trắng bệch, cố chất vấn, “An Noãn, sao chị lại ở đây?”
Mà ông cụ Mạc còn đang cầm tay của chị ta nữa, trái tim Lý Hân Như đập nhanh.
Ông cụ Mạc vẫy tay với Lý Hân2Như, “Hân Như, tới đây, ông giới thiệu cho cháu một người.”
Từ giọng điệu của ông cụ Mạc có thể nhìn ra, ông cụ khá thương yêu Lý Hân Như. Lý Hân Như mím môi đi đến trước mặt ông cụ Mạc, “Ông nội, vì sao chị ấy lại ở đây thế ạ?”
“Cháu biết An Noãn?”
Lý Hân Như nói thật nhỏ, “Đâu chỉ biết không, còn rất quen thuộc nữa đấy ạ.” “Biết thì tốt, nhưng chắc chắn có một chuyện cháu còn chưa biết, An Noãn chính là cháu gái của lão thủ trưởng Thẩm và thủ trưởng8Thẩm đấy.”
Lý Hân Như bàng hoàng, ngơ ngác đứng im không nhúc nhích. Cô biết cháu gái của thủ trưởng Thẩm là như thế nào, cái thân phận địa vị đó không phải bất cứ kẻ nào cũng có thể sánh ngang được.
“Hân Như, thủ trưởng Thẩm đã yêu cầu không thể nói chuyện này ra ngoài, chúng ta phải bảo vệ tốt An Noãn.”
Lý Hân Như đứng ở đằng kia mà nước mắt sắp muốn rơi xuống. Cô đã từng cảm thấy chí ít thì địa vị của An Noãn so ra cũng kém mình, cho dù Mạc6Trọng Huy yêu chị ta nhưng ít nhất nhà họ Mạc cũng không thể nào chấp nhận. Nhưng bây giờ thì chị ta lại là cháu gái của nhà họ Thẩm, cái thân phận này có thể lập tức giết chết bất cứ kẻ nào.
Người nhà họ Mạc có tính cách bợ đỡ như thế nào cô đều biết rất rõ. Mà mấu chốt nhất là Mạc Trọng Huy yêu chị ta.
An Noãn có thể tưởng tượng ra được tâm tình của Lý Hân Như vào lúc này, cô đứng lên, cười nói với ông cụ Mạc. “Ông Mạc,3cháu đi trước đây ạ, ông còn đang chờ cháu về ăn cơm.”
“Cháu không ở lại đây ăn cơm cùng chúng ta à? Khó có dịp cháu đến đây, ăn bữa cơm đã rồi hẵng đi.”
An Noãn cười, từ chối một cách nhã nhặn. “Không được ạ, ông cháu bây giờ cứ như đứa trẻ ấy, không có cháu ngồi ăn cơm cùng, ông sẽ cáu kỉnh.” “Lão thủ trưởng thương cháu quá!” Ông cụ Mạc vừa dứt lời, chuông điện thoại di động của An Noãn vang lên, là số máy riêng ở nhà họ Thẩm. Cô ấn5nút nghe máy, giọng nói hùng hậu của ông cụ Thẩm truyền đến, “Con bé này, nên về nhà ăn trưa rồi.” “Cháu biết rồi, cháu cũng đang định trở về đây ạ.”
“Để ông bảo tài xế đi đón cháu.”
“Đừng, ông đừng gọi tài xế, cháu tự về được.”
Ông cụ Thẩm nghĩ bên nhà họ Mạc chắc chắn sẽ đưa người về an toàn nên không kiên trì nữa, ông chỉ thúc giục. “Vậy nhanh lên nhé, ông chờ cháu về ăn cơm.”
Cúp điện thoại, mọi người đều hiểu rõ, ông cụ Mạc mỉm cười, nói: “Nếu lão thủ trưởng đã gọi tới thì ông cũng không giữ cháu lại nữa, Huy, cháu phụ trách đưa An Noãn về đi.”
“Ông à, không cần đâu, cháu tự đi về được.”
“Không được, nhỡ xảy ra chuyện gì thì ông không biết ăn nói làm sao với lão thủ trưởng.”
An Noãn còn muốn nói gì nữa, nhưng Mạc Trọng Huy đã cầm chìa khóa xe và thúc giục cô, “Đi thôi.”
An Noãn liếc nhanh mắt sang Lý Hân Như, sau đó đi theo Mạc Trọng Huy ra ngoài. Hai người vừa ra đến cửa, Lý Hân Như đột nhiên đuổi theo. “Huy, em muốn đưa chị An Noãn về với anh.”
Mạc Trọng Huy dừng bước, hơi không vui nhìn Lý Hân Như, hắn lạnh lùng nói: “Em ở lại với ông nội đi, mình anh đi là được rồi.”
“Vì sao không thể để cho em đi cùng?” Lý Hân Như gấp gáp, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Một đại tiểu thư chưa từng bị uất ức lần nào, đến ngay cả âm thanh của đối phương hơi lớn hơn một chút cũng làm cô nàng cảm thấy bị tổn thương.
Lúc này, Đường Tĩnh Vi đi tới kéo cánh tay Lý Hân Như lại, bà cười nói: “Hân Như, Huy nó đi một lát sẽ trở lại, cháu cũng đừng đi theo, ở lại đây trò chuyện với cô, cũng lâu cháu không đến đây rồi.”
Lý Hân Như muốn cự tuyệt, nhưng trong tình cảnh này, cô chẳng thể nói gì được. Đường Tĩnh Vi lôi kéo Lý Hân Như trở về phòng bệnh.
An Noãn vẫn còn đang ngẩn ra, Mạc Trọng Huy dắt tay đưa cô ra khỏi phòng bệnh. Hoàn hồn lại, An Noãn dùng sức hất tay hắn ra.
Ngồi trên xe, An Noãn không nhịn được trêu chọc. “Vợ chưa cưới của anh giống búp bê nhỉ, xinh đẹp mong manh.” Mạc Trọng Huy lái xe vững vàng, không nói một lời nào. “Nghe nói ông nội anh lần này ho ra máu phải nằm viện là do bị anh làm cho tức giận.” Mạc Trọng Huy chỉ “ừ” một tiếng đơn giản. “Ông nội anh đã như vậy rồi, sao anh còn nhẫn tâm làm cho ông ấy tức giận?”
“Anh muốn hủy bỏ hôn ước với Lý Hân Như, nhưng ông không đồng ý.” Giọng nói của Mạc Trọng Huy rất bình tĩnh, như thể hắn đang nói đến một chuyện không liên quan đến mình. “Lý Hân Như tốt như vậy tại sao lại muốn hủy bỏ hôn ước, cưới cô ấy là các người cưới được nửa cái Hồng Kông về nhà, cớ sao lại không làm.”
“Em biết anh không hề yêu cô ấy.”
An Noãn bó tay toàn tập rồi. “Ông nội không đồng ý, tạm thời anh sẽ theo ông, chờ ông đi rồi, hôn ước vẫn sẽ bị hủy bỏ. Cho dù cả đời này không kết hôn, anh cũng không bao giờ kết hôn với một người mình không yêu.”
Mạc Trọng Huy nói lời này giống như là cố ý nói cho Án Noãn nghe.
An Noãn nhếch miệng, nói thản nhiên: “Đúng vậy, kết hôn với người mình không yêu sẽ rất đau khổ nhỉ? May mắn tôi tìm được Lâm Dịch Xuyên, nên cho dù ông của tôi không đồng ý, tôi cũng muốn ở cùng anh ấy, bởi vì tôi yêu anh ấy.”
“Kít!” Ô tô ma sát mạnh với mặt đất phát ra tiếng vang cực kì chói tai, xe ở phía sau cũng phát ra âm thanh tương tự, họ bấm còi liên tục. “Mạc Trọng Huy, anh phát điên cái gì vậy, anh xem đằng sau kìa, suýt chút nữa đã bị đâm vào rồi.” An Noãn tức hổn hển, quát lên, “Anh muốn chết nhưng tôi không muốn.” Hắn lại nổ máy xe lần nữa, lúc này bên tai An Noãn mới khôi phục lại sự yên lặng. Trong khoảng thời gian sau đó, vì phòng ngừa Mạc Trọng Huy nổi điên, An Noãn không dám nói câu nào. Cuối cùng cũng đến nhà họ Thẩm, giờ cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Ông cụ Thẩm đã chờ sẵn ở cửa, vừa nhìn thấy xe của họ đến, ông cụ đi thẳng tới.
Mạc Trọng Huy xuống xe, lễ phép chào hỏi ông cụ.
“Cháu trai, ông nội cháu không sao chứ?”
“Bác sĩ nói có thể đi bất cứ lúc nào ạ.”
Ông cụ Thẩm nắm chặt tay Mạc Trọng Huy, tỏ vẻ đau lòng. “Vào ăn cơm rồi hẵng đi.”
Mạc Trọng Huy theo bản năng lại nhìn về phía An Noãn. An Noãn gật nhẹ, hắn đưa cô về nhà, chẳng lẽ đến cả bữa cơm cũng không cho ăn. Thật ra cô cũng hơi lo lắng cho Mạc Trọng Huy, vì vừa rồi hắn lái xe rất không chuyên tâm.
Mạc Trọng Huy ở lại nhà họ Thẩm ăn cơm trưa, sau đó lại ngồi chơi hai ván cờ cùng ông cụ Thẩm, đến khi ông cụ đi ngủ trưa, Mạc Trọng Huy mới ra về.
An Noãn không ngờ Lý Hân Như lại tìm đến cô nhanh như vậy, buổi tối, lúc cô đang ngồi xem thời sự với ông thì đột nhiên nhận được điện thoại của Lý Hân Như. An Noãn không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với cô gái này nên trực tiếp hủy cuộc gọi, tắt máy. Ông cụ Thẩm hỏi: “Điện thoại của ai thế? Sao cháu không nghe?”
“Một người bạn không thân quen mấy, cháu không muốn nghe ạ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...