An Noãn nhìn người nào đó đang rửa mặt trong phòng tắm, tâm tình cô rất phức tạp. ** Kết thúc cuộc điện thoại, Lâm Dịch Xuyên từ phòng tắm đi ra, anh thản nhiên hỏi cô. “Ông lại bảo em sang đó à?”
An Noãn gật đầu, cô bước tới nhẹ nhàng ôm lấy eo của anh. “Lão Lâm,2cho em một chút thời gian, em nhất định sẽ thuyết phục được ông.” Lâm Dịch Xuyên yêu thương vuốt tóc cô, anh an ủi, “Không sao, anh có thể hiểu được, anh định đưa Tảo Tảo trở về một chuyến, sau đó sẽ đưa cả em và Hứa Vĩ Thần chuyển về, trong thời gian này em cứ8ở bên cạnh chăm sóc ông cho tốt, để ông sớm xuất viện đã.”
Hứa Vĩ Thần vừa nghe sẽ được chuyển về thì buồn lắm.
An Noãn vừa bực mình vừa buồn cười, “Hứa Vĩ Thần, anh đừng giả bộ nữa, không phải anh vẫn luôn muốn về Luân Đôn à?” Hứa Vĩ Thần nhăn mày, nghiêm túc nói: “Bây6giờ không giống lúc trước, tôi muốn ở lại.”
“Chắc không phải là vì nữ thần mà anh vừa gặp đã yêu chứ?”
Hiếm khi thấy Hứa Vĩ Thần đứng đắn thế, “Cứ coi như là thế đi, tôi sống ba mươi năm, đây là lần đầu tiên gặp được người con gái có thể làm tôi động lòng, mặc cho3có phải nỗ lực và trả giá thế nào, tôi cũng đều muốn theo đuổi cô ấy. Lão Lâm, nể tình chúng ta là bạn bè, anh gọi An Noãn về thôi, đến khi nào tôi muốn về sẽ nói với anh. Mà anh đưa một mình An Noãn về có thể trực tiếp thăng cô ấy lên làm5trợ lý đặc biệt của anh, thế nào, để nghị của tôi không tồi chứ?”
Lâm Dịch Xuyên từ chối cho ý kiến, anh nhẹ nhàng vỗ vai Hứa Vĩ Thần, “Cố lên!”
An Noãn không đưa họ ra sân bay, cô không thích cảnh chia tay.
Tảo Tảo vừa lên xe là bắt đầu dụi mắt, An Noãn thậm chí còn không dám nhìn thằng bé.
Tài xế đưa Án Noãn đi bệnh viện, lúc An Noãn đến, Mạc Trọng Huy đã lại ở đây rồi. Giờ hắn biết dỗ ông cụ Thẩm lắm, không riêng gì đánh cờ, hắn còn đọc báo cho ông cụ nghe, An Noãn cảm thấy đứa cháu gái như cô cũng không hiếu thuận được như hắn.
“Con bé kia, đến ngồi bên cạnh ông.” Ông cụ Thẩm vừa nhìn thấy An Noãn là biểu cảm trên gương mặt tự động nở ra nụ cười.
An Noãn nhíu mày, đi qua và ngồi xuống mép giường.
“Huy đến đây với ông từ sớm rồi, còn cháu bây giờ mới đến.”
Tuy ngoài miệng ông phàn nàn, nhưng khóe miệng lại cong lên, ông nắm chặt tay An Noãn, vẻ mặt nhìn cô rất hiền từ. “Đêm qua bảo cháu ở lại cháu không chịu, hai ông bị mất ngủ, vì trong lòng nhớ cháu đấy.”
An Noãn mỉm cười. “Vậy đêm nay cháu ở lại với ông.” “Hả?” Ông cụ Thẩm hơi ngẩn ra, dường như không quá tin tưởng. “Lâm Dịch Xuyên đưa thằng bé về Luân Đôn rồi.”
Một câu đơn giản lại làm cho không khí ở đó nháy mắt đóng băng. Bây giờ, ba chữ Lâm Dịch Xuyến cứ như là cấm kị của ông cụ Thẩm, không nên tùy tiện nhắc tới.
“Về sau đừng có nhắc tới cái đám người Anh kia ở trước mặt ông một lần nào nữa được không?” Mỗi câu mỗi chữ của ông cụ đều có lực. An Noãn cắn môi, cô nhìn thẳng vào mắt ông cụ, nghiêm túc nói từng lời. “Ông, cháu có chuyện muốn thương lượng với ông.” Ông cụ Thẩm hừ giọng. “Chỉ cần không liên quan đến cái đám người Anh kia thì chuyện nào cũng có thể thương lượng, dù cháu có muốn sao trên trời, ông cũng tìm người hái xuống cho cháu.”
Sau đó An Noãn không nói ra, cũng không dám nói.
Cô ở bệnh viện với ông cụ một tuần, ngày nào Mạc Trọng Huy cũng tới, có khi ngồi chơi cờ với ông cụ, có khi lại tâm sự cùng ông. Một tuần qua đi, bác sĩ nói sức khỏe của ông cụ Thẩm đã rất tốt, có thể xuất viện. Ông cụ vui lắm, nói đi nói lại rằng mình ở bệnh viện sắp bị nghẹn chết rồi.
Ngày ông cụ xuất hiện, cả ba người bác của An Noãn đều không rảnh.
Ông cụ than: “Sinh nhiều con trai cho lắm vào cũng chẳng bằng con gái, mẹ cháu thương ông, nếu con bé vẫn còn mà nhìn thấy ông nằm viện, nó sẽ đau lòng đến rơi nước mắt ấy. Ông nhớ trước kia có một lần ông bị thương nhẹ trong bộ đội, mẹ cháu dựa vào giường bệnh khóc hết nước mắt, cứ như ông sắp chết đến nơi vậy.”
Mỗi lần nhắc đến mẹ của An Noãn, trên gương mặt ông cụ Thẩm luôn hằn rõ nét đau thương và tự trách. “Cháu gái à, giờ ông chỉ còn lại cháu, trong mấy năm này trước khi ông đi, ông hi vọng mỗi ngày cháu đều có thể đến làm bạn với ông, nếu được như thế thì khi ông chết cũng không tiếc nuối.”
An Noãn kéo cánh tay ông cụ Thẩm, trong lòng cô có cảm giác nghẹn lời. “Ông, ông phải giữ gìn sức khỏe cho thật tốt, nhất định ông sẽ sống lâu trăm tuổi.” Ông cụ Thẩm vỗ nhẹ lên tay cô, than thở: “Ông biết sức khỏe mình thế nào mà, không có bệnh nặng, nhưng bệnh vặt cả đống, có lẽ sẽ có ngày ông bị cái con nhóc nào đó làm cho tức chết.”
An Noãn mấp máy môi, nhưng không nói câu phản bác nào. Mạc Trọng Huy tự mình lái xe đưa ông cụ Thẩm về nhà. Vừa về đến nhà, ông cụ hít sâu một hơi, cảm khái: “Chẳng có chỗ nào bằng cái nhà cũ của ông, đời này có chết, ông cũng phải chết ở chỗ này.”
An Noãn liếc xéo ông cụ, “Ông, ông có thể đừng lúc nào cũng nói chết chết được không ạ?”
“Được được, không nói, sau này cũng không nói.”
Mạc Trọng Huy được giữ lại ăn cơm tối, hắn còn chơi thêm hai ván cờ với ông cụ Thẩm. An Noãn bắt ông cụ phải đi ngủ, lúc rời khỏi phòng ông, Mạc Trọng Huy vẫn còn ngồi ở trong phòng khách. An Noãn nhíu mày, hỏi với vẻ không vui. “Sao anh còn chưa đi?”
“Em ra ngoài với anh một lát, anh có mấy lời muốn nói.”
An Noãn hơi dừng lại, sau đó đi cùng hắn ra bên ngoài. Ánh trăng đêm nay rất tròn, ánh sáng trải xuống mặt đất, bầu trời đầy sao lốm đốm, đẹp vô cùng.
Bóng của hai người kéo rất dài, có một loại vẻ đẹp khó nói thành lời.
“Mạc Trọng Huy, có phải gần đây anh rất rảnh không?” An Noãn hỏi với vẻ mỉa mai.
Mạc Trọng Huy không trả lời.
“Anh đường đường là tổng giám đốc của tập đoàn Mạc thị, hẳn là có rất nhiều chuyện có ý nghĩa để làm, vì sao ngày nào anh cũng chạy tới đánh cờ cùng ông tôi? Anh cho rằng anh làm thế sẽ thay đổi được gì à?” Mạc Trọng Huy đột nhiên dừng bước, bóng người cao lớn phủ trước mặt cô, trong bóng đêm, giọng nói của hắn vang lên rõ ràng từng câu từng chữ “An Noãn, chia tay với Lâm Dịch Xuyên đi!”
An Noãn bật cười thành tiếng, cô nâng cằm mình lên nhìn thẳng vào mắt Mạc Trọng Huy, hỏi khiêu khích. “Anh đứng ở lập trường gì để nói với tôi những lời như vậy? Xin hỏi, anh là gì của tôi? Mạc Trọng Huy, tôi nói cho anh biết, tôi đã quyết định kết hôn cùng Lâm Dịch Xuyên, anh ấy đã chuyển tôi trở lại trụ sở chính, đợi khi nào tôi quay về sẽ lập tức cử hành hôn lễ với anh ấy.”
Hai hàng lông mày của Mạc Trọng Huy cau chặt, hắn nói nhỏ. “An Noãn, chia tay với hắn đi, anh không hi vọng một ngày nào đó em sẽ phải hối hận.”
Hắn chính thức gọi tên cô như vậy.
An Noãn cười nhạt. “Lấy anh ấy, tôi sẽ không hối hận.”
Mạc Trọng Huy đè tay lên mi tâm, tiếng nói trầm thấp của hắn mang theo cả sự bất đắc dĩ. “Ý của anh không phải thế, ông của em lớn tuổi rồi, anh hi vọng em có thể dành nhiều thời gian hơn ở bên cạnh ông, đừng để đến khi mất đi rồi lại hối hận tự trách mình, đến lúc đó có muốn hỏi lại cũng không kịp.”
“Tôi sẽ dành thời gian ở bên cạnh ông, cho dù tôi có kết hôn với Lâm Dịch Xuyên, tôi cũng sẽ thường xuyên quay trở về thăm ông.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...